Lời nói của Trình Sơ xoay mòng mòng cả trăm lần trong đầu Thời Thần, khiến cô có chút chưa thể định thần lại.
Lần trước ở thư viện, Nhiễm Đinh hiểu lầm cô và Từ Lâm Thanh là một cặp à?
Sau đó còn nói với Trình Sơ nữa?
Cũng không phải là không có khả năng.
Chỉ nghĩ đến đây, Thời Thần không khỏi khó chịu khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của Trình Sơ.
Kể từ lần mua cá lần trước cô đã nghĩ thông không ít, thời còn trẻ yêu thích một ai đó nhiều năm vốn là điều rất bình thường.
Nhưng Trình Sơ không nợ cô bất cứ thứ gì, từ đầu đến cuối chỉ có một mình cô tự biên tự diễn mà thôi.
Trước đây đúng là có đau khổ, cũng không cam lòng.
Chẳng qua Thời Thần luôn cảm thấy thích một người không nên là chuyện khổ sở như vậy, nên nếu đã quyết định khởi hành một cuộc sống khác so với trước đây thì không bằng lúc này thử buông bỏ Trình Sơ.
Vì vậy, kể từ khi qua kỳ nghỉ hè, Thời Thần bắt đầu chủ động tránh né Trình Sơ, đồng thời cũng gắng để bản thân không có thời gian rảnh suy nghĩ về mấy chuyện tình cảm.
Con người không thể sống mãi trong quá khứ, cô đã mắc kẹt trong ba năm, chỉ muốn cố gắng cứu lấy bản thân mà thôi.
Thậm chí cô còn nghĩ tới khi cô hoàn toàn buông được Trình Sơ, có lẽ cô có thể thử bắt tay giảng hòa với Trình Sơ. Không nói đến chuyện làm bạn, ít nhất mỗi lần gặp mặt cũng đừng giương cung bạt kiếm, căng thẳng như nhìn kẻ thù cũ không đội trời chung.
… Nhưng, biểu cảm trên mặt Trình Sơ bây giờ là như thế nào?
Nếu cô thực sự có bạn trai, chẳng phải Trình Sơ sẽ là người vui vẻ nhất sao? Ít nhất thì nó có nghĩa cho dù thế nào thì cô sẽ không dây dưa với cậu nữa.
Hay thấy cô rất nực cười?
Nghĩ một người như cô cũng có người thích?
…..
Mười nghìn suy nghĩ cứ quay cuồng trong đầu không ngừng, Thời Thần gần như vô thức kêu mình dừng lại.
Đừng nghĩ, đừng nghĩ nhiều nữa.
Đừng để mối quan hệ này đến hành hạ mình.
Thời Thần không dấu vết hít một hơi thật sâu, đè nén dao động trong lòng, ngẩng đầu nhìn Trình Sơ.
Ngay cả tại thời điểm không đúng lúc này, cô vẫn mỉm cười.
“Cậu đây là đang không tin lời Nhiễm Đinh à?”
Quả nhiên cả người Trình Sơ đều tạm dừng.
Thời Thần nhìn biểu hiện của Trình Sơ, chỉ cảm thấy hy vọng cuối cùng còn sót lại trong lòng mình đã từng chút một mất đi.
Mày còn đang suy nghĩ miên man cái gì hả Thời Thần?
Còn hỏi câu vớ vẩn gì không biết? Làm sao Trình Sơ có thể không tin những gì Nhiễm Đinh nói cho được?
Cứ như vậy đi, buông xuống thôi.
Người trước mặt mày từ trước đến sau này cũng không liên quan gì đến mày đâu.
Khi sự thất vọng lên đến đỉnh điểm, Thời Thần ngược lại bình tĩnh đến đáng sợ.
Không hiểu sao cô lại thấy hơi buồn cười.
Tại thời điểm cô khốn khổ cố gắng muốn chạy trốn, sau khi cô không chỉ một lần mất hết danh dự trước mặt Trình Sơ, người mà cô thích suốt bao nhiêu năm lại dùng giọng điệu lạnh lùng thậm chí là chất vấn này để hỏi cô có phải lại theo đuổi một chàng trai khác hay không.
Hay nghĩ rằng vì cô không thể theo đuổi được mình nên mới thay đổi mục tiêu, sau đó cuối cùng cũng bắt được người khác trong tay?
Rốt cuộc hình ảnh cô trong lòng Trình Sơ trở thành xấu xa, lăng nhăng lại chẳng biết xấu hổ từ bao giờ.
Thời Thần ôi Thời Thần, mày thích cậu ấy thế nào đi nữa cũng có ý nghĩa gì đâu.
Hai tay Thời Thần ở nơi không ai nhìn thấy nắm chặt thành nắm đấm, móng tay hơi dài ghim thành những vết hằn trong lòng bàn tay nhưng dường như Thời Thần hoàn toàn không cảm nhận được.
Đây thực sự sẽ là lần cuối cùng buồn vì Trình Sơ, cô vẫn muốn quay về làm một Thời Thần vui vẻ vô tư.
“Trình Sơ,” Thời Thần bỗng ngẩng đầu gọi tên cậu, “Tôi đã từng rất thích cậu.”
Tựa như Trình Sơ không ngờ Thời Thần sẽ đột nhiên nói ra điều này, cổ họng cậu hơi động, mất một lúc lâu sau mới rầu rĩ phát ra tiếng: “Ừ.”
Thời Thần gật đầu cười: “Tôi biết cậu rõ, nhưng tôi vẫn muốn nói hẳn hoi với cậu một tiếng, là đã từng, bây giờ tôi không thích cậu nữa. Cậu không cần phải lo lắng như vậy.”
Hiếm khi nói dối, giọng điệu của Thời Thần hơi mất tự nhiên, nhưng may mắn thay, Trình Sơ có vẻ đang buồn phiền nên không nghe thấy sự dao động trong giọng nói của cô.
Trình Sơ nhếch khóe miệng, châm chọc nói: “Tôi lo gì chứ.”
Màn hình điện thoại trên bàn sáng lên, là cuộc gọi của Tạ Vân Trì.
Thời Thần đứng dậy gật đầu về phía Trình Sơ, sự lễ phép và được giáo dục cẩn thận không thể nghi ngờ được cô thể hiện hết vào lúc này: “Vậy thì tốt. Còn nữa, nhờ cậu nói với Nhiễm Đinh, chuyện năm đó tôi đã sớm quên hết rồi, chớ để cậu ấy canh cánh trong lòng, nếu không lại tới làm phiền tôi. Tôi thật sự không thích cô ta xuất hiện trước mắt tôi đâu.”
Gia cảnh giàu có, cha mẹ cưng chiều, cô chưa bao giờ là người có thể gánh chịu điều tủi thân.
Trước đây chẳng qua là do quá thích Trình Sơ nên mới nhún nhường hèn mọn.
Thích có ích lợi gì đâu.
Cô không nhìn biểu cảm trên mặt Trình Sơ nữa, cầm điện thoại lên nhận nghe, ngẩng cao đầu bước ra khỏi phòng trực.
Giọng nói dịu dàng mang ý tươi cười của Tạ Vân Trì ngay lập tức phát ra từ điện thoại: “Alo, Thần Thần? Đã dậy chưa?”
Thời Thần kìm lại tất cả cảm xúc của mình, giọng nũng nịu: “Đã dậy từ lâu rồi mà, hôm nay còn thay đàn anh của em đi trực…”
Mãi cho đến khi bước ra ngoài, đảm bảo Trình Sơ không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa, Thời Thần mới buông bỏ niềm kiêu ngạo, ngồi sụp xuống bậc thang ở góc cầu thang, cả người nhũn ra.
Toàn thân cô run rẩy, không nói được lời nào.
Tạ Vân Trì bên đầu kia điện thoại bị Thời Thần dọa cho đến mức giọng nói tràn đầy hoảng sợ: “Thần Thần? Em còn ở đấy không Thần Thần? Làm sao đấy? Em nói gì đi Thần Thần?”
“…Anh ơi.”
Nín nhịn nửa ngày, Thời Thần khó khăn phát ra được vài chữ từ trong cổ.
Giọng cô gái có điểm nức nở, nhưng trong nháy mắt, cô cố gắng để những giọt nước mắt không rơi xuống.
Đừng bao giờ, đừng bao giờ khóc vì Trình Sơ nữa.
Khi Thời Thần vừa lên tiếng, Tạ Vân Trì mới thở phào nhẹ nhõm: “Em làm anh sợ muốn chết, sao vậy?”
Thời Thần không nói gì.
Tạ Vân Trì đoán: “Em gặp phải Trình Sơ à?”
Thời Thần nén buồn, sau đó anh mới ngăn nước mắt mở miệng: “Dạ…”
Tạ Vân Trì chưa kịp nói thì Thời Thần đã run rẩy nói tiếp: “Anh ơi, em không còn thích cậu ấy nữa, em không muốn khóc vì cậu ấy nữa.”
Nhất thời Tạ Vân Trì không biết nên nói gì cho đúng, chỉ có thể hạ giọng an ủi cô: “Ngoan, chớ khó chịu, đừng khóc nào.”
“Em không khóc!” Thanh âm nức nở của Thời Thần càng lúc càng nặng, nhưng không chịu rơi một giọt nước mắt nào, “Em thật sự không khóc!”
Cô đã khóc rất nhiều lần vì Trình Sơ, tất cả nước mắt của cô thời đại học gần như đều là vì cậu.
Cho dù lúc đó cô không nhìn thấy Trình Sơ, có lẽ do cô quá thích cậu đến mức không thể buông xuống được, nên chỉ cần hơi dính dáng đến cũng buồn muốn khóc.
Thời Thần còn nhớ năm hai đại học cô bị bạn cùng phòng kéo đi xem một bộ phim có tên [ Người đưa đò ].
Điểm Douban của phim cực kỳ thấp, cư dân mạng đồng lòng chê bai bộ phim không có tí chủ đề văn học nghệ thuật nào.
Mọi người trong rạp phim đó đều ngán ngẩm, cô có thể nghe thấy cô gái cặp đôi bên cạnh thấp giọng phàn nàn: “Phim này đúng là lãng phí tiền mình mà, hay do mình qua giai đoạn đó rồi nên không hiểu được tình cảm tinh tế như vậy nhỉ? Cũng may có bài hát chủ đề là dễ nghe hơn một chút.”
Ngày hôm đó, Thời Thần khóc nấc ở rạp chiếu phim, còn cô gái than thở bên cạnh nhìn cô, vừa ngạc nhiên vừa không hiểu.
Bạn cùng phòng cũng bị dọa không nhẹ, liên tục đưa khăn giấy cho cô, nhưng Thời Thần đã khóc đến mức không cầm nổi giấy.
Chẳng qua là sau đó, dù bạn cùng phòng có hỏi thế nào, Thời Thần vẫn im lặng không nói nguyên nhân thực sự là gì, chỉ bảo do tuyến lệ quá dồi dào.
Cô nghe được lời thoại trong phim —
“Bạn đã từng theo đuổi ai đó chưa?”
Thời Thần càng suy sụp khóc nhiều hơn.
Đã từng theo đuổi.
Nhưng người đó, cậu ấy không thấy mới mẻ gì.
Dù thích bao nhiêu có ích gì, Trình Sơ cậu ấy chưa bao giờ thấy hiếm lạ.
“Anh ơi,” Thời Thần chớp mắt không cho nước mắt chảy, há miệng thở d*c, “Hóa ra buông bỏ một người lại khó chịu như vậy.”
Như thể một phần lớn trái tim đột nhiên trống rỗng, những ký ức từng khóc từng cười đều bị cưỡng ép tróc ra khỏi cơ thể cùng với vị trí của người đó trong mình.
Cô lớn ngần này, tất cả sự kiên định của cô đều dành cho Trình Sơ.
Lúc thích Trình Sơ, cô thực sự rất hạnh phúc, nếu Trình Sơ nhìn cô nhiều hơn một cái cũng khiến cô có thể hưng phấn cả ngày.
Mà bây giờ, cô muốn vứt bỏ tất cả.
Không sót lại thứ gì.
Tạ Vân Trì không nói lời nào, chỉ lẳng lặng lắng nghe giọng nói buồn rầu của Thời Thần.
“Tạ Vân Trì, Tạ Vân Trì.” Cô gọi tên Tạ Vân Trì hai lần.
Tạ Vân Trì lên tiếng đáp lại.
Cô gái bên kia lại ngừng nói, Tạ Vân Trì cũng không thúc giục, chỉ lắng nghe tiếng hít thở của cô.
“…Em nhớ mẹ em quá.”
Tạ Vân Trì sửng sốt.
Mấy năm này Thời Thần đã trở nên độc lập và thông minh hơn, không giống tuổi dậy thì nháo nhào không muốn học tập vì chưa tròn một năm bố đã cưới người, sau kỳ thi tuyển sinh đại học trở nên biếng ăn vì chàng trai mình thích đã có bạn gái, mà sau đó dường như càng ngày càng hiểu chuyện hơn.
Thành tích xuất sắc, ngoan ngoãn vâng lời, cần cù chịu khó, nghiêm túc học tập.
Thậm chí đôi khi anh quên còn mất rằng cô em gái này chỉ là một cô bé có mẹ ruột qua đời vì bạo bệnh năm lớp chín, một nữ sinh nhỏ không còn mẹ mà thôi.
Anh lại nghe thấy Thời Thần nỉ non qua điện thoại: “Đã lâu rồi em chưa ăn chè trôi nước mẹ em làm, em muốn ăn quá. Em không dám khóc, em sợ mẹ thấy em không hiểu chuyện, sợ bố không thích em nữa. Em không dám tùy hứng, em học hành rất rất chăm chỉ, nhưng nếu đứng đầu cũng không ai khen em cả. Em rất muốn trở thành một đứa con gái ngoan, nhưng bây giờ em rất nhớ mẹ em, vô cùng muốn nói với bà ấy, có một nam sinh không thích em. Sau đó mẹ sẽ an ủi em, nói, không sao hết, vẫn còn bà ấy ở đây.”
“Em đúng là không chịu thua kém ai, rõ là đã sớm biết Trình Sơ không thích em, kết quả còn ngoan cố sáp lại gần để người ta ghét mình. Em biết người khác nghĩ gì về mình, em cũng khinh thường bản thân, nhưng chỉ là em rất thích cậu ấy thôi mà, em chính là người như vậy, khi đã thích một người chỉ ước có thể dâng trái tim mình đến trước mặt người ta.”
Trong điện thoại lại im bặt.
Tạ Vân Trì bỗng dưng muốn ôm lấy cô bé này, sau đó nói với cô rằng cô thực sự rất giỏi, anh ấy chưa bao giờ coi thường cô.
Một cô gái đôi mươi dũng cảm và chân thành hơn ai bất kì ai.
“Anh ơi, đây là giây phút cuối cùng em thích Trình Sơ.”
Trình Sơ chính là cọng rơm cuối cùng đối với cô lúc đó, cũng là cái gai trong tim mà chính tay cô của hiện tại nhổ ra.
“Cứ như vậy đi.” Thời Thần nhìn lên mạng nhện như vô hình trong góc tường.
Con người luôn phải học cách buông bỏ một số thứ để bước tiếp về phía trước.
Cô không muốn bị mắc kẹt ở tuổi mười sáu.
Cô đã đợi ở đó quá lâu rồi, cô không muốn chờ nữa.
Chính cô là người tự giam cầm mình, cũng chính cô là người muốn được tự do.
*****
Đến khi Thời Thần cúp điện thoại quay lại phòng trực, trạng thái cả người đã khôi phục như cũ.
Trên mặt cô không có biểu cảm gì, chỉ như đi ra ngoài nghe điện thoại.
Trình Sơ ngẩng đầu nhìn cô.
Không hiểu tại sao rõ ràng đã biết Thời Thần có bạn trai, cũng biết mình và Thời Thần là điều không thể, ngay cả phản ứng của Thời Thần hôm nay cũng không khác gì ngày thường, nhưng Trình Sơ lại có một cảm giác không thể giải thích được vô cùng mãnh liệt —
Giống như hôm nay cậu đã hoàn toàn mất đi cô vậy.
Cảm giác này thậm chí khiến Trình Sơ hơi khó thở.
Tim cậu đập rộn không lý do.
Trình Sơ mím môi: “Gọi xong rồi à?”
Thời Thần không ngẩng lên, nhìn vào màn hình máy tính gật đầu.
“Tôi…” Trình Sơ ngập ngừng mở miệng, nhưng không biết nên nói cái gì.
Từ trước đến nay cậu không phải là người giỏi giải thích, cũng chưa bao giờ thích giải thích.
Huống chi cậu không có gì để nói rõ.
Trong lòng Thời Thần thở dài.
“Trình Sơ, dù sao chúng ta cũng từng là bạn học.” Cô ngẩng đầu nhìn cậu, “Tuy rằng chúng ta thật sự không có cơ hội gặp lại nhau, nhưng nếu có gặp gỡ… vẫn nên cố gắng nói ít đi.”
Trình Sơ dừng lại, kìm nén vẻ mặt.
“Cậu thật tàn nhẫn.”
“Tàn nhẫn?”
Tâm trạng Thời Thần vốn đã bình tĩnh trở lại, nhưng vì từ này của Trình Sơ mà trở nên bất bình.
Cô tức giận cười: “Trình Sơ, cậu thật là nhàm chán.”
Vốn không muốn nhiều lời, nhưng hôm nay Thời Thần không kìm được cảm xúc.
“Cậu nói cho tôi nghe xem Trình Sơ, tôi đã làm gì sai mà cậu ghét tôi nhiều năm như vậy? Đã bao năm rồi, đến bây giờ cũng chưa nói được lời dễ nghe nào? Ngoài việc tôi từng thích cậu ra thì còn gây ra tội gì không?”
Mu bàn tay Trình Sơ nổi rõ đầy gân xanh.
“Cậu thấy từng thích tôi là phạm sai lầm sao?”
Thời Thần ngồi thẳng lưng, cố giữ lại một phần kiêu ngạo cuối cùng trước mặt Trình Sơ.
Cô gật đầu: “Đúng vậy, nếu được lựa chọn, tôi thà rằng không bao giờ biết đến cậu.”
Trình Sơ im lặng một lúc, hồi lâu sau mới cất giọng trào phúng: “À, thì ra là vậy.”
Nói xong câu này, hai người đều trầm mặc không nói.
Phòng trực hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng lăn chuột và tiếng nhấn bàn phím của Thời Thần.
Thời Thần mím môi, thấy hình đại diện WeChat nhấp nháy.
Là tin nhắn của Từ Lâm Thanh.
[ HsuLQ: Cái này có vẻ khác với lần trao đổi tiến độ trước. ]
Anh gửi qua một tấm ảnh chụp màn hình tài liệu, trên đó dùng khung màu đỏ tô lại những chỗ anh cảm thấy không đúng.
Thời Thần cố gắng hạ hỏa, xem xét kỹ càng thì phát hiện quả thực có vấn đề.
Cô đáp một tiếng.
[ Đừng gọi thời gian hãy gọi Thời Thần: Ừ, tôi biết rồi. ]
Rõ ràng không có nhiều khác biệt so với những tin nhắn trước đó, nhưng Từ Lâm Thanh dường như rất nhạy cảm với giọng điệu của Thời Thần.
Ngay cả Thời Thần cũng bất ngời khi đọc được tin nhắn của Từ Lâm Thanh.
[ HsuLQ: Tâm trạng không tốt à? ]
Thời Thần không nhịn được xoa ấn đường.
Đôi khi cô nghi ngờ không biết vị đại ca này rốt cuộc là học máy tính hay tâm lý, ở trước mặt anh, lúc nào cô cũng cảm giác mình bị nhìn thấu.
Cô vẫn cố chấp: “Không có.”
Bên kia rất nhanh đã trả lời.
[ HsuLQ: Xem ra tâm trạng không tốt thật. Hmm, để tôi đoán lý do nhé? ]
Đoán được mới là lạ đấy, hừ hừ hừ.
Thời Thần chép miệng.
[ Đừng gọi thời gian hãy gọi Thời Thần: Cậu đoán đi. ]
Không biết tại sao, rõ ràng cách một cái màn hình mà Thời Thần vẫn có thể hình dung ra biểu cảm hiện tại của Từ Lâm Thanh ——
Hẳn là với nụ cười chậm rãi mang chút nhẹ nhàng, vị anh trai đó dường như gặp chuyện gì cũng có thể bình tĩnh đến mức không có gì đáng phải để anh lo lắng ưu sầu vậy.
Hoa trên núi cao đúng là hoa trên núi cao.
[ HsuLQ: Chắc là do nhà ăn Đại học B quá khó ăn nhỉ. ]
Thời Thần: “…..”
Dù là mới vừa rồi cô vì chuyện của Trình Sơ mà không cười nổi, song bây giờ cô lại thấy hơi tức cười.
Cmn chứ hình tượng của mình trong lòng vị đại ca này rốt cuộc như nào vậy!
Là một người chỉ biết ăn ăn uống uống, coi như hiếm khi có phiền não cũng chẳng qua do nhà ăn quá tệ thôi à?
Mình là người không tim không phổi vậy sao?
Cô bĩu môi.
[ Đừng gọi thời gian hãy gọi Thời Thần: Không nhìn ra bạn học Từ lại thông minh thế đó? ]
[ HsuLQ: Điều này có gì khó nhìn ra à? ]
Thời Thần không phản ứng kịp, đọc lại tin nhắn mình gửi đi mới hiểu được Từ Lâm Thanh nói cái thông minh của mình “có gì khó nhìn ra”.
Oa, mặc dù anh điều nói đúng là không sai, nhưng nó hơi tự đề cao quá.
Thời Thần vừa định chế nhạo Từ Lâm Thanh mấy câu thì thấy anh đã gửi thêm hai tin tới.
[ HsuLQ: Nhưng cơm Đại học Q ăn rất ngon. ]
[ HsuLQ: Muốn nếm thử không? Tôi mời cậu ăn. ]
Đánh được nửa câu chưa kịp gửi thì Thời Thần bỗng ngẩn ra.
Không biết tại sao, rõ ràng chỉ là một câu nói rất bình thường, có lẽ do tâm trạng hiện tại của cô không ổn nên cảm thấy hơi khó hiểu…
Lời này của Từ Lâm Thanh có điểm là lạ.
Không nói ra được là lạ ở chỗ nào.
Cô không biết nên có phản ứng gì: “…À?”
[ HsuLQ: Nhân tiện mang theo một ít tài liệu nhé, sang trường các cậu mệt quá. ]
Thời Thần: “…..”
Sự kỳ lạ trong lòng biến mất trong tích tắc.
Giọng điệu này đúng là của Từ Lâm Thanh không chệch được.
Thật là giỏi sai khiến người khác, lấy danh nghĩa mời cô đi ăn rồi để cô mang tài liệu đến Đại học Q.
Nhưng mà Từ Lâm Thanh nói cũng không sai, từ lâu cô đã nghe các anh chị kể đồ ăn ở căng tin Đại học Q rất ngon, hoàn toàn khác với đồ ăn ở Đại học B.
Thời Thần bỗng thấy hơi động tâm.
[ Đừng gọi thời gian hãy gọi Thời Thần: Cậu mời tôi ăn thật à? ]
Từ Lâm Thanh buồn cười.
[ HsuLQ: Chẳng lẽ trong lòng cậu tôi là người đến một bữa cơm cũng tiếc không muốn mời à? ]
Thời Thần im lặng.
Trái lại thì không phải, dẫu sao lần nào nhìn thấy anh trai này người ta đều mời mình đi ăn socola siêu ngon.
Chẳng qua trong lúc bất ngờ được vị nam thần trong truyền thuyết nổi tiếng của Đại học Q này mời đến nhà ăn, Thời Thần cảm thấy có chút không thực tế.
Nhưng! Mà!
Không chân thực thì không chân thực, người ta đã chủ động mời mình đi ăn rồi, chỉ có kẻ ngu mới từ chối.
Thời Thần gật gù, càng kiên định với suy nghĩ của mình.
Mới vừa buồn tủi như vậy rồi, lúc này nên biến thương tâm thành sự thèm ăn thôi. Bị Từ Lâm Thanh bóc lột làm chân việc vặt cho anh, cô phải cũng phải cố gắng ăn cho Từ Lâm Thanh sạt nghiệp!
[ Đừng gọi thời gian hãy gọi Thời Thần: Được thôi, chọn ngày không bằng được ngày, hôm nay luôn đi! Buổi sáng tôi có việc, sau 12 giờ trưa tôi sẽ đến trường cậu tìm cậu ăn cơm! ]
Vừa gửi đi, Thời Thần nhìn chằm chằm tin nhắn mình đã gửi, trong lòng không nhịn được lẩm bẩm ——
Câu này trông có vẻ hơi ác nhỉ, liệu có bị bóc ra kế hoạch nham hiểm ăn sạt ví Từ Lâm Thanh của mình không?
Kế hoạch bị lộ cũng không sao, điều quan trọng là Từ Lâm Thanh có định nuốt lời hay không?
Vừa lúc trong lòng đang thấp thỏm thì cô nhận được tin nhắn mới từ Từ Lâm Thanh.
[ HsuLQ: Ừ, cậu yên tâm, tôi vừa nạp mấy trăm tệ vào thẻ trường rồi, chắc cũng… đủ mời cậu đấy? ]
Thời Thần: “…..”
Cô có ý định ăn sạt thẻ Hứa Lâm Thanh thật nhưng cũng không định ăn nhiều như vậy đâu.
Đồ ăn ở căng tin thì có thể đắt đến mức nào, một bát cơm chỉ khoảng mười tệ, Từ Lâm Thanh mới nạp mấy trăm tệ, còn dùng câu “Chắc cũng… đủ mời cậu đấy?”, câu đó rõ ràng đang nói cô giống lợn mà!
Cái loại giả tạo không thèm che giấu!
Thời Thần nhìn lên trần nhà.
Được thôi, lợn thì lợn, cô vẫn muốn ăn sạt Từ Lâm Thanh.
[ HsuLQ: Tôi đợi cậu ở cổng Tây. ]
[ HsuLQ: Nếu cậu lại bị lạc đường ở trường tôi thì số tiền trong thẻ trường chắc tôi không ăn hết nổi mất. ]
Thời Thần có thể tưởng tượng ra giọng điệu ung dung nhưng đầy tính trêu ghẹo của Từ Lâm Thanh.
Cô hơi xấu hổ, sau đó nhớ lại, mấy lần cô gặp Từ Lâm Thanh…
Đều đang bị lạc.
Mù đường luôn là nỗi đau.
Chấm dứt nói chuyện với Từ Lâm Thanh, Thời Thần cảm thấy lòng mình dường như yên ổn hơn trước rất nhiều.
Ngay cả lúc quay lại đọc luận văn mà vừa rồi mãi không hiểu được, Thời Thần thấy mình không rơi vào sương mù nữa. Kiên nhẫn đến khi tập trung vào những danh từ dài dòng đó, Thời Thần một lần nữa bày tỏ lời xin lỗi sâu sắc vì đã trách lầm tác giả ngay từ đầu.
Viện sĩ Đức Nhân vẫn là viện sĩ Đức Nhân đó.
Cho đến khi giáo viên vội vàng bước vào phòng trực lấy tài liệu lại đi tới: “Đã đến giờ rồi. Cũng mười hai giờ rồi đấy, các em đi ăn cơm đi, tôi ở đây đợi bạn học ca chiều đến thay ca.”
Vừa dứt lời, cô ấy lờ mờ nhận ra bầu không khí quái dị trong phòng trực.
Giáo viên đó sững sờ: “Hai người cãi nhau à?”
Trình Sơ và Thời Thần đồng thời lắc đầu: “Không ạ.”
Nói xong mới nhận ra mình cùng đối phương đồng thanh lên tiếng, bọn họ ngẩng đầu, cùng lúc nhìn nhau.
Sau khi chạm mắt nhau, mỗi người nhanh chóng cúi đầu thu dọn đồ đạc.
…..
Bây giờ có nói “không” thì giáo viên đó cũng không tin.
“Được được được, không thì không. Trình Sơ, dù sao cậu cũng là con trai, nhường con gái người ta xíu đi, nhìn cô gái xinh như này, cậu cũng không biết ngượng mà gây gổ với người ta.”
Trình Sơ đang cúi đầu đóng lại nắp bút, nghe vậy không nói tiếng nào, vẫn cúi đầu, như thể đang lặng lẽ nghe giáo viên phê bình.
Thời Thần biết rõ cậu ấy chẳng qua không muốn nhiều lời mà thôi.
Cô kéo khóa túi, sau đó đứng dậy cười với giáo viên trực ca: “Cô ơi, cô hiểu lầm rồi ạ, chúng em đâu có cãi nhau đâu. Em với cậu ấy cũng không quen lắm, thật sự không có chuyện gì để gây gổ, cảm ơn cô đã quan tâm ạ.”
Thời Thần lại gật đầu với cô giáo: “Vậy em đi trước, cô vất vả rồi ạ.”
Còn có.
Cô thầm bổ sung trong lòng —
Hẹn gặp lại, Trình Sơ.
Tôi không thích cậu nữa.
…..
Nói thật thì, Thời Thần lễ nghi chu toàn, ngay cả giáo viên đang trực cũng cho rằng không có vấn đề gì cả.
Cô cũng gật đầu với Thời Thần, đưa mắt nhìn Thời Thần đi ra khỏi phòng trực, quay đầu nhìn lại Trình Sơ.
Nam sinh vừa rồi còn cúi đầu thu dọn đồ đạc, lúc này đang nhìn chăm chăm vào bóng lưng Thời Thần, dù cô gái đã sớm biến mất không thấy đâu, nhưng cậu vẫn chưa thu hồi ánh mắt.
Giáo viên trực ca lập tức cảm nhận được mùi bát quái.
Cô không nhịn được nói đùa: “Nhìn gì nữa, cô gái người ta đã về rồi còn đâu.”
Trình Sơ nhìn cô giáo đang trực một cái, không nói gì, gật đầu với cô rồi khoác cặp chuẩn bị rời đi.
“Này, với cái tính không thích giải thích của em mà theo đuổi được cô nương nhà người ta mới là lạ đấy. Cô gái này xinh đẹp như vậy, hẳn là được rất nhiều người săn đuổi đúng không? Trình Sơ em đẹp trai cũng xuất sắc, nhưng để theo đuổi con gái thì đẹp trai với giỏi thôi chưa đủ đâu. Em làm ở chỗ cô được mấy năm rồi, cô nghĩ cô cũng hiểu em, em thích cô gái này đúng không?”
Bước chân của Trình Sơ hơi khựng lại.
Cậu mấp máy môi.
“…Thích thì có ích gì, cậu ấy không thích em nữa rồi.”
Giọng nói hiếm khi pha chút mấy phần đau đớn và dồn nén.
Anh lần nữa gật đầu chào giáo viên trực, lần này không dừng lại mà đi khỏi phòng trực với chiếc cặp trên lưng.
Trình Sơ khẽ cười giễu.
Cậu đứng ở lối lên cầu thang, nhìn dáng vẻ cô gái đeo túi xách trên vai đi xuống.
Đúng là thích thì có ích gì.
Nhưng mà…
Rất thích.
*****
Buổi sáng lúc Thời Thần đi không còn quá sớm nên chỉ kịp cầm hộp sữa bò vừa uống vừa đi trên đường chứ chưa ăn gì.
Cả buổi liên tục đọc luận văn, lại trải qua tâm trạng bất ổn như vậy, còn không ăn sáng đến tận 12 giờ, bụng Thời Thần đã sớm kêu đói.
Cô xoa xoa bụng, tăng tốc bước ra khỏi trường.
Không biết Từ Lâm Thanh sẽ đưa mình đi nhà ăn nào Đại học Q. Tự cô đi bộ từ Thái Dương đến cổng Đông Đại học B có khi sẽ chết đói mất, Đại học Q còn lớn hơn rất nhiều so với Đại học B, nếu Từ Lâm Thanh đưa cô đến nhà ăn ở xa, chắc cô băng hà giữa đường luôn.
Loại nghi ngờ này biến mất không thấy tăm hơi ngay khi nhìn thấy Từ Lâm Thanh ở cổng Tây Đại học Q.
Đã 12 giờ rưỡi, cuối tuần cổng Tây Đại học Q chật kín khách du lịch, rất nhiều người đang cầm máy quay phim hoặc điện thoại chụp n+1 ảnh về cổng Tây.
Nhân viên bảo vệ ở cổng vô cùng tận tụy với công việc, nhắc đi nhắc lại với tất cả những người định đi vào trường: “Xin mời lấy các chứng nhận liên quan đến giảng viên và sinh viên của Đại học Q ạ.”
Không ít người bị chặn ở cửa, Thời Thần bị một khách du lịch ngăn lại: “Chị gái nhỏ, cậu học ở Đại học Q ạ? Tớ rất muốn vào xem một chút, cậu có thể dẫn tớ vào không?”
Thời Thần né tránh: “Xin lỗi, tớ không ở Đại học Q.”
Vừa dứt lời, Thời Thần ngẩng đầu nhìn lên đãthấy nam sinh thanh tú đang đứng trước cổng Tây.
Trong đám đông người đến người đi, Từ Lâm Thanh luôn là người có thể nhìn thấy trong nháy mắt —
Thanh lịch gọn gàng, khí chất trong trẻo lạnh lùng, tướng mạo nổi bật, thân dong dỏng cao.
Nửa sau tháng 11, Đế Đô đã bước vào cuối thu thậm chí đầu đông, thành phố cũng đã bắt đầu tập trung cung cấp sưởi ấm.
Điều khác nhau giữa Viễn Thành hoặc W Thành với nơi đây là khi Thời Thần ở Viễn Thành hoặc W Thành, đến mùa này cô vẫn có thể mặc một chiếc váy dài, ra cửa cũng chỉ mặc thêm một chiếc áo len dệt kim.
Mặc như vậy ở Đế Đô hoàn toàn không được.
Nói cũng lạ, thời tiết hôm nay rất đẹp, trời quang mây tạnh.
Nếu là ở phương nam, thời tiết như này sẽ rất ấm áp. Nhưng đây là Đế Đô…
Một cơn gió quỷ dị thổi qua, Thời Thần lập tức cảm thấy xương cốt của mình đang run lên.
Thời Thần lục tung tìm được một chiếc áo len dày màu trắng tròng vào, lại mặc một chiếc váy đồng phục ngắn, bên dưới là một đôi bốt cao quá đầu gối, khoác bên ngoài chiếc áo len là một cái áo choàng dài, lúc này mới cảm giác đỡ lạnh hơn.
… Mà Từ Lâm Thanh, lý do khiến Thời Thần thêm sững sờ trong hôm nay là do bây giờ anh đang mặc một chiếc áo măng tô màu đen hiếm khi thấy.
Cô chưa bao giờ thấy Từ Lâm Thanh mặc áo măng tô, với cả, Thời Thần rất ít khi thấy một chàng trai nào có thể mặc áo măng tô dài mà trông đẹp mắt.
Nhưng hiển nhiên, Từ Lâm Thanh là Từ Lâm Thanh.
Từ Lâm Thanh thân cao chân dài, mặc chiếc áo khoác măng tô lại càng có vẻ cao lớn lịch sự.
Khuôn mặt đẹp đẽ thanh tú, khí chất trên người tuy ôn hòa nhưng lại có cảm giác xa lạ, như thể tự động mở ra ngăn cách với vạn người.
Xung quanh có không ít cô gái ngang qua vừa đi vừa quay lại nhìn anh, không quên thầm thì với bạn đồng hành rồi đỏ mặt tránh đi.
Đến nỗi Thời Thần có thể nhìn thấy rất nhiều người mượn danh chụp cổng Tây Đại học Q nhưng trong màn hình lại là gương mặt cực kỳ điển trai của Từ Lâm Thanh.
Cô không nhịn được cười.
Không biết Từ Lâm Thanh đã đợi ở đây bao lâu, nhưng trên mặt không có một chút sốt ruột nào, vẫn luôn thảnh thơi tự đắc.
Anh cũng làm ngơ trước những ánh nhìn của bao người xung quanh, dường như anh đã quen với điều đó từ lâu.
Thời Thần không biết tại sao nhưng trong bầu không khí như vậy, cô bỗng dưng thấy mình không dám lại gần Từ Lâm Thanh.
…Giống như sự xuất hiện của cô sẽ phá hủy bức tranh đẹp đẽ có một không hai này.
Thời Thần nín thở cất bước về phía trước.
Như có thần giao cách cảm, Từ Lâm Thanh lúc trước đứng đó ngoảnh mặt đi nhìn nơi khác đột ngột quay đầu nhìn Thời Thần đang hướng về phía mình.
Giây tiếp theo, một nụ cười tức khắc xuất hiện trên khuôn mặt vốn đang lạnh lùng, khiến bộ mặt vốn đã nổi bật làm người khác phải kinh ngạc cảm thán.
Tim Thời Thần bỗng chệch mất một nhịp.
…Đẹp trai quá.
Sao lại có người đẹp trai như vậy chứ.
Không riêng gì Thời Thần mà rất nhiều cô gái bên cạnh đều đang thầm để ý đến Từ Lâm Thanh cũng phải ngạc nhiên trước nụ cười của anh.
Trong khi Thời Thần đi về phía Từ Lâm Thanh, trong lòng cô đã nổi lên suy nghĩ về một vấn đề mà cô chưa bao giờ nghĩ tới trước đây —
Lần đó bên hồ Vị Danh hình như Từ Lâm Thanh có bảo “Đã có người trong lòng”, rồi cô gái tỏ tình với Từ Lâm Thanh nói “Anh đều nói với người khác anh có người mình thích, nhưng anh vẫn chưa từng yêu ai” nhỉ?
Nói cách khác thì người mà Từ Lâm Thanh thích cũng không thích anh?
…..
Thời Thần sợ hết hồn trước phỏng đoán này.
Cảm giác không thể nào có khả năng này được đâu?
Ai mà lại không thích một người như Từ Lâm Thanh chứ?
Thời Thần không nghĩ Từ Lâm Thanh có gì cần phải nói dối về vấn đề này.
Nếu Từ Lâm Thanh chỉ muốn từ chối người khác thì có đến hàng ngàn lý do để nói, mà “đã có người trong lòng” có thể xem là cái cớ tệ nhất.
Anh nói như vậy, có nghĩa là…
Là sự thật.
Thời Thần chợt có cảm giác mình và Từ Lâm Thanh đồng bệnh tương liên.
Không, Từ Lâm Thanh có khi còn bệnh nặng hơn mình.
Ít ra thì từ hôm nay trở đi, cô không còn là người bị bệnh nữa.
Đi qua biển người, đứng trước mặt Từ Lâm Thanh, Thời Thần ngẩng đầu nhìn anh.
Khóe môi Từ Lâm Thanh hơi nhếch lên: “Đến rồi.”
Thời Thần gật đầu.
…Lại là những lời nói bình thường nhất phát ra từ miệng Từ Lâm Thanh nhưng làm cho trái tim của Thời Thần khẽ động.
Có vẻ như anh đã chờ cô ở đây rất lâu, song chỉ cần cô đến, Từ Lâm Thanh sẽ nở nụ cười hỏi cô “đến rồi”.
Từ Lâm Thanh xoay người: “Vậy đi thôi, tôi đưa cậu đi ăn cơm.”
Thời Thần lắc đầu, vứt bỏ đống suy nghĩ không chính đáng đi, theo sau Từ Lâm Thanh chuẩn bị vào trường học nhưng phát hiện Từ Lâm Thanh quay người đẩy chiếc xe đạp bên cạnh.
Thời Thần lơ ngơ.
Từ Lâm Thanh như nhìn thấu nghi ngờ của cô: “Phòng ăn Tử Kinh hơi xa, đi bộ đến đó khá lâu.”
Vừa nói, Từ Lâm Thanh vừa nhìn xuống bụng Thời Thần.
Dù anh không lên tiếng nhưng Thời Thần lập tức hiểu được ý Từ Lâm Thanh —
“Tôi thì không sao, còn cậu không đói à?”
Bụng đã sớm kêu đói, vẻ mặt Thời Thần đau khổ, thấy những gì Từ Lâm Thanh nghĩ rất có lý.
Cô sẽ đói phát điên mất.
Chỉ có điều…
“Cậu đạp xe, còn tôi thì sao?”
Từ Lâm Thanh gật đầu, cho cô hai lựa chọn: “Ngồi ở yên sau hoặc cậu có thể đi bộ qua đó cũng được.”
Thời Thần: “…..”
Nghe thử xem đây là tiếng người à?
Tựa như nhận ra Thời Thần không có gì để nói, Từ Lâm Thanh chẳng chút chân thành hỏi cô: “Không thì kỹ năng lái xe của cậu thế nào?”
“…Không tốt lắm.”
Từ Lâm Thanh lại bày ra vẻ tiếc nuối không thành thật cho lắm: “Thật là đáng tiếc, vậy cậu chỉ có thể ngồi ở đằng sau thôi.”
Thời Thần: “…..”
Kể ra vị đại ca này có chút tự giác nào về thân phận nhân vật phong vân của hai trường không đấy?
Lần trước chẳng qua bị cô kéo vào rừng cây nhỏ thôi mà ba chữ “Từ Lâm Thanh” đã tàn sát diễn đàn tận ba ngày lận, bây giờ cô mà ngồi ở ghế sau xe anh…
Thời Thần rùng mình.
Từ Lâm Thanh tỉnh bơ ném ra mồi nhử: “Bánh sầu riêng giòn ở tầng 4 Tử Kinh làm cực ngon, nhưng bây giờ đã gần một giờ rồi, chậm một chút lát chắc không còn gì nữa.”
Thời Thần giật mình.
Cô ngẩng đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh thong dong của Từ Lâm Thanh, thầm nghiến răng.
Không sao đâu, nhân vật phong vân người ta là người trong cuộc còn không ngại, cô làm giá cái gì.
Nghĩ như vậy, Thời Thần cảm thấy bế tắc đã thông, cô dứt khoát đặt túi xách vào cái giỏ trước mặt Từ Lâm Thanh, nghiêng người sang một bên ngồi lên ghế sau xe Từ Lâm Thanh.
Từ Lâm Thanh liếc nhìn cô.
Thời Thần chớp mắt: “Cậu không muốn đưa tôi đi nữa à?”
Từ Lâm Thanh trong mắt hiện lên ý cười bất lực: “Bạn học Thời Thần, tôi còn chưa ngồi lên xe mà cậu đã ngồi rồi thì làm sao tôi đi được?”
Thời Thần: “…..”
Phản ứng lại, khuôn mặt Thời Thần trong nháy mắt đỏ bừng, lập tức nhảy xuống xe, quay mặt đi chỗ khác không nhìn Từ Lâm Thanh: “Cậu không nói sớm!”
Từ Lâm Thanh im lặng cõng nồi, đồng thời không quên trêu chọc cô gái đang đỏ mặt: “Ừm, tôi quên mất bạn học Thời Thần là người đã quen ngồi ghế phó lái, không biết ngồi yên sau xe đạp cũng là chuyện bình thường.”
Thời Thần: “Xí.”
Biết mình ăn nói vụng về không nói lại anh, Từ Lâm Thanh càng trở nên trắng trợn hơn.
Thời Thần bĩu môi: “Dù sao cũng là lỗi của cậu.”
Rất tốt, chỉ cần Thời Thần bắt đầu vô lý, Từ Lâm Thanh dù có miệng lưỡi hùng hồn đến đâu cũng phải ngoan ngoãn nhận sai của mình: “Ừ, là do tôi sai. Vậy thì bạn học Thần, để coi như nhận lỗi, chốc nữa tôi sẽ cho cậu cà nát thẻ trường nhé?”
Thời Thần phì cười.
Từ Lâm Thanh ngồi trên xe, đôi chân dài chống xuống đất, quay đầu nhìn Thời Thần ra hiệu cho cô lên xe.
Thời Thần nghiêng người ngồi lên yên sau, cẩn thận dè dặt: “Từ Lâm Thanh, cậu đi chậm chút nha, đây là lần đầu tiên tôi ngồi phía sau người khác đấy.”
Xe đạp từ từ lăn bánh về phía trước.
Một cơn gió thổi qua, Thời Thần cảm thấy khoan khoái không giải thích nổi, không nhịn được nhắm mắt cảm thụ cảm giác không giống gió thu lúc chiều tà này.
Giọng nói cực kỳ dễ nghe của Từ Lâm Thanh cùng theo tiếng gió lọt vào tai Thời Thần, khiến cô nghe hơi không rõ.
Cô nghe thấy Từ Lâm Thanh nói —
“Tôi sẽ cố. Với cả, đây là lần đầu tiên tôi chở người khác.”
Tác giả có điều muốn nói:
Chương Vip đã giao đúng hẹn hy vọng mọi người sẽ thích!
Bình luận chương này sẽ được tặng bao lì xì, mọi người hãy bình luận nhiều nhiều nha.
Gần đây bị tình hình bệnh dịch khiến hơi hoang mang, lần nữa nhắc mọi người chú ý an toàn, không nên đến chỗ đông người. Giống mình chỉ an ổn ở nhà viết luận văn với gõ chữ hui nè, đúng không?
Đừng quá sợ hãi, hãy luôn cảnh giác, nhất định sẽ ổn thôi!
Cảm ơn các bé đã tưới dung dịch dinh dưỡng!
Mọi người tưới vất vả rồi, A Dung Dung đeo khẩu trang hôn bạn một cái nè!
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, truyện vẫn sẽ được cập nhật đúng 0h00 ngày mai, mấy chương gần đây sẽ tương đối ngọt ngào hè hè.