Khi Độc Giả Cùng Tác Giả Đồng Thời Xuyên Vào Sách

Chương 62



Edit: Lune

Bách Tâm Vũ tỏ vẻ một lời khó nói hết.

Cậu ta rất sợ tiếp theo Khương Tự Lâm sẽ bảo mình chửi Hà Bất Tẫn ngu xuẩn, nếu thế thì cậu ta thật sự sẽ PTSD mất.

Vì Home cậu ta làm được nhưng Khương Tự Lâm thì không.

Ánh mắt cậu ta nhìn Khương Tự Lâm rất bối rối, còn mang theo nỗi đau khó quên nào đó.

Khương Tự Lâm hiểu lầm ánh mắt ấy.

Sở dĩ Khương Tự Lâm nói vậy là vì anh ta cho rằng, mặc kệ Bách Tâm Vũ có tin hay không thì nó cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến quan hệ giữa cậu ta với Ân Mạc Thù.

Nếu cậu ta không tin thì cũng chỉ coi đó là một trò đùa mà thôi.

Còn nếu cậu ta nghi ngờ, một khi hạt giống của sự nghi ngờ bén rễ, ngày nào đó chúng sẽ trở thành một cái cây lớn đâm thủng sự hài hòa kia.

Con người ta luôn tính toán chi li với những thứ lẽ ra thuộc về mình nhưng lại bị người khác lấy mất.

Hơn nữa Khương Tự Lâm có cách làm cậu ta tin.

“Chắc cậu thấy chuyện tôi nói rất kỳ lạ và buồn cười phải không?” Khương Tự Lâm nói: “Đừng vội, cậu cứ nghe tôi nói tiếp đã.”

“Cậu xuất thân trong một gia đình danh giá, có một em gái, bố mẹ tôn trọng lẫn nhau, gia đình hòa thuận nhưng cậu lại không thích bầu không khí gia đình như thế, cậu cảm thấy mình bị trói buộc bởi rất nhiều quy củ nên mới tiến vào giới giải trí.”

“Thật ra từ trước khi vào giới giải trí cậu đã quen một cô gái ở quán bar, về sau còn lén lút hẹn hò với chị tiền bối của mình.”

Bách Tâm Vũ: “…”

Khương Tự Lâm cười nói: “Yên tâm, tôi sẽ không tiết lộ ra ngoài, sẽ không có ai biết đến cô gái cậu từng quen hay người chị tiền bối đã hẹn hò với cậu, tôi nói như vậy chỉ vì muốn cậu tin lời tôi mà thôi.”

“Cậu biết không, cậu là nhân vật chính của thế giới này, thế giới này xoay xung quanh cậu, người khác có giỏi đến mấy cũng vô dụng, nếu nhà họ Bạch cùng nhà họ Cố đối phó cậu thì bọn họ cũng sẽ chỉ trở thành bàn đạp cho cậu thôi.”

Bách Tâm Vũ: “…”

Khương Tự Lâm nhìn vẻ mặt đờ đẫn của cậu ta, tức điên người: “Cậu phải vùng dậy! Tất cả những thứ đó đều là của cậu!”

Bách Tâm Vũ: “…”

Cậu ta thật sự không nghe nổi nữa.

Thấy Khương Tự Lâm lại muốn mở miệng nói, cậu ta lập tức ngắt lời: “Chuyện đó… thật ra tôi biết mình là nhân vật chính trong sách từ lâu rồi.”

Bách Tâm Vũ: “Hơn nữa tôi còn biết nhiều hơn anh, chắc anh không biết tác giả quyển sách này là ai chứ gì? Tôi biết rồi đấy.”

Nhưng cậu ta không dám nhắc đến ba chữ kia, trừ lúc gửi giọng nói “Hà Bất Tẫn siêu đẹp trai” vào nhóm để nhận lì xì.

Khương Tự Lâm kinh ngạc nhìn cậu ta: “Vậy cậu còn… chẳng lẽ đây là thủ đoạn của cậu?”

Khương Tự Lâm đánh giá Bách Tâm Vũ lại lần nữa, có lẽ anh ta đã quá tự tin rồi, anh ta cứ nghĩ mình tỉnh táo còn nhân vật chính lại ngu xuẩn, nhưng thực chất nhân vật chính ngu làm sao được.

Chắc cậu ta đang giả heo ăn thịt hổ?

“…” Bách Tâm Vũ đáp qua loa: “Ừm.”

Tuy cậu ta không biết là thủ đoạn gì, nhưng có lẽ là thủ đoạn bảo vệ tính mạng.

Khương Tự Lâm nghiêm túc nhìn cậu ta một lúc, vừa lùi về sau Bách Tâm Vũ đã lập tức chạy mất.

Khương Tự Lâm: “…”

Nếu cậu ta biết nguyên tác, vậy đương nhiên cũng biết anh ta là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình, cho nên phản ứng như vậy cũng không có gì là lạ.

Khương Tự Lâm tìm được lý do thông qua sự khác thường của cậu ta.

Sau khi Bách Tâm Vũ trở về phòng, cậu ta lập tức nói với Đỗ Bạch An: “Khương Tự Lâm hình như bị thần kinh!”

Đỗ Bạch An: “…”

Bọn họ đều xuất thân từ idol, sẽ dần mờ nhạt trong giới nhưng vẫn luôn tồn tại sự coi thường, diễn viên cao hơn idol, diễn viên màn ảnh rộng lại cao hơn diễn viên màn ảnh nhỏ, rất nhiều idol muốn chuyển hình sang diễn viên, còn những diễn viên đóng phim truyền hình lại muốn đóng phim điện ảnh.

Đối với idol chưa đứng vững gót chân trong phim thần tượng như bọn họ mà nói, người từng đạt giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất trong phim điện ảnh như Khương Tự Lâm là một sự tồn tại khó mà với được.

Con người ít nhiều sẽ có tâm lý hâm mộ những người mạnh mẽ tài giỏi, bọn họ đều tương đối ngưỡng mộ Khương Tự Lâm, thậm chí lần đầu tiên gặp anh ta còn vô cùng căng thăng.

Sao vừa ra ngoài một chuyến, lúc về lại chửi rồi.

Một lúc sau, Khương Tự Lâm cũng quay lại, ở đây rất khó nói nên Bách Tâm Vũ cố nhịn tiếp tục ăn cơm, chờ mãi đến khi kết thúc bữa tiệc, vừa lên xe Bách Tâm Vũ đã không đợi được mà nói với bọn họ: “Khương Tự Lâm không phải người tốt!”

Cố Cẩm Miên cũng để ý lúc Khương Tự Lâm gọi Bách Tâm Vũ ra ngoài: “Sao thế, vừa nãy anh ta gọi cậu ra ngoài xong làm gì à?”

“Anh ta châm ngòi ly gián, còn nói xấu tôi nữa!”

“Nói xấu cậu cái gì?” Cố Cẩm Miên khá tò mò chuyện này.

Bách Tâm Vũ nhìn thoáng qua Đỗ Bạch An, giận dữ lên tiếng: “Anh ta bảo tôi đến quán bar làm bậy, còn nói tôi lén lút hẹn hò với một chị tiền bối, rõ ràng tôi vẫn là trai tân mà!”

“…”

Cố Cẩm Miên và Ân Mạc Thù nhìn nhau một cái.

Bách Tâm Vũ vẫn đang lẩm bẩm: “An An à, cậu cũng biết tớ sạch sẽ như hòa thượng mà.”

“Thật ra thì… hình như tớ cũng không rõ lắm?” Đỗ Bạch An do dự lên tiếng, dù sao lúc sau quay phim bọn họ có ở cùng nhau đâu.

Bách Tâm Vũ: “…”

Trông cậu ta giống như bị thương rất nghiêm trọng.

Cố Cẩm Miên vỗ tay lái: “Anh ta sẽ không nói cậu là nhân vật chính đấy chứ.”

“Có!” Bách Tâm Vũ giận dữ: “Anh ta cũng nói chúng ta đang sống trong một quyển sách, còn tôi là nhân vật chính trong đó.”

Lúc đó vừa nghe xong cậu ta đã giật mình, còn nghĩ Khương Tự Lâm cũng muốn cậu ta chửi Hà Bất Tẫn ngu xuẩn.

“Có chuyện gì thế?” Bách Tâm Vũ nỗ lực tự hỏi: “Ân Mạc Thù, chẳng lẽ anh đã bí mật dùng thân phận Hà Bất Tẫn để viết một quyển tiểu thuyết, xong còn coi em là nhân vật chính à?”

Nghĩ đến đây mặt cậu ta bỗng tươi rói: “Anh thật sự coi em là nhân vật chính à?”

“…”

Cố Cẩm Miên và Ân Mạc Thù ngồi phía trước, im lặng.

“Lẽ nào anh ta cũng biết Hà Bất Tẫn?”

“Chuyện đó thì không.” Bách Tâm Vũ nói: “Tớ còn dùng điều này để phản kích anh ta mà.”

Đến KTV, Cố Cẩm Miên kéo Ân Mạc Thù sang một bên, hỏi hắn: “Có chuyện gì vậy?”

Ân Mạc Thù nói: “Anh ta không biết Hà Bất Tẫn nên có lẽ không phải người xuyên vào giống chúng ta.”

Cố Cẩm Miên: “Ồ, thế chắc anh ta cũng nằm mơ thấy? Giống lần trước anh nói với em ấy hả?”

Ân Mạc Thù: “…”

Hắn khẽ cười, sao vẫn thù dai vậy.

Cố Cẩm Miên mỉa xong một câu, lai bắt đầu buồn rầu: “Hay do chúng ta làm ảnh hưởng đến thế giới này.”

Cậu nhìn thoáng qua Bách Tâm Vũ đang hát hò vui vẻ bên trong: “Cũng không ảnh hưởng đến cậu ta mấy, khoảng thời gian này cậu ta phát triển còn tốt hơn nguyên tác, vừa mới nhận một bộ phim web drama rất hot.”

Bàn tay Ân Mạc Thù áp vào bên má Cố Cẩm Miên, ngón cái vuốt ve dưới mắt cậu: “Em đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Kể từ khi ngủ với nhau xong, Cố Cẩm Miên luôn cảm thấy Ân Mạc Thù lúc nào cũng quyến rũ mình, giống như bây giờ, hắn còn chưa tẩy trang, ánh mắt sâu thẳm như biển, những thứ chìm chìm nổi nổi trong đó đều khiến mặt Cố Cẩm Miên nóng bừng.

Lúc nói chuyện lại ở gần như vậy khiến cậu cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của hắn.

“Anh đứng đắn chút đi!” Cố Cẩm Miên nhìn sang phía khác, giọng dữ dằn.

Ân Mạc Thù ngẩn ra, sau đó bắt đầu cười lên.

Lúc Bách Tâm Vũ quay đầu lại đã thấy cảnh này. Cố Cẩm Miên tỏ ra hung dữ với Ân Mạc Thù nhưng Ân Mạc Thù lại cười.

Hắn hơi cúi đầu xuống, ánh mắt nóng rực nhìn chăm chú vào Cố Cẩm Miên, mặt mày tươi sáng, tiếng cười trầm thấp lại vui vẻ cực kỳ.

Đùa chứ, bị quát mà còn cười vui vẻ như thế là thế nào.

Tiếp theo, Ân Mạc Thù thì thầm vào tai Cố Cẩm Miên, không biết hắn nói gì mà mặt Cố Cẩm Miên lập tức đỏ bừng, sau đó Cố Cẩm Miên nổi giận đùng đùng nhảy lên người Ân Mạc Thù rồi cắn hắn.

Cắn yết hầu của Ân Mạc Thù.

Cũng không biết cậu làm gì mà ánh mắt Ân Mạc Thù bỗng trở nên đáng sợ vô cùng.

Mặt Bách Tâm Vũ bỗng đỏ lên, vội vàng quay người đi.

Đang ở trước mặt bọn họ phải chú ý chút chứ!

Gọi bọn họ tới đây không phải để chúc mừng mà là ngược chó đúng không.

Để rời xa tổn thương, Bách Tâm Vũ dựa gần vào Đỗ Bạch An một chút, thậm chí vừa qua mười hai giờ đã kéo Đỗ Bạch An chạy mất.

Cố Cẩm Miên thuê cho hai người họ một phòng trên tầng, dĩ nhiên cũng thuê cho cậu và Ân Mạc Thù một phòng.

Ân Mạc Thù nhướng mày hỏi: “Cách nhà cũng không xa, sao em lại muốn thuê phòng ở đây? Bên ngoài kích thích hơn à?”

Mặt Cố Cẩm Miên đỏ bừng, giọng hung dữ: “Anh im đi, đừng có dùng mấy suy nghĩ bậy bạ để phỏng đoán em!”

Ân Mạc Thù nói qua loa: “Cũng không biết trong lòng ai có quỷ, mỗi một động tác đều không đứng đắn gì cả.”

Cố Cẩm Miên: “…”

Cậu thề là cậu chỉ muốn ở bên Ân Mạc Thù thêm một lúc nữa mà không bị làm phiền thôi, vì ngày mai hắn sẽ đến nơi khác quay phim, có lẽ sẽ không thể gặp nhau trong một khoảng thời gian rất dài.

Nhưng…

Trong căn phòng có thể ngắm bầu trời sao trên tầng cao nhất, Cố Cẩm Miên bị Ân Mạc Thù “giày vò” đến độ thần trí mơ hồ.

Nhìn mồ hôi trên trán Ân Mạc Thù trượt xuống mắt hắn, Cố Cẩm Miên lập tức cảm thấy cơ thể mình hệt như đang bốc cháy, xương cốt tê dại, tiếp đó bỗng như được tiếp thêm chút sức lực.

Cậu bám vào vai Ân Mạc Thù rồi rướn người dậy, liếm mút vào nốt ruồi nhỏ trên yết hầu của hắn.

Cả người Ân Mạc Thù lập tức căng chặt.

Sau đó, Cố Cẩm Miên hoàn toàn cạn kiệt sức lực.

Cậu ôm lấy Ân Mạc Thù, lúc này mới nói ra lời trong lòng: “Anh ơi, em không nỡ để anh đi.”

Ân Mạc Thù cảm thấy đời này của hắn đã thua triệt để trên người Cố Cẩm Miên rồi, dẫu là thần cũng không có cách nào tránh khỏi.

Nhưng cuối cùng Ân Mạc Thù vẫn đi.

Hắn không đưa Cố Cẩm Miên đi theo.

Cố Cẩm Miên vừa tiễn hắn, Bách Tâm Vũ cùng Đỗ Bạch An xong bỗng thấy lòng buồn bã.

Cậu không để bản thân đắm chìm trong cảm xúc này lâu, sau khi lái xe về, tâm trạng của cậu đã gần như được điều chỉnh lại rồi bắt đầu chuyên tâm vào công việc.

Vừa muốn sắp xếp công việc cho Ân Mạc Thù nhưng cũng phải để ý Bách Tâm Vũ, sự khác thường của Khương Tự Lâm khiến Cố Cẩm Miên càng để ý đến Bách Tâm Vũ hơn, tài nguyên tốt đập lên người Bách Tâm Vũ như không cần tiền, hai người đã vậy, Đỗ Bạch An cũng không thể kém hơn được.

Ngày nào Cố Cẩm Miên cũng tìm tài nguyên, tìm đạo diễn, không cho bản thân có nhiều thời gian rảnh.

Khi nhìn thấy Khương Tự Lâm ở trước cửa nhà, cậu lại không thấy lo lắng như trong tưởng tượng mà là một loại… hưng phấn.

Cố Thanh Dương uống rượu nên Khương Tự Lâm phải lái xe đưa hắn về, vốn chỉ định đưa tới cửa ai ngờ Cố Cẩm Miên lại gọi lại: “Ảnh đế Lâm, dù sao cũng đến cửa rồi, hay vào trong ngồi một lúc nhé?”

Khương Tự Lâm nhìn cậu với ánh mắt dò xét, anh ta biết rõ Cố Cẩm Miên không thích mình, sao hôm nay lại nhiệt tình mời anh ta vào nhà ngồi?

Mặt mày Cố Cẩm Miên cong cong, cười tươi đến độ má lúm đồng tiền cũng muốn hiện ra.

Cố Thanh Dương vừa thấy nụ cười của cậu đã không chịu nổi, hắn lập tức kéo Khương Tự Lâm vào: “Đúng đúng đúng, vào nhà ngồi một lúc.”

Cố Cẩm Miên cười híp mắt theo sau.

Biết Cố Cẩm Miên không thích mùi rượu nên Cố Thanh Dương vừa vào đã lập tức đi tắm, còn Cố Cẩm Miên tự tay bưng một tách trà nóng cho Khương Tự Lâm, nheo mắt cười, ngồi đối diện với anh ta.

“Có phải anh thấy rất lạ tại sao tôi với Ân Mạc Thù lại yêu nhau đúng không?”

Khương Tự Lâm cười khẽ: “Không có gì lạ cả, tiểu thiếu gia xinh đẹp như vậy mà.”

“À, đúng thế.” Cố Cẩm Miên nói tiếp: “Vậy chắc không phải anh đang chờ Ân Mạc Thù ngã ngựa đâu ha?”

Khương Tự Lâm siết chặt tách trà, nụ cười trên mặt hơi cứng nhắc: “Cậu đang nói gì vậy?”

“Ân Mạc Thù ngã ngựa thì phát ngôn của anh ấy sẽ là của anh.” Cố Cẩm Miên nói: “Thật ra bây giờ anh không cần vội vàng đối phó anh ấy, chờ đến lúc anh ấy ngã ngựa thì những tài nguyên kia sẽ bị mấy người chia nhau cả, không phải anh nghĩ như thế à?”

Khương Tự Lâm lập tức đứng ngồi không yên, anh ta chắc chắn Cố Cẩm Miên biết chuyện tiểu thuyết, bởi vì đây là chuyện ba năm sau mới xảy ra.

Chắc chắn là vậy, cho nên cậu mới ký hợp đồng với nhân vật chính Bách Tâm Vũ để trói chặt số mệnh của nhân vật chính với công ty mình.

Khương Tự Lâm bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.

Thời điểm nhảy dù xuống trong buổi ghi hình show thực tế ở nước ngoài, khi anh ta trông thấy Ân Mạc Thù và Cố Cẩm Miên hôn nhau, trong đầu bỗng xuất hiện rất nhiều hình ảnh.

Bắt đầu từ đêm đó, anh ta thường xuyên mơ thấy một ít chuyện có thể tạo thành một quyển sách.

Anh ta cứ nghĩ chuyện mình sống trong một quyển sách đã quá kỳ lạ, ai ngờ Bách Tâm Vũ cũng biết, ngay cả Cố Cẩm Miên cũng nói ra chuyện tương lai một cách nhẹ bỗng như vậy.

Rốt cuộc có bao nhiêu người trên thế giới này biết, có bao nhiêu người biết rõ hướng đi trong tương lai, vậy sẽ đánh nhau lớn à?

Cuối cùng anh ta cũng biết vì sao ngay từ lần đầu gặp mặt, Cố Cẩm Miên đã tỏ ra không thích mình.

Anh ta nghĩ Cố Cẩm Miên muốn cảnh cáo mình, đừng ỷ vào chuyện biết trước tương lai mà thích làm gì thì làm.

Chẳng ngờ lại không phải, Cố Cẩm Miên bỗng nghiêm túc hỏi: “Anh sống khổ lắm à?”

Khương Tự Lâm: “…”

“Không sao đâu, hầu như tất cả mọi người trên thế giới này đều phải chịu khổ, kể cả Bách Tâm Vũ.” Cố Cẩm Miên nói tiếp: “Chỉ có một ngoại lệ.”

Khương Tự Lâm nhìn cậu chằm chằm, giờ anh ta mới nhận ra tiểu thiếu gia này hoàn toàn không đơn giản như mình tưởng.

Cố Cẩm Miên nhếch miệng, không biết nghĩ đến cái gì mà cười tươi như hoa: “Ngoại lệ đó chính là tôi.”

Khương Tự Lâm: “…”

Cố Cẩm Miên giống như đang cực kỳ vội vã muốn chia sẻ bí mật với người khác, giọng đầy thúc giục: “Anh nghĩ kỹ mà xem, đúng không?”

Khương Tự Lâm cẩn thận nghĩ lại, đúng là thế thật.

“…”

“Anh biết vì sao không?” Cố Cẩm Miên cười híp mắt: “Bởi vì tác giả thích tôi.”

“Còn thích hơn cả Bách Tâm Vũ, à đâu, phải nói là anh ấy yêu tôi nhiều hơn.”

Khương Tự Lâm: “…”

Cố Cẩm Miên vẫn tiếp tục hỏi anh ta: “Anh nói xem, đúng không?”

Cố Cẩm Miên bắt đầu kể từng chứng cứ cho anh ta, nói người khác phải trải qua những gì, còn cậu đã làm bao nhiêu chuyện xấu mà cuộc sống trôi qua vẫn hết sức thoải mái.

Khương Tự Lâm đã tê rần.

Lúc Cố Thanh Dương ra đây, thấy Cố Cẩm Miên nói chuyện với Khương Tự Lâm vô cùng vui vẻ, tuy hắn hơi khó hiểu nhưng vẫn rất vui.

Khi tiễn Khương Tự Lâm về, hắn còn nói với anh ta: “Miên Miên thật sự rất vui khi nói chuyện với em, sau này em nói chuyện nhiều hơn với nó cũng được.”

Khương Tự Lâm cuối cùng cũng bùng nổ: “Nói chuyện em gái anh!”

“Tôi về nước là muốn lấy tam kim ảnh đế.”

*Tam kim bao gồm: Giải thưởng Kim Kê (Đại Lục), giải thưởng Kim Tượng (Hồng Kông) và giải thưởng Kim Mã (Đài Loan)

Cố Thanh Dương: “…”

Phong thái lịch sự bình tĩnh trên người Khương Tự Lâm hoàn toàn biến mất, ấn đường anh ta nhíu chặt, hơi thở cũng không ổn.

Hiện giờ anh ta cảm thấy đêm đó Bách Tâm Vũ đã lừa mình.

Một nhân vật chính không có tham vọng, một nhân vật phản diện biến thái đã không làm chuyện xấu không giở trò với nghệ sĩ thì thôi, bộ dáng lại như kẻ mù quáng trong tình yêu nói với anh ta cái gì mà yêu hơn.

Thế giới này bị sao vậy!

Lúc ngồi trên xe, Khương Tự Lâm vẫn còn bực lại bối rối, anh ta tức tối tìm số điện thoại của Ân Mạc Thù rồi gọi thẳng qua.

“Ân Mạc Thù, đừng bảo là cậu cũng biết chúng ta đang sống trong một quyển sách đấy!”

Ân Mạc Thù: “…”

“Ừ, tôi có lẽ là người đầu tiên biết.”

Khương Tự Lâm: “…”

Rốt cuộc bọn họ đang sống trong cái thế giới như nào vậy, thậm chí anh ta còn nghi ngờ mọi người khắp nơi đều đã biết, thế này thì về sau sống tiếp kiểu gì!

Buổi tối gọi video, Ân Mạc Thù cũng nhắc đến việc này.

Cố Cẩm Miên: “Còn không cho em khoe ân ái với người duy nhất biết chuyện à?”

Ân Mạc Thù ngẩn người, ngay sau đó mỉm cười: “Vậy em nói cho anh ta biết tôi là tác giả, hiệu quả chẳng phải tốt hơn à?”

“Được không?” Cố Cẩm Miên chớp mắt.

“Được.” Ân Mạc Thù nhìn cậu: “Tôi hiểu được mà, tôi chỉ ước cả thế giới đều biết, không, là cả hai thế giới đều biết.”

Cố Cẩm Miên xoa khóe miệng cứng nhắc: “Thế lần đầu tiên gặp em và lần đầu tiên gặp Bách Tâm Vũ, người nào khiến anh xúc động hơn?”

“Đến chuyện này cũng muốn hỏi?” Ân Mạc Thù khẽ cười: “Gặp Bách Tâm Vũ không có cảm giác gì, rất bình thường.”

“Em thì sao?”

“Em nói xem?”

Cố Cẩm Miên không nói gì.

Cậu cứ thế nhìn Ân Mạc Thù một lúc, sau đó chợt hỏi: “Ân Mạc Thù, anh có nhớ em không?”

Thật ra cậu hiểu ý của Ân Mạc Thù, Ân Mạc Thù không để cậu đi theo đoàn phim, ngoài việc nơi đó xa nhà cùng hoàn cảnh khắc nghiệt thì còn muốn hai người họ tách ra để ổn định lại suy nghĩ của bản thân.

Tâm trạng của họ mấy hôm trước đều quá kịch liệt.

Hắn muốn để cậu bình tĩnh lại rồi đưa ra quyết định quan trọng nhất.

Nhưng kết quả của việc bình tâm nghĩ lại là Cố Cẩm Miên rất nhớ hắn.

Nên mới muốn nửa che nửa đậy khoe ân ái với Khương Tự Lâm.

“Nhớ.” Giọng Ân Mạc Thù hơi khàn, hệt như dòng điện truyền qua điện thoại khiến tai Cố Cẩm Miên tê dại.

Vẻ mặt cậu dại ra nhưng vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh: “Lần trước anh nói với anh ba của em rằng kết hôn càng sớm càng tốt, còn nói là cuối năm.”

“Như vậy quá vội vàng.” Ân Mạc Thù nói.

Cố Cẩm Miên: “Em cũng thấy vậy, không nghiêm túc chút nào.”

Ngoài miệng nói vậy nhưng lúc tối đi ngủ, Cố Cẩm Miên vẫn cảm thấy hơi mất mát.

Hầy, lại muốn tâm sự với Khương Tự Lâm.

Khương Tự Lâm vốn chẳng muốn nói chuyện với cậu, anh ta chỉ muốn nói chuyện với Bách Tâm Vũ.

Bách Tâm Vũ và Đỗ Bạch An cũng đang quay phim ở vùng Đông Bắc, cậu ta liên tục nhận được tin nhắn của Khương Tự Lâm.

Khương Tự Lâm: “Cậu biết không, Cố Cẩm Miên và Ân Mạc Thù đều biết thế giới của chúng ta là ở trong sách rồi.”

Bách Tâm Vũ: “…”

Khương Tự Lâm: “Bọn họ đều là những người có quyền có thế biết trước hướng đi trong sách, đã vậy còn biết sớm hơn cả tôi. Vừa nãy tôi mới kiểm tra qua, phát hiện Cố Cẩm Miên đã đầu tư vào hầu hết những dự án phim truyền hình và điện ảnh chất lượng tốt rồi, tình thế đang hết sức nguy cấp!”

Bách Tâm Vũ: “…”

Khương Tự Lâm: “Nhưng đừng quá lo lắng, dù sao cậu cũng là nhân vật chính, thế giới xoay xung quanh cậu, chỉ cần chúng ta đoàn kết lại với nhau thì nhất định sẽ có thể xoay chuyển tình thế.”

Bách Tâm Vũ không nghe nổi nữa, nói thẳng: “Tôi là nhân vật chính quả thật rất lợi hại, nhưng có một người còn lợi hại hơn tôi.”

“Ai?” Khương Tự Lâm không thể tưởng tượng được có người như vậy.

Bách Tâm Vũ: “Tác giả.”

Khương Tự Lâm: “…”

Bách Tâm Vũ tư duy theo người điên: “Anh biết tôi là nhân vật chính, vậy có biết tác giả quyển sách này là Hà Bất Tẫn, có biết Hà Bất Tẫn thật ra là một thân phận khác của Ân Mạc Thù không?”

Khương Tự Lâm: “…”

Anh ta lập tức nổi khùng.

“Tôi đang cố gắng nói chuyện tử tế với cậu, cậu nổi điên cái gì hả, nói vớ va vớ vẩn.”

Bách Tâm Vũ tự nhủ trong lòng, rốt cuộc ai đang nổi điên chứ.

Tin bản thân đang sống trong một quyển sách đã đành, lại còn nói cậu ta hẹn hò với chị tiền bối trong giới, cậu ta rõ ràng là một người đàn ông tốt tuân thủ nam đức!

Thế giới trong sách cái gì, Hà Bất Tẫn ngu xuẩn, Hà Bất Tẫn siêu đẹp trai cái gì, đây là tình thú giữa Ân Mạc Thù với Home hiểu không?

Bách Tâm Vũ dứt khoát coi Khương Tự Lâm thành tên thần kinh đầu óc không bình thường, nếu đã vậy, trong nhà đang có chuyện buồn phiền, ngoài Đỗ Bạch An ra lại có thêm người nữa để chia sẻ.

Bách Tâm Vũ: “Hầy, anh biết không, ngay từ đầu tôi đã luôn cảm thấy ánh mắt Ân Mạc Thù nhìn mình như thể nhìn con trai ấy, có lẽ đây là sự cảm ứng giữa nhân vật chính với tác giả, còn Cố Cẩm Miên lại mang cho tôi một cảm giác khác.”

Bách Tâm Vũ: “À, Home = Mẹ kế, chắc anh không biết nhỉ.”

Bách Tâm Vũ: “Có điều Home không độc ác chút nào, hơn nữa lại rất đáng yêu. Cậu ấy đối với tôi rất tốt, chuẩn bị cho tôi rất nhiều tài nguyên, còn có An An nữa, cậu ấy tìm bác sĩ nổi tiếng để chữa bệnh cho mẹ An An, đánh cả ông bố tồi tệ của An An, cho nên cũng có thể nói Home = Thiên sứ nhỏ (dữ dằn).”

Khương Tự Lâm: “……”

Ân Mạc Thù mặc áo khoác quân đội từ bên ngoài quay về, Bách Tâm Vũ lập tức kể chuyện về Khương Tự Lâm với hắn.

Ân Mạc Thù nghĩ một hồi, nói: “Cậu đưa điện thoại cho tôi.”

Bách Tâm Vũ lập tức đưa điện thoại cho hắn.

Ân Mạc Thù ngồi bên cạnh cậu ta, chậm rãi gõ chữ vào khung chat.

Bách Tâm Vũ: “Tác giả rất yêu Cố Cẩm Miên.”

Bách Tâm Vũ: “…”

Cậu ta lập tức thấy điện thoại của mình vừa chua vừa thối, chẳng biết Khương Tự Lâm bên kia thấy thế nào.

Ngón tay Ân Mạc Thù hơi đỏ vì bị cóng, lúc gõ khá cứng nhắc nhưng vẫn không nỡ dời điện thoại.

Bách Tâm Vũ: “Anh biết yêu nhiều cỡ nào không?”

Bách Tâm Vũ: “Đó là ngay cả khi tác giả gõ tên em ấy, lực bấm xuống bàn phím cũng trở nên dịu dàng.”

Lúc “Bách Tâm Vũ” lại muốn gửi tin nhắn qua thì phát hiện đã bị block.

Ân Mạc Thù: “Ồ, bị block rồi.”

Bách Tâm Vũ: “…”

Hắn hơi tiếc, cũng khá muốn nói chuyện tiếp với Khương Tự Lâm.

Ai mà không thế.

Lúc Cố Cẩm Miên nói với Cố Thanh Dương khi nào dẫn Khương Tự Lâm đến nhà chơi lần nữa, Cố Thanh Dương lại bất ngờ thở dài.

“Sợ là không được, em ấy vừa về nước trong đêm rồi.”

“À.” Cố Thanh Dương nói: “Anh còn bị em ấy đá.”

Cố Cẩm Miên: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.