Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 1)

Chương 88: Vỗ mông ngựa đến mức kẻ gian phải chuồn



Edit: Vân Linh Nhược Vũ.

Căn phòng yên ắng tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi, chỉ còn âm thanh báo gọi trên di dộng.

Hứa Dịch thật sự đoán không được ý của Tư Dạ Hàn, càng không biết anh có muốn nghe cuộc gọi này không, chỉ có thể cung kính nâng điện thoại đứng đó, anh ta linh cảm cú điện thoại này có điềm không lành.

Theo âm thanh của tiếng chuông vang lên, cảm giác áp bức càng hiện rõ, tiếng chuông này lọt vào tai chẳng khác gì thời gian đếm ngược của bom hẹn giờ cả.

Thần kinh Hứa Dịch bị kéo căng đến cực hạn, đại khái bởi vì quá hốt hoảng nên anh ta run tay ấn nhầm nút bắt máy.

Giây tiếp theo, khuôn mặt sạch sẽ của Diệp Oản Oản hiện rõ trên màn hình.

Đầu bên kia, điện thoại đã sắp cắt đứt, đột nhiên màn hình lại lóe lên, cuộc gọi hiển thị đã kết nối.

Thấy rõ khung cảnh bên kia màn hình, con ngươi Diệp Oản Oản hơi co rút.

Chỉ thấy đầu bên kia màn hình, Tư Dạ Hàn nằm trên ghế sofa, một cánh tay để ngang trán, cổ áo sơ mi tùy tiện cởi hai nút, tóc hơi xốc xếch, nhất là khuôn mặt, tái nhợt đến mức không bình thường.

Cho dù cách một màn hình cô cũng có thể cảm giác được khí tức đáng sợ nguy hiểm tới cực hạn của anh ta, nhưng cũng mê người đến cực hạn.

Theo góc độ của màn hình, điện thoại đang do người khác cầm, có thể là Hứa Dịch.

Màn hình hơi run run, đoán chừng là tay Hứa Dịch đang run.

Từ điểm này, Diệp Oản Oản nhạy bén liền phát giác nguy cơ, tám phần là Tư Dạ Hàn đã nhận được tin tức, cô vẫn chậm một bước.

Diệp Oản Oản mấp máy môi: "Em xin lỗi... Em không cố ý quấy rầy anh nghỉ ngơi..."

Hứa Dịch thấy mình không cẩn thận bắt máy, chỉ có thể giảng hòa: "Diệp tiểu thư, Cửu gia chưa ngủ, tối như vậy rồi, cô có chuyện gì không?"

Diệp Oản Oản dùng sức gật đầu: "Có."

Trầm mặt một hồi, Diệp Oản Oản mới ngẩn đầu lên, tiếp tục nói: "Hôm nay ở trường có người tỏ tình em, nói là thích em..."

Đột nhiên nghe được lời như vậy, Hứa Dịch bị dọa đến hồn xiêu phách tán, Diệp Oản Oản này sao lại ngu xuẩn tới mức vạch áo cho người xem lưng thế kia!

Anh ta lặng lẽ đung đưa điện thoại, nhắc nhở Diệp Oản Oản đừng nói nữa.

Nhưng mà, đầu bên vẫn tiếp tục nói: "Anh có thể cùng em đi gặp nam sinh kia được không?"

Diệp Oản Oản vừa dứt tiếng, Hứa Dịch cảm giác như một đao bổ thẳng xuống đầu mình vậy.

Diệp Oản Oản còn muốn Cửu gia đi gặp nam sinh kia cùng mình?

Bàn về cách tự tìm đường chết, anh ta thật bái phục Diệp Oản Oản!

Ngay tại lúc Hứa Dịch mất hết can đảm, Diệp Oản Oản lại đùng đùng nổi giận nói tiếp: "Em đã nói với nam sinh kia rằng em đã có bạn trai, cậu ta lại không tin, chẳng lẽ nhìn em giống cẩu độc thân lắm sao? Bởi vì quá tức giận, em đã đồng ý với cậu ta sẽ dẫn bạn trai đến cho cậu ta xem! Em muốn cho cậu ta biết em không chỉ có bạn trai, hơn nữa bạn trai em còn đẹp trai hơn hot boy Tư Hạ ở trường gấp trăm lần!"

"Ây..." Hứa Dịch sững sờ, hoàn toàn không ngờ còn có thao tác này.

Diệp Oản Oản này vỗ mông ngựa thật là trơn tru!

Ngay cả Tư Dạ Hàn đang âm trầm nằm trên sofa cũng kinh ngạc chớp mắt một cái, căn phòng trong nháy mắt tựa như mùa xuân đang kéo đến.

Bởi vì rất lâu vẫn không nghe thấy gì, Diệp Oản Oản giống như mất mác hơi gục đầu xuống: "Xin lỗi... Có phải em làm phiền đến anh rồi không? Nếu anh không tiện, vậy..."

"Thời gian." Đầu bên kia truyền tới tiếng của Tư Dạ Hàn.

Diệp Oản Oản đầu tiên hơi ngẩn người, sau đó cặp mắt nhất thời sáng lên: "Tối mai được không? Ở gần trường học của em!"

"Có thể."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.