Khi Độc Giả Cùng Tác Giả Đồng Thời Xuyên Vào Sách

Chương 72



Edit: Lune

Cố Vân Bằng im lặng một hồi, đẩy hợp đồng về: “Làm gì đấy, cậu muốn mua con trai tôi à?”

Hà Sơ Mạc thoáng sửng sốt, sau đó trả lời hết sức thẳng thắn thành khẩn: “Không, con chỉ muốn khiến ngài vui thôi.”

Cố Vân Bằng: “…”

Cố Cẩm Miên: “…”

Chỉ riêng chuyện này cậu đã biết hắn lợi hại cỡ nào.

Nói cái gì mà không biết cha cậu thích cái gì nên mua mỗi thứ một ít. Không, phải nói có khi hắn biết rất rõ mới đúng.

Quả thật là loại nào cũng có, mỗi một loại đều đánh trúng vào thứ cha cậu thích, ví dụ như thương hiệu trà và rượu, thích ăn trái cây, gần đây bắt đầu học đòi thích tranh, ông cũng vừa bàn bạc với bạn bè của mình về khu đất kia cách đây hai ngày.

Ngay cả nói chuyện cũng trả lời thẳng là muốn khiến cha cậu vui, trong lòng đồng chí Cố Vân Bằng chắc hài lòng lắm đi.

Chỉ mới có một buổi trưa thôi đấy, đây là chỗ đáng sợ của Hà Sơ Mạc à.

“Tôi không muốn! Sau này cậu không được phép đưa mấy thứ này nữa, như thế khác nào tôi đang bán con trai mình.”

Quả nhiên, tuy giọng điệu Cố Vân Bằng hơi dữ dằn nhưng ý trong lời nói về cơ bản đã đồng ý cho hai người cậu quen nhau.

Cố Cẩm Miên nói nhỏ với Hà Sơ Mạc: “Anh cất hợp đồng đi, còn để quà khác lại.”

Hà Sơ Mạc rất giỏi nhưng đối với chuyện sống chung cùng người thân lại hết sức lạ lẫm.

Cố Cẩm Miên hiểu tấm lòng của hắn, tuy trên thương trường hắn sát phạt quyết đoán nhưng lại chưa từng sống chung thân thiết với người bề trên trong nhà, cho nên hắn không hiểu những thứ kiểu như hợp đồng này, tuy rất có tính bảo đảm nhưng lại không thích hợp xuất hiện giữa những người thân với nhau.

Hà Sơ Mạc nhanh chóng cất hợp đồng đi.

Cố Cẩm Miên nói: “Ăn cơm thôi, bố em chuẩn bị cả chiều đó, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

Như vậy lại càng thoải mái.

Hà Sơ Mạc gật đầu: “Phiền chú quá ạ.”

Cố Vân Bằng: “…”

“Đúng là chuẩn bị cả chiều nên hơi nhiều.” Cố Vân Bằng bóng gió báo trước.

Hai người đều nghĩ cơm tối sẽ phong phú hơn chút, nhưng đến khi vào phòng ăn mới biết “hơi nhiều” này là thế nào, chẳng khác gì lúc Hà Sơ Mạc nói mua ít quà cả.

Ba người ăn tối trên chiếc bàn to nhất, phía trên có hai mươi món ăn, mỗi một món nhìn qua đều có vẻ rất đắt đỏ, nhìn cả bàn đúng là cực kỳ khoa trương.

Cố Cẩm Miên cầm đũa im lặng một hồi, sau đó “Òa” một tiếng: “Nhà mình là nhà giàu mới nổi có khác, phong cách lắm tiền kiểu này không lệch đi đâu được.”

“…”

Cố Vân Bằng cúi đầu, động đũa đầu tiên: “Đừng nói nữa, ăn đi.”

Cái mặt mo này không biết để đâu, ông định đi lấy rượu lại bị Cố Cẩm Miên ngăn: “Hai bọn con đều không uống rượu, thiểu số phải theo đa số, sau này bố cũng không được uống rượu.”

Cố Vân Bằng: “… Hôm nay không phải là ngày đặc biệt à?”

“Đặc biệt thế nào?” Cố Cẩm Miên hỏi.

Cố Vân Bằng không nói.

Hà Sơ Mạc lên tiếng: “Uống một ít đi, đúng lúc tôi có mang rượu đến.”

Có lẽ do hắn hỏi Cố Cẩm Miên với giọng thỉnh cầu, ở một vài phương diện nào đó thì hai cha con nhà này lại rất giống nhau. Trong lòng Cố Cẩm Miên vui vẻ thỏa mãn nên rất dễ nhả ra: “Nể tình hôm nay là lần đầu tiên bạn trai con đến nhà, cho nên uống một ít cũng được.”

“Được!” Có thể thấy rõ Cố Vân Bằng vui vẻ hơn nhiều, thậm chí còn nói nhiều hơn.

“Tên gì ấy nhỉ?” Cố Vân Bằng cụng chén rượu với Hà Sơ Mạc: “Vừa nãy chỉ lo kinh ngạc nên không nghe rõ.”

“Hà Sơ Mạc ạ.”

“À, Hà Sơ Mạc hả, Hà Sơ Mạc!? Khụ khụ… Hà Sơ Mạc nào?”

Cố Cẩm Miên: “…”

Suy cho cùng cũng là người làm kinh doanh mấy chục năm nên cha cậu vẫn biết nhiều hơn cậu, vừa nghe cái tên đã có thể liên tưởng đến người họ Hà chưa từng lộ diện đó.

Cố Cẩm Miên: “Đúng là Hà Sơ Mạc ấy đó, là sếp trên đỉnh đỉnh đỉnh đỉnh đỉnh của con.”

Cố Vân Bằng: “…”

Một hồi lâu sau Cố Vân Bằng vẫn rất hoảng hốt, vì hoảng hốt nên uống rất nhiều rượu.

“Hai đứa thật sự đã quen nhau từ nhỏ à?”

“Con trai tôi thế mà lại quen Hà Sơ Mạc từ lúc sáu tuổi?”

“Nhà chúng ta đỏ vậy là sao?”

Nói một câu uống một ngụm.

Cố Cẩm Miên: “…”

Nếu không phải thấy biểu cảm trên mặt ông hoảng hốt thế kia, cậu đã nghi ngờ cha mình vin vào đó để uống rượu rồi.

Có điều Cố Vân Bằng uống quá nhiều sẽ trở nên hơi hướng ngoại.

Cố Cẩm Miên đi vào bảo cô giúp việc nấu canh giải rượu, lúc về đã thấy ông đang kéo tay Hà Sơ Mạc.

Cố Cẩm Miên: “…”

Lúc cậu đang định tiến lên, bỗng nghe thấy Cố Vân Bằng nói: “Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu năm đó đã ở bên cạnh Miên Miên.”

“Tôi là một người bố tồi, cũng không có quyền gì yêu cầu cậu nhưng vẫn muốn xin cậu hãy đối xử tốt với Miên Miên, đối xử tốt với con trai tôi được không?”

Nói xong nước mắt của ông nhỏ xuống tay Hà Sơ Mạc.

Hà Sơ Mạc cầm khăn tay vụng về lau nước mắt cho ông: “Xin ngài yên tâm.”

Cố Vân Bằng vẫn đang nói: “Thật ra nó không lạc quan như vẻ ngoài vậy đâu, nó rất bướng bỉnh và cẩn thận, nó cũng chỉ thích cậu như vậy, cậu phải đối tốt với nó, đối tốt với con trai cưng của tôi.”

“Miên Miên của tôi không thể lại bị bắt nạt được, phải thật hạnh hạnh phúc phúc!”

Ông càng nói tâm trạng càng suy sụp, Hà Sơ Mạc không biết làm thế nào nên đành vỗ vai an ủi ông, ai ngờ ông lại mượn động tác này mà ôm chầm lấy vai hắn khóc rống lên.

Cố Cẩm Miên: “…”

Cảnh tượng này vừa xúc động lại vừa buồn cười.

Một người vốn lạnh nhạt xa cách lại bị một người đàn ông trung niên ôm chặt cứng khóc lóc, một người cứng ngắc, một người tủi thân.

Đối với Cố Cẩm Miên, đây cũng là một kiểu ấm áp trọn vẹn.

Cậu đi lên giải cứu Hà Sơ Mạc, thuần thục kéo Cố Vân Bằng ra: “Giờ con đang hạnh phúc thế này, bố khóc gì mà khóc?”

Cố Vân Bằng tiện thể ôm lấy con trai mình: “Thật không?”

Cố Cẩm Miên “Vâng” một tiếng: “Con với Hà Sơ Mạc ở bên nhau, còn có bố nữa, chỉ thế thôi con đã cực kỳ thỏa mãn rồi.”

Cố Cẩm Miên không đơn thuần vì an ủi ông mà những điều cậu nói đều là thật.

Cậu không có mong muốn gì lớn lao đặc biệt cả, cậu thấy như vậy cuộc đời đã rất hạnh phúc và trọn vẹn rồi.

Cố Vân Bằng uống say nên Hà Sơ Mạc không đón Cố Cẩm Miên đi như lúc hắn nói buổi sáng, Cố Cẩm Miên tiễn hắn ra tới cửa: “Xin lỗi anh, bố em cứ say là lại thế, nhưng mấy năm gần đây ông ấy cũng uống ít đi rồi.”

“Ông ấy như vậy khiến tôi thật sự rất vui.” Hà Sơ Mạc nói: “Người một nhà đều vậy sao?”

Cố Cẩm Miên bật cười, kéo tay hắn: “Bố em chỉ được cái hay cãi bướng thôi, sau này chắc chắn ông ấy cũng sẽ thương anh giống như thương em.”

Hà Sơ Mạc cúi đầu hôn khóe miệng đang cong cong của cậu: “Giờ tôi đã biết em thừa hưởng tính thích làm nũng từ ai rồi.”

Cố Cẩm Miên: “?”

Cậu thích làm nũng bao giờ?

Tiếc là Hà Sơ Mạc đi rồi nên không có ai giải thích chuyện này với cậu.

Sau khi ba chiếc xe rời đi, trước cửa nhà thông thoáng hơn nhiều. Tiếng động lớn như thế cũng làm hàng xóm chú ý, có bác bên nhà đối diện thò đầu ra hỏi: “Miên Miên, đó là ai thế?”

Cố Cẩm Miên trả lời rất tự nhiên: “Bạn trai cháu đấy, Hà Sơ Mạc.”

“Ồ.” Dừng một lúc: “Bạn trai!? Hà Sơ Mạc!?”

Lúc này Cố Cẩm Miên đã vào trong nhà nên không thấy dáng vẻ khiếp sợ của ông, ông bác kích động lập tức chia sẻ tin tức này vào trong nhóm [Hỗ trợ tuổi già].

Nhóm này bao gồm những người ở biệt thự trong khu gần đây, tuổi tác cũng ngang nhau. Cố Vân Bằng cũng ở trong nhóm, mặc cho người khác tag mình thế nào ông cũng không biết gì do say rượu, đang ngủ ngon lành.

Cố Cẩm Miên cũng chẳng thấy chuyện này có gì to tát cả, vào nhà xong cũng đi ngủ sớm.

Cậu phải cất cánh vào năm giờ sáng ngày hôm sau, cả bay đi lẫn bay về mất bốn ngày. Đến ngày thứ tư, sau khi xuống máy bay cậu mới nhận ra chuyện này hình như hơi lớn thật.

Vừa xuống máy bay không bao lâu, giám đốc của cậu đã bước lên đón.

Lúc đầu Cố Cẩm Miên còn thấy hơi phiền, đây là lần đầu tiên cậu bay lâu như thế mà nóng lòng muốn quay về, giờ giám đốc lên đón kiểu gì cũng giữ cậu lại nói rất lâu.

Đích thân đến sân bay thế kia, lời trách mắng còn có thể ít được chắc.

Không ngờ giám đốc lại cầm cà phê nóng lên cho Cố Cẩm Miên, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ: “Bay lâu như vậy, vất vả quá.”

Cố Cẩm Miên: “?”

Vừa bắt đầu đã đối tốt với cậu thế là vì chuyện sắp nói rất nghiêm trọng à?

Bồng Minh Huy: “Chúng ta đi nhanh một chút nhé, có phải muốn về sớm hơn chút không?”

Cố Cẩm Miên cẩn thận gật đầu, chỉ sợ ông ta lại thêm một câu “Tôi sẽ không cho cậu về đâu, hehe!”

Bồng Minh Huy cười càng thêm thân thiết: “Có phải muốn về sớm để gặp chủ tịch Hà không?”

Cố Cẩm Miên: “… Sao ông biết?”

“Cả thành phố đều biết rồi!”

Cố Cẩm Miên: “…”

Chung quy vẫn là do cậu đánh giá thấp độ hóng hớt và khả năng loan tin của người trung niên.

Giờ cậu mới hiểu vì sao giám đốc lại cười rạng rỡ đến vậy.

Nói thật là cậu thật sự không thể nhìn nổi nụ cười ấy, rất muốn đưa tay vuốt phẳng nếp nhăn ở đuôi mắt giám đốc, cũng may lúc này thư ký Hà xuất hiện.

Thư ký Hà dẫn Cố Cẩm Miên đến một phòng nghỉ, cậu vừa mở cửa ra đã thấy Hà Sơ Mạc đang ngồi trên xe lăn nhìn mình.

Trang phục cơ trưởng hàng không X gồm áo khoác cùng quần màu xanh lam đậm với áo sơ mi trắng, vừa ngay ngắn lại gọn gàng. Cố Cẩm Miên mặc trên người càng làm nổi bật bờ vai, eo nhỏ chân dài, đẹp trai tỏa nắng, đồng thời còn toát lên cảm giác cấm dục.

Yết hầu Hà Sơ Mạc cuộn xuống, vẫy tay với cậu.

Khuôn mặt nghiêm túc của Cố Cẩm Miên lập tức tràn ra ý cười, cậu đi đến trước mặt Hà Sơ Mạc, cúi người hôn hắn: “Hà Sơ Mạc, có phải anh rất nóng lòng muốn gặp em không?”

Hà Sơ Mạc ấn gáy cậu xuống, hôn mắt cậu, giọng khàn khàn: “Nào chỉ muốn gặp em.”

Cố Cẩm Miên: “…”

Những thời điểm thế này sao có thể thua được, ham muốn hơn thua kỳ lạ của Cố Cẩm Miên lại trỗi dậy, cậu bắt chước mấy lời lưu manh trên giường của Hà Sơ Mạc: “Còn muốn làm em nữa à?”

Hà Sơ Mạc: “…”

Cố Cẩm Miên: “…”

“Lại nói bậy nữa sẽ tự sát!”

Hà Sơ Mạc: “…”

Lúc Cố Cẩm Miên rời khỏi phòng nghỉ, mặt cậu đã đỏ như máu, khiến người ta khó mà không nghi ngờ rằng đã có chuyện không thích hợp với thiếu nhi xảy ra bên trong. Nhưng sự thật là Hà Sơ Mạc cực kỳ oan uổng, hắn đã làm được cái gì đâu.

Người nào đó tự thiêu chính mình bởi mấy lời bậy bạ mà bản thân nói ra.

Sau khi lên xe, Cố Cẩm Miên vẫn luôn kiểu như muốn đăng xuất khỏi Trái Đất, Hà Sơ Mạc nhìn thoáng qua cậu, nói: “Giờ em như thế không thích hợp về nhà, đến nhà tôi đi.”

Cố Cẩm Miên: “…”

Vì vậy, Cố Cẩm Miên đã bị Hà Sơ Mạc bắt ở sân bay mang về nhà.

Người cha già đang chờ Cố Cẩm Miên ở nhà, ba tiếng sau mới nhận được tin nhắn của Cố Cẩm Miên nói rằng hôm nay cậu không về.

Ông thất vọng cực kỳ, nhóm bạn già xung quanh đang mong ngóng cũng như vậy.

Vì để Cố Cẩm Miên không còn thấy xấu hổ nữa nên Hà Sơ Mạc đã tự mình chứng minh tính chính xác của câu nói khiến cậu xấu hổ kia.

Cố Cẩm Miên quả thật đã nhẹ nhõm hơn nhiều, ít nhất không còn quay lưng về phía Hà Sơ Mạc nữa mà nằm trên người hắn lướt điện thoại.

Để duy trì giấc ngủ, sức lực cũng như tinh thần đầy đủ trong suốt chuyến bay, buổi tối cậu đều tắt máy sớm ép mình đi ngủ, ngay cả đọc tiểu thuyết cũng không xem khu bình luận, chỉ sợ nhìn thấy bình luận nào đó lại tức hoặc kích động mà không ngủ được mất.

Nghe giám đốc nói xong, cậu lướt nhóm công việc rồi chặn mấy tin nhắn không cần đến. Tiếp đó vào nhóm buôn chuyện của nữ tiếp viên hàng không, nhóm anh em plastic quả nhiên phát hiện thấy đang ngấm ngầm thảo luận chuyện của cậu.

【GJM và Hxx đang hẹn hò? Móa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!】

【Mọi người nghe tin gì chưa? Con trai nhà giàu mới nổi đó đó đang hẹn hò với vị kia!】

【Phi công hẹn hò với người cầm quyền thì người thiệt nhất chẳng phải Thiên Bồng à?】

【Mỹ nữ cả thành phố rơi lệ.jpg】

【Nữ tiếp viên hàng không cả nước rơi lệ.jpg】

Cố Cẩm Miên: “…”

Nghĩ nhắn “GJM” với “Hxx”, “Con trai nhà giàu mới nổi” rồi “Vị kia” thì cậu sẽ không biết là đang nói đến cậu cùng Hà Sơ Mạc à.

Hà Sơ Mạc cũng thấy tin nhắn cậu đang đọc: “Đừng xem nữa.”

“Anh có muốn chính thức trả lời không?” Cố Cẩm Miên hỏi hắn, thân phận của hắn không tầm thường nên không biết liệu có ảnh hưởng gì đến hắn hay không.

“Không phải em nói muốn nhanh chóng kết hôn à? Kết hôn chẳng phải là câu trả lời chính thức nhất ư?”

Cố Cẩm Miên: “…”

Cho nên vẫn phải tổ chức hôn lễ lần nữa ư?

Cậu suy nghĩ một hồi: “Mình cưới lần hai có phải mặc đồ màu hồng nhạt không anh?”

Hà Sơ Mạc: “…”

Hắn cũng nghiêm túc suy nghĩ để trả lời cậu: “Cũng được, em mặc màu hồng nhạt rất đẹp, giống lúc em mặc màu vàng ấy.”

Cố Cẩm Miên: “…”

Cố Cẩm Miên cam chịu vào xem chương mới nhất của《Giải Trí Tối Thượng》và truyện đồng nhân, lúc cập nhật cậu còn đang trên máy bay nên chưa kịp xem.

Xem xong còn gửi mấy cái lì xì WeChat cho Hà Sơ Mạc.

“Gì thế?”

Cố Cẩm Miên: “Ném lôi cho anh còn phải chia cho Tấn Giang một nửa, không bằng gửi lì xì thẳng cho anh.”

Hà Sơ Mạc dở khóc dở cười, vì sao cậu cứ tính toán chi li chuyện này mãi thế.

Người biết chăm lo cho gia đình như Cố Cẩm Miên không hề cảm thấy chuyện này có vấn đề gì. Lúc này cậu đang lướt say sưa trên diễn đoàn cùng khu bình luận, vừa lướt đã phát hiện một vấn đề nghiêm trọng.

Hà Xử Miên bị độc giả của Hà Bất Tẫn treo trong diễn đàn, còn bị vây công bởi một loạt rate âm ở khu bình luận.

Chỉ cần là tác phẩm hay thì có ẩn sâu mấy cũng sẽ thu hút được người đọc. Ngay cả khi truyện mới được viết bởi một tác giả mới chưa ký hợp đồng, bốn ngày cũng đủ để có nhiều người phát hiện. Nếu viết bình thường không ai thảo luận thì thôi, nhưng vấn đề là viết quá tốt.

Ban đầu có một độc giả như thể phát hiện được kho báu, sau đó hào hứng đề cử truyện đồng nhân này vào khu ý kiến độc giả. Rất nhiều độc giả thấy Hà Xử Miên là tác giả không ký hợp đồng, lúc đầu cũng không quá tin tưởng, chỉ nghĩ là ké fame, về sau thấy được đề cử nhiều nên cũng có người đi đọc thử, vừa đọc đã kinh ngạc không thôi.

【Sao làm được vậy, vừa có tình cảm lại đồng thời không ooc, phát triển kỳ lạ thế này mà lại không hề gượng ép?】

【Viết hay quá! Khích lệ!】

【Ân Mạc Thù x Cố Cẩm Miên? Sao tôi cảm giác như phát hiện được cái gì ấy, tác giả này có khi nào là độc giả Ân Mạc Thù yyds bên kia mà có tên trong nhóm là Cố Cẩm Miên không?】

【Bác giỏi bác viết đi – Tôi viết rồi đấy?】

【Sao tôi cảm thấy viết tốt hơn Hà Bất Tẫn nhỉ? 】

【Giẫm lên Hà Bất Tẫn cọ nhiệt thì thôi, lại còn mặt dày nói viết tốt hơn Hà Bất Tẫn?】

【Còn nghĩ tới chuyện đồng nhân đè chết bản gốc? Hà Bất Tẫn có mở quyền đồng nhân không đấy? Có thể báo cáo không?】

【Tôi còn một đống nguyệt thạch đây, đợi tí tôi đi cày bình luận âm.】

Cố Cẩm Miên: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.