Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Bọn họ đang nói chuyện, bỗng, cửa phòng được đẩy nhẹ vào.
"Nhược Hi tiểu thư!"
Thấy Tần Nhược Hi đến, những người ở đây đồng loạt đứng lên chào hỏi.
Lưu Ảnh lập tức đứng dậy: "Nhược Hi tiểu thư, cô ngồi đi."
"Không cần." Nét mặt Tần Nhược Hi mang theo ý cười, "Cái ghế này là ghế của tổng đội trưởng ám vệ, sao có thể tùy ý ngồi chứ."
Tần Nhược Hi vừa nói vừa ngồi xuống cái ghế trống bên cạnh Lưu Ảnh.
Theo sau Tần Nhược Hi còn có một người có khuôn mặt lạnh lùng, người đó là tâm phúc bên cạnh Lưu Ảnh, tên là Nguyên Sinh, một thành viên của đội ám vệ.
Gần đây Nguyên Sinh đi theo Tần Nhược Hi luyện tập, đây là ý của cô ta và Lưu Ảnh, muốn Nguyên Sinh tranh chức phân đội trưởng của tiểu đội Ám Nhất, đá Thập Nhất xuống chức.
"Nguyên Sinh, gần đây cậu theo Nhược Hi tiểu thư tập luyện sao rồi?" Lưu Ảnh nhìn Nguyên Sinh, hỏi.
"Tổng đội trưởng, thực lực của Nhược Hi tiểu thư vô cùng mạnh, hơn nữa cách dạy rất hay, lần tranh đoạt lần này không cần phiền đến anh, tôi chắc chắn có thể xử được Thập Nhất." Nguyên Sinh trả lời, lúc nhìn về phía Tần Nhược Hi, ánh mắt anh ta lộ rõ vẻ sùng bái.
Dĩ nhiên tất cả người đi theo Lưu Ảnh đã sớm xem Tần Nhược Hi là chủ mẫu của Tư gia.
"Lưu Ảnh, cậu không cần phải nhụt chí, lần này A Cửu giận quá nên mới khiển trách, mới để Thập Nhất thay thế vị trí của cậu. Sau này đừng phạm phải sai lầm này nữa. Sau lần khảo sát ám vệ này, cậu vẫn là đội trưởng."
Ánh mắt Lưu Ảnh chợt trầm xuống: "Nhược Hi tiểu thư, thật sự tôi không hiểu ông chủ đang nghĩ gì nữa. Có cô ở bên ngài ấy còn chưa đủ sao? Vì cái gì ông chủ lại mê luyến một cái bình hoa như vậy?"
Tần Nhược Hi hơi chau mày: "Lưu Ảnh, đừng nói bậy, A Cửu có suy nghĩ riêng của anh ấy."
"Suy nghĩ?" Lưu Ảnh lắc đầu, "Trước kia ông chủ anh minh thần võ thế nào, mỗi lần ám vệ chấp hành nhiệm vụ đều là những việc có độ khó rất cao. Nhưng bây giờ ngài ấy lại bảo chúng tôi đến quán bar bảo vệ ả đàn bà kia! Hôm đó nếu không phải vì cô ta là người của ông chủ, tôi đã gϊếŧ cô ta rồi!"
Nói đến đây, sự lạnh lẽo trong đáy mắt Lưu Ảnh chợt lóe lên.
"Lưu Ảnh, cậu nói nhiều quá." Tần Nhược Hi nhắc nhở.
"Nhược Hi tiểu thư, là do cô quá rộng lượng!" Lưu Ảnh tức giận, "Những lời tôi nói đều là thật, ả đàn bà kia là cái thá gì? Lấy thứ gì để tranh cùng cô?! Nếu cô ta thật sự trở thành chủ mẫu Tư gia, vậy Tư gia còn có thể yên bình nổi sao?! Chính vì cô luôn nhường nhịn mới khiến cô ta càng ngày càng phách lối. Nhược Hi tiểu thư, cô nên cho cô ta hiểu ai mới là chủ mẫu chân chính của Tư gia, cho cô ta biết người ông chủ thích thật sự là ai! Ông chủ bị ả đàn bà kia che mắt, Nhược Hi tiểu thư, cô phải đứng ra..."
"Đội trưởng Lưu Ảnh nói không sao, trước kia chúng ta chấp hành loại nhiệm vụ gì? Bây giờ thì sao? Bắt đội trưởng và chúng tôi đi bảo vệ một con đàn bà đến quán bar còn chưa tính, con đàn bà kia uống say phát điên đánh người, đến cuối cùng người phạt lại là đội trưởng Lưu Ảnh, dựa vào cái gì?" Phân đội trưởng Ám Tam phụ họa.
Tần Nhược Hi hơi chau mày: "Lưu Ảnh, trong lòng cậu có lửa giận vậy thì phát tiết vào lần tranh đoạt này đi. Về sau đừng nói những lời như vậy nữa, nếu A Cửu nghe thấy, tôi cũng không bảo vệ cậu được."
"Nhược Hi tiểu thư..."
Tần Nhược Hi phất tay cắt đứt lời y: "Tôi tin cách làm việc của A Cửu, nhất định anh ấy có đạo lý của mình."