Khi Em Gọi Tên Anh

Chương 9



Ánh trăng phủ lên đôi vai trần của Glory như một tấm ga màu bạc, bị chia cắt bởi bím tóc ngà dài ngang lưng. Các lớp chăn chụm lại nhăn nhúm trên eo cô khi Glory chiến đấu với cơn ác mộng không thể thoát khỏi.

Wyatt lắng nghe tiếng rên và quay người lại từ bên cửa sổ nơi anh đang đứng canh, phát ốm trước vết bầm trên vai Glory và vết rách chảy máu nơi khuỷu tay. Tất cả những gì anh có thể làm là không bò lên giường và ôm cô vào lòng. Anh đã không làm vậy. Wyatt đã bỏ rơi việc canh gác một lần và cái giá suýt là mạng sống của cô. Chuyện đó sẽ không xảy ra thêm nữa.

Thậm chí giờ đây, tiếng động cơ khi tăng ga và tiếng bánh xe lăn trên sỏi vẫn còn quá thực trong tâm trí anh. Wyatt không nhớ mình đã làm gì, chỉ cảm thấy cú va vào người Glory và tiếp đó lộn nhào cùng cô trên bãi đỗ.

Anh thấy có giọt nước mắt trượt khỏi khóe mắt cô và rơi xuống má như một viên trân châu trong mờ. Anh không ngăn nổi mình vươn người tới, hứng lấy nó trên đầu ngón tay rồi lăn theo dòng chảy bằng đôi môi mình, thưởng thức làn da mượt như sa tanh của cô cùng vị mặn của nước mắt.

Hơi thở anh phả nhẹ vào má cô khi anh thì thầm “Người yêu ơi, đừng khóc.”

Hàng mi Glory khẽ lay động và cô thở dài. Anh miễn cưỡng trở về vị trí, nhìn về chiếc giường lần cuối và cầm điện thoại ra ngoài căn phòng khách bé xíu.

Tầm nhìn từ các cửa sổ này không khác nhiều tầm nhìn ở phía sau và anh vẫn chưa thể loại bỏ ý nghĩ có thứ gì hay kẻ nào đó quan sát họ từ rừng cây. Nhẹ nhàng, anh lần ngón tay lên khẩu súng ở cạp quần, đợi đôi mắt quen dần với bóng tối và cuối cùng bấm số.

Giọng Lane Monday thô ráp, khàn khàn vì ngái ngủ, nhưng anh nhấc máy ngay trước hồi chuông thứ hai.

“Xin chào?”

“Wyatt đây.”

Lane nhỏm dậy, nghiêng người qua Toni, hoảng hốt xem giờ trên đồng hồ. Mới gần một giờ sáng. Cùng với âm điệu giọng Wyatt, cho thấy đây là một cuộc gọi khẩn.

“Vấn đề gì vậy?”

“Bọn em ra ngoài ăn tối nay. Kẻ nào đó cố gắng cán Glory ở bãi đậu xe. Và trước khi anh hỏi, không, đây không phải một tai nạn.”

Lane lăn khỏi giường, cầm theo điện thoại để tránh đánh thức Toni và đi xuôi xuống hành lang, tiến vào phòng khách nơi khó có thể nghe thấy.

“Anh có thể đến nơi khoảng sáu giờ.”

Wyatt thầm rủa. “Để làm gì?” anh lẩm bẩm. “Em ở ngay bên cạnh cô ấy mà suýt nữa thì quá muộn.”

“Cô ấy ổn chứ?”

“Vâng... ngoại trừ vài vết thâm và xước... và những cơn ác mộng tăng thêm.” Wyatt bắt đầu đi quanh. “Nghe này, em không gọi hỗ trợ. Em chỉ muốn để anh biết chuyện xảy ra. Điều chắc chắn em có thể kể là Anders Conway đã chứng kiến tất cả.”

Lane thở dài, bị giằng co giữa ý muốn giúp đỡ và việc biết rằng mình chẳng thể thực hiện những điều Wyatt chưa làm.

“Được rồi, nhưng tiếp tục thông báo cho anh,” Lane lẩm bẩm và nói thêm, “Hãy nhớ, tất cả việc em phải làm là gọi điện. Nếu là trường hợp khẩn cấp, anh có thể đáp máy bay lên thẳng đến đó trong hai tiếng.”

Cảm giác bồn chồn trong bụng Wyatt rút xuống chẳng vì lý do nào khác ngoài việc người ủng hộ mình đã biết chuyện đang diễn ra.

“Cảm ơn,” Wyatt nói thêm, “Ôi... hôn Toni và Joy thay em.” Sau đó, anh tắt máy và đi qua đi lại giữa các cửa sổ, sợ bị rơi vào giấc ngủ, sợ mình quay lại bên Glory... không bao giờ nữa.

***

Trước khi trời sáng, Glory giật mình tỉnh dậy và khẽ rên rỉ vì những thớ cơ nhức nhối do cử động bất ngờ. Vài giây sau, cô nhận ra có điều không ổn.

Wyatt đi rồi!

Cẩn thận để không gây ảnh hưởng đến vết thương, cô trườn khỏi giường, với lấy áo ngủ và mặc vào trước khi ra khỏi phòng.

Sàn nhà lạnh lẽo dưới bước chân. Những tấm ván gỗ cứng nhẵn nhụi và bóng láng sau nhiều năm được sử dụng, lau chùi. Chúng thân thuộc với Glory như ngôi nhà của chính cô vậy. Ánh sáng lờ mờ giữa đêm và bình minh ở phía chân trời chiếu sáng lối cô vào phòng bếp. Anh đang đứng bên cửa sổ.

“Wyatt?”

Giật mình bởi âm thanh bất ngờ anh quay lại. Khi nhìn thấy khẩu súng trong tay anh, Glory muốn khóc. Wyatt chắc chắn sẽ thực hiện lời hứa bảo vệ cô an toàn, dù có phải trả giá bằng chính sinh mạng mình. Cô băng ngang qua phòng để tiến vào vòng tay anh.

“Về giường đi,” cô thì thầm. “Chuyện gì phải đến sẽ đến. Anh không thể thay đổi định mệnh, Wyatt. Dù nó có đau đớn thế nào.”

Anh nâng khuôn mặt cô trong lòng bàn tay, đưa ngón tay lần theo đường cong trên má cùng bờ môi như hành động của một người mù.

“Em không hiểu, Glory. Anh không dừng lại. Anh không từ bỏ. Và một ngày, chính tay anh sẽ giết kẻ đang làm hại em. Khi việc đó xảy ra...”

Các ngón tay cô ngăn lời lẽ tức giận tràn ra từ miệng anh, và trong sự tĩnh lặng nơi căn bếp của bà, cô lấy khẩu súng khỏi tay Wyatt, đặt lên bàn và vòng tay qua cổ, thì thầm nhẹ nhàng bên miệng anh.

“Không, Wyatt, không có nơi dành cho sự căm ghét trong ngôi nhà này, chỉ có tình yêu thôi. Bây giờ anh vào giường nằm đi. Đến lượt em chăm sóc anh.”

Không thể kháng cự lời cầu xin đó, anh bế cô trên tay, mang trở lại giường và chiếm lấy một chỗ bên cạnh. Ngay khi Glory nghĩ anh đã nằm xuống, Wyatt bất ngờ lăn người rồi chạy khỏi phòng và quay lại sau đó. Khi nghe thấy tiếng va chạm đặc biệt trên bàn đầu giường, cô biết anh quay lại để lấy súng.

“Đừng nói gì,” anh lẩm bẩm, trườn đến bên cạnh cô. “Hãy để đầu óc anh yên tĩnh.”

Nước mắt long lanh trên hàng mi, nhưng cô không phản đối. Thay vào đó cô vòng tay ôm, tựa đầu anh lên ngực mình.

Ngủ đi, tình yêu của em. Đến lượt em canh chừng.

Anh thấy mình quên cả thở.

Như tất cả thành viên nhà Hatfield, Wyatt phát triển toàn diện vào tuổi mười sáu. Anh là một chàng trai to lớn cao một mét tám và đã tự chăm sóc bản thân trong khoảng thời gian dài. Có thể nói, anh là người chăm sóc, giảng hòa và hành động. Một cô gái nhỏ bé như Glory Dixon mà dám đề nghị chăm sóc, nghe mới buồn cười làm sao... nếu như anh có thể cười trong nước mắt.

Sau một hồi lâu yên lặng, những âm thanh đều đều chứng tỏ anh đã ngủ, Glory vẫn đang ôm người đàn ông của mình. Đôi mắt mở to cảnh giác, cô quan sát bình minh lên và ánh nắng tràn vào, xuyên qua những tấm rèm mỏng, chiếu lên Wyatt nằm trong vòng tay cô.

Những tia nắng nhảy múa trong không khí, mang đến hy vọng về một ngày mới, Wyatt cựa người và Glory đổi tư thế, cho anh nằm thoải mái và có chỗ khác để dựa. Nụ cười trong giấc mơ khiến vết sẹotrên má anh khẽ động đậy, nhắc nhở cô những điều anh từng chịu đựng để sống sót. Một nỗi đau sâu sắc, dai dẳng lại nổi lên. Cô chấp nhận nó, và trong khi anh không nhìn hay lắng nghe, Glory có thể cảm nhận thứ gì đang ở trong trái tim mình.

Em yêu anh. Wyatt Hatfield. Một lời cầu nguyện nho nhỏ thầm lặng nhắn gửi đến Đấng tối cao. Chúa kính yêu, làm ơn giữ anh ấy an toàn. Đừng để con là công cụ gây nên cái chết của bất kỳ ai nữa.

Nhiều tiếng sau, Wyatt lăn người trên giường, đưa tay kéo Glory lại gần rồi bất chợt tỉnh dậy như cô sớm nay. Anh chỉ có một mình. Nhưng chưa kịp hoảng sợ, mùi cà phê sảng khoái và âm thanh bếp núc quen thuộc đã giúp anh bình tĩnh lại.

Wyatt ra khỏi giường, đi vào phòng tắm. Sau khi tắm rửa và thay đồ, anh tiến vào bếp đúng lúc Glory đặt một mẻ bánh quy nóng lên bàn. Cô mỉm cười ngước nhìn anh.

“Anh bấm giờ chuẩn không chê vào đâu được,” cô nói.

Wyatt cười tươi. “Anh đã nghe thấy rồi.”

Mất một giây để lời nói bóng gió chìm xuống, khi đó gương mặt và cổ Glory ửng lên vì ngượng.

“Anh là đồ phiền nhiễu,” Glory lẩm bẩm và quay lại với lò bánh, đôi tay Wyatt vòng ra từ phía sau và dừng lại ngay phía dưới bộ ngực đầy đặn.

“Câu này cũng vậy.” Anh cười thầm và hôn phía sau vành tai, nơi anh biết sẽ khiến Glory rùng mình.

Cô quay người để anh đặt một nụ hôn lên miệng mình. Anh đã thấy cơ thể mình cứng lại, khao khát, sợ rằng mình sẽ đòi hỏi, anh rên lên, buông cô ra cũng bất ngờ như lúc sà vào.

“Glory… em yêu, anh gần như quên mất mấy vết thâm. Em có sao không?”

“Giống như em bị cán bởi một...”

“Đừng!” Đôi mắt sa sầm, anh ấn một ngón tay lên đôi môi cô. “Đừng đùa. Không phải với anh. Anh đã ở đó, nhớ không?”

Glory mỉm cười. Chỉ một chút thôi nhưng đủ để anh biết cô vẫn ổn.

“Bánh quy nguội rồi,” cô nói và dẫn anh đến bên bàn. “Ngồi xuống đi. Em đang làm nốt món trứng.”

“Anh nên nấu cho em mới phải.” Wyatt lẩm bẩm.

“Chúa giúp hai ta.” Cô mỉm cười và quay lại với món trứng.

Lát sau, trong lúc họ ăn, Giory có vẻ bồn chồn và Wyatt có thể thấy điều gì đó trong tâm trí cô. Nhưng đến khi cả hai gần xong bữa, cô mới lên tiếng.

“Wyatt... đêm trước tại nhà hàng... em đã suýt chết, phải không?”

“Đừng nhắc đến,” anh cằn nhằn, lấy một cái ly sạch từ tủ bếp nhỏ của bà.

“Ồ... đấy không phải điều em muốn nhắc đến,” cô giải thích. “Ý của em là... nếu còn điều gì trong cuộc sống em muốn làm… thì rất có thể đã quá muộn.”

“Quỷ tha ma bắt, Glory! Rõ là một cuộc thảo luận tồi tệ sau một bữa ăn ngon lành “

Cô cười tươi. “Xin lỗi. Điều em cố gắng nói là...”

Anh quẳng khăn lau đĩa vào tủ và ôm cô, cẩn thận tránh chạm vào những chỗ đau.

“Xem này, cô gái! Chỉ cần em nói ra những điều trong tâm trí mình thôi.”

Cô ngước lên, ghim anh vào ánh mắt chăm chú màu xanh bạc luôn khiến Wyatt cảm thấy mình đang trôi lơ lửng.

“Em cần gặp bà thêm một lần... chỉ là đề phòng thôi. Có khả năng bà không thể nhận ra cháu mình nhưng em không muốn bà nghĩ rằng bị bỏ quên. Cha luôn đến ít nhất một lần mỗi tháng. Giờ đã quá buổi thăm tháng này. Bà đang ở một viện dưỡng lão tại Hazard. Anh sẽ đưa em đi chứ?”

Wyatt cảm thấy căn phòng quay tròn. Anh sợ chết khiếp khi nghe cô thừa nhận mình có thể không sống đến tuần sau một cách bình thường như thông báo cô sẽ không trồng một khu vườn. Không thể giữ khoảng cách thêm nữa, anh ôm cô và lúc Glory thoải mái tựa vào, anh rùng mình.

“Anh sẽ đưa em đến bất cứ nơi nào em muốn. Anh sẽ đứng trồng cây chuối trong rừng một tuần nếu điều đó làm em vui. Nhưng Chúa giúp anh, nếu em không dừng ngay những tiên đoán tăm tối bi quan đó, anh sẽ gói em lại cùng đồ đạc và đưa về nhà ở Tennessee. Sau đó chúng ta sẽ xem tên giết người này đi được bao xa để lãnh cái chết. Anh đủ họ hàng tại đấy có thể dựng nên một đội quân nhỏ.”

Nghe qua giọng nói, cô biết rằng anh đang nghiêm túc. Nhưng đây là một lời đề nghị không tưởng.

“Không, Wyatt! Việc anh đẩy mạng sống đến bờ vực nguy hiểm vì em đã đủ tồi tệ rồi. Em không thể sống nổi nếu có thêm nhiều người gặp nguy hiểm bởi chuyện này. Em sẽ cố không tiêu cực nữa, nhưng sự thật rất khó làm lơ.”

“Sự thật duy nhất là... tên giết người là một thằng gàn. Hắn cố gắng giết em nhưng thay vào đó là gia đình em, rồi sau đó đến con chó. Việc tên này ngu ngốc đến mức thử đến lần thứ ba và ngay trước mũi cảnh sát trưởng chẳng cho thấy gì nhiều về đầu óc hắn, mà chỉ chứng minh sự tuyệt vọng của hẳn thôi. Kẻ liều lĩnh gây ra sai lầm, Glory. Hãy nhớ lấy!”

Trước việc cô đã mất tất cả, đáng lẽ điều anh nói không giúp được gì, nhưng vì nguyên nhân nào đó, nó cũng có ích. Cô thư giãn trong vòng tay anh.

“Được rồi! Em hứa! Bây giờ để em thay đồ và chúng ta có thể đi. Khi qua Larner’s Mill, ta có thể dừng lại ở cửa hàng bánh không? Bà thích bánh gừng của họ.”

Wyatt gật đầu, khi cô đã đi khỏi, anh lại tiến đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trong ánh nắng của một ngày hoàn toàn mới và lo lắng những gì nó sẽ đem lại.

***

Giống như các nhà an dưỡng anh từng đến, nó không quá tồi. Tương tự các tổ chức từ thiện bên kia đất nước, nơi đây đề ra việc chăm sóc sức khỏe và an ủi những người có tâm hồn cùng thể xác già cỗi. Tuy nhiên, lý đo nó tồn tại vẫn thế thôi. Đây là nơi người già đến để chết.

Wyatt nín thở khi cả hai đi dọc theo hành lang. Mùi vệ sinh không đúng chỗ, chất tẩy rửa và thuốc chữa bệnh hòa trộn thành một hỗn hợp không thể chịu nổi.

Đâu đấy phía trước họ, tiếng la hét nhờ giúp đỡ của một ông cụ vang dội trong sảnh. Những người khác đi lang thang theo ý muốn, dọc theo khung tập đi, vụng về điều khiển cây gậy, có vài người đẩy xe lăn.

Glory chạm vào tay anh và dừng ngoài một khung cửa mở trước khi bước vào. Anh đi theo. Cuối cùng, đó là lý do họ đến đây.

Bà ngồi cạnh cửa sổ, lắc lư trước sau với một nhịp điệu thất thường, như thể đôi khi quên mất phải tiếp tục chuyển động. Cơ thể khô héo và còng xuống, mái tóc màu trắng phau mềm như tơ và thưa thớt như búi bông. Cái áo choàng vàng bà đang mặc đã cũ và ngả màu gần như trắng, nhưng đôi dép đi trong nhà bằng vải bông xanh vẫn còn mới. Bà cụ chẳng nhớ chúng đến với mình như thế nào, chỉ biết chúng giữ cho bàn chân ấm áp. Đôi mắt hướng đến thứ gì khác bên kia cửa sổ sạch sẽ và khuôn miệng khẽ nở một nụ cười móm mém, dịu dàng... đắm chìm trong những quãng thời gian hạnh phúc và vui vẻ hơn.

“Bà ơi?”

Nghe thấy tiếng gọi, chiếc ghế bập bênh dừng lại và nụ cười rơi khỏi gương mặt. Bà quay lại, ngây người quan sát cặp đôi nơi ngưỡng cửa rồi cau mày.

“Bạn? Ta có bạn ư?”

Glory nhanh chóng tiến đến quỳ gối bên cạnh bà và ôm lấy đôi tay xương xẩu, khô héo. Vạt chiếc váy xòe tung xung quanh khi cô hôn lên má bà. “Vâng, bà ơi, là cháu, Glory.”

Wyatt quan sát sự chấp nhận đến và đi trong đôi mắt nhàn nhạt ướt nước của người phụ nữ nhiều tuổi, bỗng nhiên bà mỉm cười, đan các ngón tay vào mái tóc dài nhạt màu của Glory. Trong khoảnh khắc đó, anh thấy bà như trẻ lại.

“Ôi, cô bé Glory, lâu quá rồi! Ta không nghĩ cháu sẽ tới thăm bà già này lần nữa. Cha cháu đâu? Ta thề, thằng con trai ta lúc nào cũng đến muộn. Ta sẽ cho nó một phần trí não ta khi nó xuất hiện, thật đấy!”

Một khối nghẹn tắc trong cổ họng Glory làm cô không thở được. Hai lần nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ đến khi Wyatt chạm lên vai, cô mới có đủ sức mạnh để tiếp tục.

“Cha cháu không đến hôm nay, bà ơi. Chỉ có cháu thôi.”

Một nếp nhăn sâu xuất hiện giữa hai hàng lông mày, rồi bà khúc khích vỗ nhẹ lên đầu gối.

“Thật tốt! Thật tốt! Phụ nữ chúng ta nên liên kết với nhau, phải không, cháu gái nhỏ?”

Nước mắt lưng tròng, nhưng nụ cười trên gượng mặt cô như ánh mặt trời sưởi ấm lòng bà.

“Vâng, thưa phu nhân, chúng ta chắc chắn sẽ liên kết lại.”

Gương mặt bà bỗng dưng thay đổi, như thể đột nhiên bà nhận ra Glory không đến một mình. Bà nhìn lên Wyatt, chụm mồm ngắm gương mặt anh, rồi vẫy tay mời anh ngồi xuống chiếc ghế gần đó.

“Ngồi đi, cậu bé!” Bà mời. “Cậu quá cao để ta nhìn lên từ dưới này.” Sau đó, bà lại khúc khích như thể hài lòng với tài dí dỏm của bản thân.

Wyatt cười và làm theo.

“Anh chàng nào đây?” Bà hỏi như thể Wyatt đột nhiên bị điếc.

Glory mỉm cười. “Đây là Wyatt Hatfield. Anh ấy là bạn cháu.”

Sau đó, bằng cung cách thẳng thừng, không thèm giữ ý của một người quá nhiều tuổi, bà ngước lên Wyatt và hỏi, “Cậu đang lợi dụng cháu gái của tôi phải không?”

Glory tròn mắt nhìn Wyatt, cầu xin anh hiểu cho, nhưng cô không cần làm vậy.

“Không, thưa bà, cháu sẽ không bao giờ cư xử khinh suất với Glory. Cháu rất quan tâm đến cô ấy.”

Với vẻ thỏa mãn, bà cụ Dixon ngả lưng lên ghế và bắt đầu đu đưa. Wyatt đưa Glory hộp bánh gừng họ đã mua tại tiệm bánh trong thị trấn Lamers Mill.

“Nhìn xem, bà ơi, chúng cháu mang cho bà bánh gừng. “

Cô đặt hộp lên lòng bà, rồi vỗ nhẹ lên đầu gối để nhắc mình vẫn ở đây.

Niềm vui sướng trên gương mặt bà trông thật thú vị, khi nắp hộp được mở ra, mùi hương mật đường và gia vị ngào ngạt lấp đầy không gian.

“Ta yêu những cái bánh gừng của mình,” bà nói. “Nhưng ta tính là sẽ giữ chúng đến khi tìm được chút sữa để nhúng. Răng ta không còn tốt nữa rồi. Cháu Glory, cháu đặt chúng lên giường ta, ngay bây giờ, được chứ?”

“Vâng, thưa bà,” Glory đáp và làm theo yêu cầu.

Khi quay lại, cô quỳ bên cạnh gối bà, nơi đó gần gũi và thân thuộc đến nỗi, trước khi Glory nhận ra mình đang làm gì, cô đã hướng về phía trước. Chiếc ghế bất chợt dừng lại, Glory chầm chậm trút ra tiếng nức nở run rẩy và dựa đầu lên lòng bà, chờ đợi những ngón tay dài, tê thấp luồn vào tóc mình, như đã làm nhiều năm trước.

Wyatt đột nhiên phát hiện mình đang dõi theo qua hàng nước mắt và cảm thấy sự cô độc mà Glory đang phải chịu đựng. Cô, người cuối cùng của dòng họ, bị mắc kẹt vào một chuyện quái quỷ không do bản thân gây ra và mong kiếm tìm cảm giác thoải mái từ một người phụ nữ đang đấu tranh dù biết trước sẽ thất bại trước thực tại. Anh muốn nhấc cả hai người phụ nữ này lên để ôm họ, nhưng lý trí kiềm chế Wyatt lại. Tại đây anh chỉ là kẻ quan sát, không thuộc về thế giới của hai người.

Nhiều phút dài trôi qua khi cụ bà Dixon chải mái tóc mượt như lụa của Glory bằng các ngón tay mình, làm nguôi ngoai những nỗi sợ hãi trước kia, và xoa dịu nỗi đau mới. Tiếp đó, trong tĩnh lặng, bà dừng lại, nâng khuôn mặt Glory lên, nhìn thật lâu và chăm chú, rồi cúi xuống gần hơn, quan sát ánh mắt đẫm nước của cháu gái mình. Các khớp tay sưng phồng, cứng ngắc già nua vuốt ve làn da mềm mại trên má Glory và chạm nhẹ lên mái tóc như vầng sáng mặt trời của cô.

“Thật xinh xắn... Hoa Bìm Bìm bé nhỏ của bà. Cháu lại nhìn thấy gì đó, phải không?”

Glory gật đầu, không thế tiết lộ cái tin kinh hoàng rằng mình vừa thoát khỏi thần chết và người con trai duy nhất của bà đã qua đời.

“Sẽ ổn thôi,” bà nói. “Cháu phải nhớ rằng đó là món quà Chúa dành tặng, cô bé, không phải một gánh nặng... mà là một món quà. Hãy sử dụng nó cho xứng đáng.”

“Vâng, thưa bà,” Glory đáp và nghe tiếng chân Wyatt sau lưng, cô biết anh đang đấu tranh với một nỗi đau riêng.

Và rồi bà cụ lại thay đổi nét mặt, một lần nữa Wyatt bị tra hỏi.

“Cậu biết về món quà của Glory phải không, chàng trai?”

“Vâng, thưa bà,” Wyatt đáp. “Bởi nhờ cô ấy mà cháu còn sống. Glory đã cứu mạng cháu.”

Bà cụ cười rạng rỡ, ánh nắng ngập tràn nhảy nhót trong đôi mắt, đem sức sống đến nơi mới trước đây chỉ có sự trống rỗng. Bà vỗ tay và đập nhẹ lên vai Glory.

“Thế mới là cô bé của ta chứ! Cháu có thấy điều ta nói không Glory? Cháu đã làm điều đúng đắn với món quà và nó mang đến một chàng trai. Nó là một may mắn tốt lành!”

“Nhưng bà ơi, anh ấy không thực sự là...”

Wyatt cắt ngang, không muốn nghe Glory nói về mối quan hệ lỏng lẻo giữa hai người.

“Cháu cũng nghĩ đó là số phận, bà Dixon.”

“Tốt rồi. Tốt rồi. Cháu đúng là một anh chàng biết điều đấy.”

Glory ngượng đỏ mặt trong khi Wyatt cười lớn, điều đó chỉ giúp bà cụ càng thêm hài lòng.

“Cậu hiểu trách nhiệm của mình khi yêu một người phụ nữ đặc biệt như Glory chứ?”

Wyatt gật đầu. “Vâng thưa bà, cháu tin mình làm được.”

“Đôi lúc con bé đòi hỏi những thứ cậu khó lòng chấp nhận. Thi thoảng nó biết những thứ cậu không muốn nghe. Nhưng nó sẽ chung thủy với cậu cả cuộc đời và đó là sự thật.”

“Bà ơi, anh ấy không muốn nghe tất cả về...”

Wyatt tiến tới trước. Đôi mắt nâu tối sầm và vẻ mặt trở nên nghiêm trang.

“Anh nghe, Hoa Bìm Bìm, phải, anh sẽ lắng nghe.”

Glory nín thở vì niềm vui đang ngập tràn trái tim. Cô hy vọng anh nói đúng điều mình nghĩ, rồi bất chợt quay đi bởi không muốn trông thấy nếu chẳng may sự thật là ngược lại.

Một tiếng dự định đã trở thành hai khi cụ bà Dixon thiết đãi họ bằng những câu chuyện từ thời thơ ấu của Glory, cũng như khoảng thời gian lâu hơn trước lúc cô chào đời. Wyatt lắng nghe, say sưa với tình yêu bắc cầu qua năm tháng, kết nối những người phụ nữ này theo một cách mà không dòng họ nào có thể làm được, cuối cùng anh đã tìm thấy điều thiếu sót trong cuộc đời mình.

Tình yêu.

Thứ tình yêu đến cùng với sự thấu hiểu về mọi người xung quanh như chính trái tim mình. Thứ tình yêu lặng yên, vững bền ngay cả khi tất cả mọi thứ đã sụp đổ. Thứ đam mê cùng tình yêu vô điều kiện có thể nâng một người lên và giữ anh ta không chìm nghỉm giữa dòng đời.

Trước Glory, Wyatt từng bỏ chạy... luôn luôn di chuyển... sợ rằng mình sẽ bị chết đuối trước khi được sống. Lúc này, câu trả lời cho nỗi đau của riêng anh là đứng trên đôi chân của mình, và trừ phi bắt được người đang cố gắng giết cô, Wyatt có thể đánh mất tình yêu... và cô... trước khi chúng thuộc về anh. Anh tin cô yêu anh. Anh biết mình yêu cô. Điều anh không chắc chắn là việc bảo vệ cô sống sót.

Cuối cùng, khi bà cụ bắt đầu gà gật, Glory ra hiểu rằng đã đến lúc đi. Họ đứng lên, bà với tay, túm lấy Wyatt.

“Cậu sẽ mang Hoa Bìm Bìm bé nhỏ quay lại phải không?”

“Vâng, thưa bà, chắc chắn rồi ạ.”

Miệng bà cụ cong lên như một nụ cười tán tỉnh, mặc dù khó có thể nói vậy với khoảng trống giữa hai môi. “Từ khi cậu bước vào gia đình này, ta nghĩ có thể để cậu gọi bằng tên.”

Wyatt cười. “Cháu thật vinh dự. Vậy tên đó là gì ạ?”

Bà cụ suy nghĩ rồi cau mày. “Ồ, ta phải biết tên mình chứ đúng không?” Rồi một nụ cười nở rộng. “Faith! Gọi ta là Faith.” Bà run run chỉ tay về phía Wyatt. “Và cậu sẽ cần rất nhiều niềm tin để yêu một phụ nữ đặc biệt như Glory của ta.”

“Vâng, thưa bà, cháu tin như vậy.”

“Biết đâu cậu định đặt tên con gái đầu lòng giống thế? Ta sẽ rất vui khi biết tên mình vẫn sống sau khi mình đã qua đời.”

Bị rung động bởì vẻ trong sáng của bà, Wyatt quỳ xuống và cầm lấy hai bàn tay người phụ nữ này.

“Cháu rất vinh hạnh, Faith Dixon. Và bà hãy tin rằng cháu sẽ làm thế.”

Hài lòng vì bản thân đã kiểm soát tất cả các vấn đề với chàng trai mới theo đuổi cô cháu gái, bà nhắm mắt. Lát sau, bà Dixon bắt đầu đung đưa, quên rằng họ vẫn ở đây.

Wyatt vòng tay qua vai Glory.

“Em sẵn sàng chưa?”

Glory ngước nhìn, đôi mắt ngập nước, bờ môi run run bởi sức nặng của tình yêu không thể nói thành lời dành cho người đàn ông đang ôm cô.

“Vâng, làm ơn.”

Cô cầm lấy tay Wyatt và để anh dẫn mình ra khỏi đó. Khi họ ở bãi đậu xe, cô biết còn một nơi mình muốn đi.

“Vì chúng ta đã ở Hazard, em tin mình nên đến văn phòng luật sư. Cha luôn nói nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra với ông, thì J.C. và em phải đến đó, ông Honeywell sẽ biết việc cần làm.”

“Giờ chúng ta sẽ đến đó,” Wyatt hứa. “Em chỉ đường đi, anh sẽ lái.”

Chốc lát sau, họ đã ngồi trong văn phòng của Elias Honeywell, cùng ông và cộng sự lâu năm của ông. Vị luật sư vẫn còn bàng hoàng về những điều được kể. Gương mặt tròn nhỏ bé nhăn lại bởi lo lắng.

“Cô Dixon, tôi rất tiếc về mất mát này,” ông nói. “Nhưng cô không cần lo lắng về vị thế của mình. Cha cô là một người nhìn xa trông rộng. Ông ấy không chỉ để lại một bản di chúc, mà còn có một khoản bảo hiểm khá lớn, mà cô là người thừa kế duy nhất.”

Glory đã biết về bản di chúc nhưng không hề hay biết cha mình hưởng bảo hiểm tính mạng. Cuộc sống của họ khá giản dị. Tiền chưa bao giờ dễ kiếm. Vậy nên việc ông dùng nó cho một tương lai mà ông không có mặt khiến cô ngạc nhiên.

“Tôi chẳng hề hay biết,” Glory nói.

Eliat Honeywell gật đầu nghiêm nghị, “Cha cô muốn vậy. Ông ấy lo lắng cho đời sống của cô sau khi mình qua đời. Tôi tin ông ấy đã nói điều gì đó với hàm ý rằng con gái mình đang phải chịu đựng nhiều hơn phần lớn người khác và ông ấy muốn cô không phải sống cảnh thiếu thốn.”

“Ôi trời!” Glory không thể nói thêm vì sợ rằng mình sẽ òa khóc. Cha cô vẫn đang chăm sóc cô ngay cả khi ông đã mất.

Wyatt có thể thấy Glory không định hỏi luật sư điều gì. Mặc dù không muốn can thiệp nhưng anh nghĩ tốt nhất là hỏi bây giờ, trước khi mọi chuyện qua đi.

“Ông Honeywell, ông cần gì từ Glory để tiến hành chứng thực di chúc và nhận tiền bảo hiểm?”

Vị luật sư nhỏ bé cau mày, rồi lướt qua tập hồ sơ trên bàn. “Ồ, tôi tin mình có gần đủ những thứ cần thiết,” ông đáp. “Ngoại trừ...” Ông ngập ngừng, không thích nêu ra điều này. “Chúng tôi cần giấy chứng tử của cha cũng như anh trai cô ấy trước khi yêu cầu bảo hiểm sinh mạng cho cô Dixon. Tôi đã có địa chỉ. Nếu cần gì thêm, tôi sẽ liên lạc.”

Glory đứng dậy, tỏ ra điềm tĩnh. Nếu không có Wyatt tại đây, cô đã la hét và bỏ chạy ra xe. Bóng đen trong tâm trí vẫn trải rộng ra mãi. Glory thường nghĩ tất cả chỉ là một cơn ác mộng và chỉ cần cô thức giấc, mọi chuyện sẽ qua.

Nhưng sự thật luôn là một kẻ nhắc tuồng khắc nghiệt. Khi họ rời khỏi văn phòng để trở về nhà, điều duy nhất giữ cô tỉnh táo là nhớ lại lời hứa của Wyatt với bà. Anh chỉ nói ra điều đó với một người phụ nữ sẽ không bao giờ nhớ điều mình từng nghe, nhưng Glory chẳng bận tâm. Ít nhất tới lúc này. Anh đã nói cô là người phụ nữ của mình. Anh đã hứa với bà sẽ chăm sóc cô mãi mãi. Glory cần tin là anh thực sự nghĩ như thế.

Thật lâu sau khi họ trở lại đường cao tốc 421, lái xe về phía nam hướng đến Núi Thông và thị trấn Larner’s Mill, nằm nép mình dưới chân núi, Glory vẫn không nói gì về những việc Wyatt đã làm cho cô ngày hôm nay. Khi anh dừng lại bơm xăng, cô quyết định phải cố gắng nói ra điều trong trái tìm mình.

“Wyatt?”

“Chuyện gì, em yêu?” anh đáp lơ đãng trong lúc tháo đai an toàn để ra ngoài.

“Em sẽ không bao giờ quên điều anh nói với bà hôm nay. Không cần biết anh thực sự nghĩ gì, anh đã giúp một cụ bà hạnh phúc.”

Wyatt dừng lại, nửa người đã bước khỏi xe và nhìn cô. “Thế còn em, Hoa Bìm Bìm? Điều đó có khiến em hạnh phúc không?”

“Ý anh là gì?” cô hỏi.

“Anh không nói bất cứ điều gì không xuất phát từ trái tim.”

“Ôi, Wyatt! Anh không phải giả bộ với...”

“Nếu em cần đến phòng vệ sinh thì hãy đi đi.” anh nói nhanh, nhận ra cô có vẻ cũng sợ hãi như mình. Nhưng như Glory từng nói, ai biết ngày mai đem đến điều gì? Chối từ những cảm xúc anh dành cho cô có vẻ là một việc tàn nhẫn.

Glory ra ngoài xe trong lúc tâm trí quay cuồng, trái tim đập mạnh trong niềm hy vọng mà cô tưởng rằng đã mất. Vẫn còn cơ hội sau tất cả sao? Cô có thể xây dựng tương lai với một người đàn ông mới gặp? Và hơn thế, liệu cô còn muốn có một tương lai nữa không, nếu không có anh ở đó?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.