Cậu có thể bảo vệ Ân Mạc Thù để hắn không bị người khác bắt nạt, cùng Ân Mạc Thù vượt qua quãng thời gian này, trở thành người bạn quan trọng duy nhất của Ân Mạc Thù.
Nhưng cậu muốn làm cho Ân Mạc Thù hạnh phúc hơn, muốn tuổi thơ của hắn có cha mẹ đồng hành.
Cậu hiểu rằng, dẫu mình có yêu Ân Mạc Thù nhiều đến nhường nào thì tình yêu của cha mẹ đối với một đứa trẻ cũng là điều không thể thay thế.
Đến đêm, khi cảm thấy Ân Mạc Thù đã ngủ say, Cố Cẩm Miên đang ngáy khe khẽ bỗng mở mắt ra, lặng lẽ cầm điện thoại trên bàn.
Thi Nghi không yên tâm để cậu ở đây một mình nên cho cậu hai chiếc điện thoại, ngày thường đeo một cái trên cổ, một cái để trong phòng.
Điện thoại ở thời điểm này chưa hiện đại lắm, cũng may vẫn còn có thể gửi tin nhắn MMS.
Vì để Bạch Kỳ Thụy tin mình, Cố Cẩm miên đã chụp một bức ảnh của Ân Mạc Thù rồi gửi tin nhắn MMS cho ông. Cậu sáu tuổi nên sẽ không biết gõ chữ, vì vậy chỉ gửi một bức ảnh qua, sau đó xỏ giày đi ra ngoài đợi.
Chẳng bao lâu sau Bạch Kỳ Thụy gọi điện tới.
Cố Cẩm Miên cầm điện thoại, nói rõ ràng cho ông biết: “Chú Bạch, con là Cố Cẩm Miên, con từng nhìn thấy ảnh của chú, con nghĩ chú với anh này trông rất giống nhau. Anh ấy tên là Ân Mạc Thù, năm nay tám tuổi, là con nuôi của nhà họ Ân ở thành phố B.”
Sau khi nói rõ ràng, Cố Cẩm Miên quay vào phòng nằm xuống giường, thấy lông mi của Ân Mạc Thù hơi rung rung nên biết hắn đã tỉnh.
Cố Cẩm Miên vùi vào ngực hắn: “Anh ơi, dù anh có đi đâu cũng không được bỏ em lại, được không?”
Ân Mạc Thù không trả lời, cậu vẫn luôn túm lấy cổ áo của Ân Mạc Thù, hắn hết cách nên đành đưa tay lên nắm trọn bàn tay bé nhỏ đang túm cổ áo mình.
Cố Cẩm Miên cười đến mức đuôi mắt hơi giật giật, thủ thỉ với hắn: “Anh phải đưa em đi theo nha, nếu anh bỏ em lại, em sẽ đi tìm anh khác.”
Trong lòng Ân Mạc Thù chẳng biết sao bỗng thấy hoảng hốt, lập tức mở mắt ra nhìn cậu.
Ánh mắt cậu bé tám tuổi đã chớm vẻ sắc bén: “Đừng tìm người khác, bọn họ sẽ bắt nạt em đó.”
Cố Cẩm Miên lầm bầm một tiếng, lúc này mới vừa lòng, cái đầu nhỏ dán vào lồng ngực hắn, chậm rãi nhắm mắt vào.
…
Bạch Kỳ Thụy và Hạ Chỉ đều ở nước ngoài, đang có công việc cực kỳ quan trọng nên chưa về luôn được. Vì thế Cố Cẩm Miên định tranh thủ mấy ngày này cố gắng báo thù thay Ân Mạc Thù.
Đám ôn con kia còn chưa lớn, người lớn không thể làm gì bọn nó được nhưng cậu là trẻ con, có quyền được ương bướng đùa nghịch.
Đám trẻ con nhà họ Ân trông thấy cậu như vậy đều nghĩ cậu là tiểu thiếu gia mảnh mai. Trên mặt Cố Cẩm Miên nở nụ cười.
Ngày hôm sau, Cố Cẩm Miên bảo Ân Mạc Thù dẫn mình đi làm quen với địa hình trong nhà họ Ân, tiểu thiếu gia yếu ớt vừa đi được một lúc đã đau chân, nửa đoạn sau đều để Ân Mạc Thù cõng đi dạo.
Sang ngày thứ ba, từ sáng sớm Cố Cẩm Miên đã vác một cái túi đi dạo một vòng trong khu rừng với sau núi, đến khi quay về, trong túi đã căng phồng đầy là đá.
Cục đá sắc nhọn tuy không to nhưng đập vào người lại rất đau, cạnh đá sắc còn có thể làm chảy máu song sẽ không gây thương tích quá nghiêm trọng.
Cố Cẩm Miên chuẩn bị các thứ xong xuôi rồi kéo Ân Mạc Thù đến ngọn núi giả trong vườn hoa. Vị trí rất tốt, không cao lắm nên dù có bị đạp xuống cũng không ngã chết được.
Cậu đưa cho Ân Mạc Thù một cái ná cao su: “Anh, bọn họ bắt nạt anh, hôm nay chúng mình sẽ báo thù, anh cứ bắn thoải mái, có gì em chịu trách nhiệm cho.”
Ân Mạc Thù sững sờ.
Cố Cẩm Miên đoán hắn có lẽ không biết dùng ná cao su nên dạy qua cho hắn trước.
Sắp khai giảng rồi, mấy ngày nghỉ hè cuối cùng rất quý giá với đám trẻ con, cho nên bọn chúng đương nhiên sẽ không chịu ngồi yên trong phòng mà chạy ra ngoài chơi.
Chẳng bao lâu bọn cậu đã thấy mấy đứa trẻ con trong vườn hoa.
Ngọn núi giả nằm giữa khu vườn, mọi con đường đều qua đây. Lúc bọn chúng đi qua, Cố Cẩm Miên chọn một cục đá sắc nhọn to nhất rồi nhắm chuẩn vào tên đầu têu bắt nạt Ân Mạc Thù – Ân Thành Chí.
Nhắm vào gáy, bắn!
“Á! Ai đánh tao, đau quá!”
“Chảy máu rồi a a! Ai đó! Mau ra đây!”
Cố Cẩm Miên thu ná cao su về hừ một tiếng, thái độ ác nghiệt cực kỳ nhưng lúc quay sang Ân Mạc Thù lại hết sức ngoan ngoãn, nhỏ giọng hỏi hắn: “Anh học được chưa, như thế đó.”
Cố Cẩm Miên kéo tay hắn: “Anh cứ bắn đi, đây không phải nhà của anh, bọn họ cũng không phải người nhà của anh.”
“Đừng sợ, nếu bọn họ đuổi anh đi, anh sẽ có nơi tốt hơn.”
Ân Mạc Thù mím môi, nghiêng đầu nhìn cậu.
Ân Mạc Thù tám tuổi tựa như lúc nào cũng đang cười, khi hắn không cười, đôi mắt thụy phượng kia đã thâm trầm nay lại có thêm chút gì đó đáng sợ.
Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, Cố Cẩm Miên vô thức rụt cổ lại nhưng vẫn muốn bắn.
Cậu giơ ná cao su bắn vào thằng bé đang đứng kiểm tra gáy Ân Thành Chí mấy cái.
Phía dưới liên tục vang lên tiếng hét, còn nghe thấy cả tiếng khóc.
Bị bắn nhiều như vậy, bọn chúng không thể nào không phát hiện ra nên cả đám giận dữ đồng loạt nhìn lên ngọn núi giả.
Người lớn trong nhà từng dặn dò bọn chúng phải đối tốt với Cố Cẩm Miên, nhưng trẻ con đang lúc bị đau với giận dữ như vậy làm sao có thể nghe lời, từng đứa bắt đầu trèo lên núi giả.
Cố Cẩm Miên đã chuẩn bị trước, cậu cầm cây chổi lau nhà đập vào mặt thằng bé trèo lên đầu tiên. Cậu chọn độ cao vừa phải nên dù thằng bé kia bị ngã xuống cũng sẽ chỉ khóc gọi cha gọi mẹ, chứ không bị thương nặng gì.
Cố Cẩm Miên đứng bên trên khịt mũi coi thường bọn họ, lại bê một xô nước nhỏ sau lưng giội xuống dưới, trong phút chốc, tiếng khóc phía dưới càng to hơn, núi giả bị ướt, dù có muốn trèo lên cũng khó.
Cố Cẩm Miên đứng trên núi giả ném hay cái xô xuống, đập vào người đứa nhỏ vừa mới nhớ ra, thái độ vô cùng ngạo nghễ lên tiếng: “Mấy người thử bắt nạt Ân Mạc Thù lần nữa xem?”
Mấy đứa trẻ con nhếch nhác đang bết dưới đất, có đứa vừa khóc vừa nhìn, có đứa che mặt nói mặt mình bị hủy hoại nhan sắc, còn có một đứa lớn tuổi hơn cả đang ôm đầu nhìn Cố Cẩm Miên với vẻ mặt căm thù.
Là người bị Cố Cẩm Miên bắn đầu tiên – Ân Thành Chí.
Nó nhìn dáng vẻ đắc ý của Cố Cẩm Miên một hồi, ngay khi Cố Cẩm Miên với Ân Mạc Thù trèo xuống đã đột ngột xông đến, giơ tay định đánh Cố Cẩm Miên.
Vừa giơ lên đã bị Ân Mạc Thù bắt được cổ tay, Ân Mạc Thù khỏe vô cùng khiến nó không thể cử động nổi.
Cố Cẩm Miên từ dưới cánh tay Ân Mạc Thù nhìn Ân Thành Chí, cậu hình như đang cười song lại dữ tợn vô cùng, thấy thế Ân Thành Chí bỗng cảm thấy sợ hãi.
“Ân Mạc Thù, thả tao ra, nghe thấy không hả!”
Cố Cẩm Miên à một tiếng, chậm rãi lấy một khẩu súng phun nước trong túi trước bụng ra, phun tung tóe vào mắt Ân Thành Chí.
“A a a cay quá!”
Ân Thành Chí đau đến độ nước mắt nước mũi giàn giụa.
Đúng vậy, trong súng phun nước là bình xịt hơi cay.
“Anh cũng nếm thử mùi vị của bình xịt hơi cay đi.” Cố Cẩm Miên nói với vẻ mặt ngây ngốc dọa đám trẻ con phía sau sợ khiếp vía.
Bọn chúng đứa nào đứa nấy đều đái ra quần chạy hết.
Cố Cẩm Miên lại lấy một chiếc điện thoại từ trong túi ra, bấm 1 là số của anh cả: “Anh ơi, em gây chuyện rồi.”
Cố Tịch Quân: “…”
Bầu không khí trong phòng khách nhà họ Ân vô cùng im ắng.
Cả nhà họ Ân nhìn cậu bé trắng trẻo vừa nhỏ lại gầy trong phòng khách mà không biết nói gì.
Nhìn sao cũng thấy đây là một tiểu thiếu gia mỏng manh.
Bọn họ đã nhiều lần dặn dò đám trẻ trong nhà phải cẩn thận với tiểu thiếu gia mỏng manh này.
Nhưng tiểu thiếu gia mảnh mai này đã suýt chút nữa dọn sạch đám trẻ con trong nhà họ Ân, nhẹ nhất thì hai má sưng vù, cả người ướt sũng, nặng nhất thì có đứa máu me đầy gáy, còn được đưa đến bệnh viện để băng lại đôi mắt đỏ rực vì bị cay.
Họ thật sự có thể để cậu ở đây không.
Cố Cẩm Miên không hề sợ hãi, kiên trì đứng trong đó.
Chỉ khi được Ân Mạc Thù dắt tay mới tỏ ra hơi yếu đuối, cọ cọ cánh tay hắn.
Thực ra thì người nhà họ Ân hoàn toàn không biết nên làm sao với cậu bây giờ.
Bố Ân Thành Chí là Ân Thuận Lợi, thấy con trai như vậy sao có thể không xót xa, chưa kể đến gáy chảy đầy máu, bị bình xịt hơi cay phun vào mắt như thế không biết sẽ bị tổn thương cỡ nào, ông há to miệng nhắm mắt lại.
Nhưng vợ ông lại không nhịn được: “Cháu còn nhỏ mà sao lại ác như vậy, đập vào gáy, xịt hơi cay, đó là con trai quý giá của tôi, nếu nó bị nguy hiểm đến tính mạng thì tôi phải làm sao bây giờ hả!”
Cố Cẩm Miên khịt mũi: “Lúc trước cậu ta cũng làm vậy với Ân Mạc Thù, cậu ta là đứa con quý giá vậy Ân Mạc Thù không phải à?”
Ân Mạc Thù ngây người mà những người khác trong nhà họ Ân cũng sững sờ.
Cố Tịch Quân, Bạch Kỳ Thụy cùng Hạ Chỉ chuẩn bị bước vào, tình cờ nghe được câu này, bước chân lập tức dừng lại.
Ba người họ do Ân Thuận Xương dẫn vào, Viên Mạn Lệ thấy họ sắp vào định ra đón, bỗng nghe được lời của Cố Cẩm Miên có liên quan đến Ân Mạc Thù nên vội quay lại định chất vấn Ân Mạc Thù
Cố Cẩm Miên lại lấy súng phun nước từ trong túi ra phun vào mặt Viên Mạn Lệ.
“Á!”
Cố Tịch Quân: “…”
Viên Mạn Lệ kịp thời che lại nên hơi cay chỉ dính một chút vào khóe mắt cùng vùng da quanh mắt bà ta, tuy thế nhưng cũng đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng chuyện này bị Bạch Kỳ Thụy và Hạ Chỉ cắt ngang.
Thời điểm này, nhà họ Cố còn chưa phát triển huy hoàng dưới sự dẫn dắt của ba anh em, nhà họ Ân bắt đầu xuống dốc đang rất cần người khác giúp đỡ, còn nhà họ Bạch lại đang cực kỳ hưng thịnh.
Trước chuyến thăm của Bạch Kỳ Thụy cùng Hạ Chỉ thì chuyện đám trẻ con đùa nghịch với nhau không là gì cả.
Nhưng bọn họ không biết rằng, Bạch Kỳ Thụy được một đứa bé trong đó gọi đến để đón một đứa bé khác đi.
Bạch Kỳ Thụy và Hạ Chỉ nhìn Ân Mạc Thù không chớp mắt, Bạch Kỳ Thụy vẫn khá bình tĩnh, còn mắt Hạ Chỉ đã ươn ướt.
Ân Mạc Thù như nghĩ tới điều gì, mím môi dưới không lên tiếng.
Lúc người lớn đang nói chuyện với nhau, Cố Cẩm Miên nắm chặt tay Ân Mạc Thù: “Dù anh đi đâu cũng không được bỏ em lại!”
Ân Mạc Thù lúc nhỏ, sau khi bị tổn thương hay bị những ác ý tấn công không bình thản như lúc trưởng thành mà thường tự trang bị cho mình sự im lặng và mỉa mai.
Hắn không nói gì song cũng không rút bàn tay đang được Cố Cẩm Miên nắm lấy.
Cố Cẩm Miên mở to mắt, hỏi hắn: “Hôm nay em thể hiện tốt không?”
Nụ cười trên mặt Ân Mạc Thù tự nhiên hơn nhiều, đáp ừ một tiếng.
“Vậy anh phải xoa đầu em chứ, để khen ngợi ấy.” Cố Cẩm Miên ngẩng đầu, nhìn hắn không chớp mắt, ánh mắt ngập tràn vẻ mong chờ.
Ân Mạc Thù thoáng do dự, sau đó đưa tay xoa nhẹ đầu cậu.
Cố Cẩm Miên lập tức cười rộ lên, đây là nụ cười tự nhiên đầu tiên của cậu, đôi mắt cậu cong thành một vầng trăng khuyết nho nhỏ.
Ân Mạc Thù nhìn mà ngẩn ngơ, sau đó cũng cười theo.
“Anh ơi, anh cười lên trông đẹp cực kỳ, hơn nữa còn dạy em cách cười nữa. Sau này anh buồn cười cứ cười, đừng kìm nén được không?”
“Cười thật tươi.”
Cố Thâm và Thi Nghi chẳng ngờ rằng họ không cần lo chuyện Cố Cẩm Miên bị bắt nạt ở trường. Cố Cẩm Miên vẫn học Tiểu học bên cạnh họ, hơn nữa vẫn có thể đi học cùng Ân Mạc Thù.
Chuyện tốt như vậy là điều họ không ngờ đến.
Ân Mạc Thù đến thành phố S học tập, cùng trường với Cố Cẩm Miên.
Vào ngày khai giảng, toàn bộ người trong nhà họ Cố đều đến.
Ngày đầu tiên Cố Cẩm Miên đến trường, bọn họ ai cũng đều cảm thấy không yên lòng, nghĩ đến trẻ con nhà khác đều khóc lóc với cha mẹ đòi về nhà là họ lại không thể không đi cùng được.
Cổng trường đã đóng, ba anh em nhà họ Cố vẫn đang ở bên ngoài quan sát, một người ngồi xổm dưới đất nhìn qua khe cổng, một người trèo lên tường nhìn, còn một người đi vòng qua hàng rào để xem.
Sau đó thấy đứa em trai mà họ lo sẽ khóc đang vô cùng vui vẻ kéo Ân Mạc Thù vào bên trong, ngay cả đầu cũng không thèm quay lại.
“…”
Không chỉ ngày đầu tiên đi học không khóc không ầm ĩ mà còn không cần bọn họ đưa đón. Ngày nào cũng là tài xế nhà họ Bạch đón thẳng về đó.
Thậm chí còn không phải lo chuyện học hành. Dưới sự kèm cặp không ngừng của Ân Mạc Thù, Cố Cẩm Miên đã nhảy hai lớp rồi học cùng lớp với Ân Mạc Thù.
Ba anh em lo lắng suốt nửa năm trước khi đến trường đều chưa hề phải ra tay xử lý chuyện gì.
Sau khi vào cấp Hai, họ không cần tài xế đưa đón, Ân Mạc Thù chở Cố Cẩm Miên đến trường bằng xe đạp.
Trên con đường từ nhà đến trường đầy những cây ngô đồng rất to, xe đạp lao trong bóng râm dưới tán cây, lăn qua từng chiếc lá xanh biếc cùng những tia nắng vụn vặt.
Cố Cẩm Miên ngồi phía sau uống một ngụm soda cam, soda cam ngọt nhẹ chua nồng: “Ân Mạc Thù, hoa khôi lớp Ba thích anh đó, anh thấy bạn ấy xinh không?”
Ân Mạc Thù nói: “Anh không thích con gái.”
Cố Cẩm Miên tiếp tục: “Hotboy bên lớp Bảy công khai nói anh là nam thần của cậu ta.”
Ân Mạc Thù đáp: “Anh cũng không thích con trai.”
Cố Cẩm Miên: “Anh không thích con trai, cũng không thích con gái, vậy anh thích gì?”
Ân Mạc Thù khẽ cười, lúc xuống dốc lại tăng tốc khiến Cố Cẩm Miên phải túm vội lấy áo hắn, sau đó tiếp tục truy hỏi hắn rốt cuộc thích gì.
Cơn gió đầu hạ thổi tung vạt áo đồng phục xanh trắng của thiếu niên, nắng thật đẹp, nụ cười rạng rỡ.