Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Em đương nhiên đã nói, nhưng anh ta vẫn không chịu thả. Sao anh có thể nói em như vậy? Nếu anh đã không tin, vậy chúng ta chia tay đi!"
"Anh... Anh... Anh không có không tin. Mộng Kỳ, em đừng nóng giận, anh chỉ ghét tên Tống Tử Hàng đó, suốt ngày đeo bám em. Biết em có bạn trai vẫn không chịu buông tha em! Gã ta thật muốn ăn đòn mà, vài ngày nữa anh sẽ đi dạy dỗ tên tiểu tử đó một trận!"
"Anh đừng xúc động, anh ta dù sao cũng là người Yên Nhiên thích, em không muốn làm mọi chuyện lớn lên. Lại nói, cho dù anh ta quấn em thì sao, người em thích là anh! Anh mới là bạn trai của em! Đừng giận có được không?"
"Vậy em hôn anh đi..."
Tất cả những điều phía sau đều là những câu yêu đương của Trịnh Bân và Trầm Mộng Kỳ, Trịnh Bân vì muốn khoe khoang nên tiếp tục để bản ghi âm phát tiếp.
"Tắt đi! Nhanh tắt đi!" Trầm Mộng Kỳ nghe được đoạn ghi âm, đã sắp phát điên rồi. Cô ta rống lên trừng mắt về phía Trịnh Bân: "Tại sao, sao anh lại ghi âm!"
Nhìn phản ứng khác thường của Trầm Mộng Kỳ, chân mày Trịnh Bân nhíu chặt, sắc mặt nhất thời trầm xuống: "Mộng Kỳ, em sao vậy? Anh chỉ không nhịn được khi thằng đó ức hiếp em. Về phần ghi âm, thật ra thì, mỗi lần chúng ta nói chuyện điện thoại anh đều ghi âm, anh muốn nghe giọng em nhiều thêm một chút. Em nói không muốn làm ảnh hưởng việc học, cho nên không chịu cùng anh hẹn hò nhiều lần, anh không thể làm gì hơn ngoài dùng cách này..."
Sống lưng Trầm Mộng Kỳ cứng đờ, đứng tại đó, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Cô ta quả thật không dám nhìn mặt của Tống Tử Hàng và biểu cảm của tất cả mọi người ở xung quanh.
Diệp Oản Oản nghe được đoạn ghi âm, dương dương đắc ý nhìn Tống Tử Hàng: "Tên cặn bã! Bây giờ anh còn gì để nói nữa không? Tôi cũng biết, Mộng Kỳ tốt bụng lương thiện như vậy, sao có thể biết Yên Nhiên thích anh còn ở cùng anh được. Hóa ra từ đầu đều do tên cặn bã như anh khích bác ly gián! Mộng Kỳ đã có bạn trai, anh còn quấn cậu ấy không buông, đúng là mặt dày mà!"
Tống Tử Hàng nghe đoạn ghi âm kia, ngơ ngác đứng ở đó, quả thật giống như bị sét đánh, không có cách nào tin được.
Mà lời của Diệp Oản Oản, càng giống dao đâm thẳng vào ngực anh ta.
Toàn thân Tống Tử Hàng phát run, mặt mũi vặn vẹo dữ tợn. Cơn giận đã tới đỉnh điểm, anh ta cắn răng, ép tới gần Trầm Mộng Kỳ, trong mắt tràn đầy tơ máu: "Trầm Mộng Kỳ! Tôi quấn lấy cô? Tôi mặt dày mày dạn?
Lúc trước tại công viên, là ai nói có cảm giác với tôi? Là ai nói mỗi lần thấy tôi và Yên Nhiên đứng một chỗ thì lòng đau như cắt? Là ai chính miệng hứa sau khi tốt nghiệp sẽ ở bên tôi? Là ai chủ động hôn tôi? Con mẹ nó sao lại thành tôi cưỡng ép cô rồi?!
Còn nữa, cô cùng tên chó má này có chuyện gì xảy ra? Ngày đó cô đã chấp nhận lời tỏ tình của tôi, kết quả tối hôm qua vẫn còn thân mật gọi cho nó? Cô nói nó là bạn trai của cô, vậy tôi thì sao? Tôi tính là gì?"
Tay Tống Tử Hàng run run, móc ra một chồng sticker ném vào mặt Trầm Mộng Kỳ.
Từng ảnh đều là ảnh thân mật của hai người. Trong ảnh, Thẩm Mộng Kỳ ngọt ngào tươi cười, không có chút nào gọi là bất đắc dĩ hay bị ép buộc.
Tống Tử Hàng kéo tay Trầm Mộng Kỳ, trên tay cô ta có đeo một chiếc nhẫn màu bạc, là cùng một cặp với chiếc nhẫn trên tay của Tống Tử Hàng: "Bị ép buộc? Chiếc nhẫn này, dây chuyền và quần áo cô đang mặc, con mẹ nó tất cả đều do ông đây mua!"
Trịnh Bân trợn tròn mắt: "Đây... Không thể nào! Nửa năm trước tôi đã bắt đầu qua lại với Mộng Kỳ!"
Sau đó hai người mắng nhau không ngừng, hai người không ngừng đưa ra chứng cứ để chứng minh, trong thoáng chốc liền khiến Trầm Mộng Kỳ lộ tẩy.