Edit: Bạch Linh.
Lão phu nhân nói với cô không ít chuyện liên quan tới Tư Dạ Hàn, không khí bữa cơm thập phần hòa hợp.
Bị bà nội bán đi, Tư Dạ Hàn thật ra cũng không để ý.
Anh nói rất ít, nhưng có thể nhìn ra lúc ở trước mặt lão phu nhân, anh nhiều thêm mấy phần thân thiết.
Lão phu nhân để người làm chuẩn bị một bàn đồ ăn, mỗi một món đều đặc biệt ngon, Diệp Oản Oản vốn nghĩ lần đầu tiên tới tốt xấu gì cũng nên khắc chế lại một chút, nhưng mà Tư Dạ Hàn vẫn luôn liên tục gắp đồ ăn vào bát của cô, chờ tới khi phát hiện cô đã không cẩn thận ăn tận ba bát.
"Ây, đừng gắp đồ cho em nữa, em ăn hết nổi rồi!" Thấy bát cơm trông chả khác gì một đỉnh núi nhỏ, Diệp Oản Oản ai oán nhìn Tư Dạ Hàn.
Cô không muốn lần đầu tiên gặp mặt lại khiến bà nội nghĩ cô là một thùng cơm đâu.
Tư Dạ Hàn nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ ai oán của cô gái, duỗi tay lấy bát cơm của cô đặt xuống trước mặt mình, không để ý gì mà giúp cô ăn.
Người này không phải có thói ở sạch sao?
Diệp Oản Oản hơi kinh ngạc, nhưng thấy anh giúp chính mình giảm bớt gánh nặng, vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Lão phu nhân ở bên nhìn động tác của anh, trong lòng vui mừng không thôi.
Hơn nữa cô gái nhỏ này hoàn toàn giống lời cháu trai nói, không kén ăn chút nào, ăn rất tốt, nếu so với mấy thiên kim tiểu thư mỗi lần chỉ ăn có mấy miếng nhỏ kia thì nhìn thuận mắt hơn nhiều.
Sau bữa cơm, lão phu nhân lo Oản Oản chỉ nói chuyện với bà nên phát chán, săn sóc nói: "Tiểu Cửu à, Oản Oản là lần đầu tiên tới đây, con mang con bé đi tham quan đi."
"Vâng." Tư Dạ Hàn gật đầu.
"Vậy bà nội bọn con đi." Diệp Oản Oản cùng lão phu nhân đánh tiếng, sau đó ngoan ngoãn đi theo Tư Dạ Hàn đi ra vườn.
Đêm lạnh như nước, sao trời chiếu sáng thật nhiều ở trên đỉnh đầu, trong không khí tràn ngập mùi hương của cây cỏ.
Tuy rằng không giống khu vườn tinh xảo như trong Cẩm Viên, nhưng phong cách cổ xưa của nhà cũ cũng có điểm thú vị, cơm nước xong xuôi tản bộ để tiêu cơm thật ra cũng thật thích thú.
Diệp Oản Oản lúc này mới phát hiện, sự bất an lúc vừa tới nhà cũ đã bất tri bất giác đã hoàn toàn tiêu tan.
Đang chuyên tâm thưởng thức bóng đêm, Tư Dạ Hàn bên cạnh lại không biết đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào.
Rõ ràng vừa nãy lúc ăn cơm vẫn còn tốt, sao lúc này dường như có chỗ không thích hợp ấy nhỉ?
Cô ngước mắt nhìn thoáng qua mặt anh, quả nhiên phát hiện ánh mắt anh có vài phần không vui, bước chân cũng dần nhanh hơn.
Diệp Oản Oản chân ngắn không theo kịp rất nhanh đã bị anh bỏ lại phía sau.
Cô lại chọc chỗ nào khiến người này không vui vậy? Chẳng lẽ là vừa rồi cô cùng lão phu nhân nói chuyện đã nói sai cái gì rồi sao? Hình như cũng không có mà?
Diệp Oản Oản hơi sợ tối, thời điểm có người bên cạnh còn đỡ, lúc không có ai liền cảm thấy bất an.
Mắt thấy người phía trước gần như biến mất trong bóng đêm, Diệp Oản Oản không kịp nghĩ nhiều, chạy nhanh vài bước đuổi theo Tư Dạ Hàn, sau đó nắm lấy một bàn tay của anh.
Dường như khi cô vừa nắm lấy tay Tư Dạ Hàn, cô có thể cảm thấy cỗ khí tức lạnh lẽo như có như không trên người anh lập tức tiêu tán.
Sau khi trùng sinh, cô luôn luôn chú ý tới cảm xúc của Tư Dạ Hàn nên cực kỳ hiểu rõ, cảm giác lúc nãy của cô chắc chắn không sai.
Diệp Oản Oản kinh ngạc chớp chớp mắt.
Chẳng lẽ người này không nói một lời đột nhiên cáu kỉnh là bởi vì lúc nãy dạo bộ cô không nắm tay anh sao?
Tư Dạ Hàn hẳn là sẽ không ấu trĩ như vậy đâu nhỉ?