Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 4)

Chương 613: Không liên quan tới em



Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Vừa thấy Diệp Mộ Phàm, Trầm Mộng Kỳ lập tức thân mật đứng lên ôm lấy cánh tay anh: "Anh Mộ Phàm, việc đó sao rồi?"

"Anh tra được rồi, giá của Diệp gia là bảy nghìn tám trăm vạn, em chỉ cần đưa giá cao hơn giá này là có thể lấy được hạng mục." Diệp Mộ Phàm trả lời.

Nghe Diệp Mộ Phàm chắc chắn như vậy, Trầm Mộng Kỳ không tin lập tức mà chần chừ hỏi: "Anh Mộ Phàm, anh chắc chắn không? Đương nhiên không phải em không tin anh, chỉ là hạng mục này rất quan trọng đối với em, anh biết đấy..."

Giọng điệu của Diệp Mộ Phàm chắc chắn: "Yên tâm, anh tận mắt thấy hồ sơ dự thầu của tập đoàn Diệp thị, chắc chắn không sai."

Nghe vậy, đôi mắt Trầm Mộng Kỳ sáng lên, chắc Diệp Mộ Phàm đã lẻn vào Diệp gia xem lén hồ sơ dự thầu rồi.


Cứ như vậy sẽ không có sơ hở nào.

Quả nhiên lợi dụng tên ngốc Diệp Mộ Phàm là nước cờ đúng đắn!

Trầm Mộng Kỳ vui mừng ôm lấy Diệp Mộ Phàm: "Anh Mộ Phàm, anh quá lợi hại! Cảm ơn anh, thật sự rất cảm ơn anh!"

Diệp Mộ Phàm xoa đầu Trầm Mộng Kỳ: "Nha đầu ngốc, em cảm ơn anh cái gì chứ, người nên cảm ơn là anh mới đúng, cảm ơn em đã tín nhiệm anh!"

....

Sau khi Diệp Mộ Phàm rời đi, Hà Tuấn Thành đang âm thầm núp trong góc bên ngoài văn phòng bước ra, khinh thường "xì" một tiếng.

Một thằng ngu mà thôi, kiêu ngạo cái gì!

Sau khi tiến vào văn phòng, Hà Tuấn Thành ôm lấy vòng eo của Trầm Mộng Kỳ: "Cục cưng, sao rồi?"

Tâm trạng Trầm Mộng Kỳ lúc này đang rất tốt, cười đáp: "Bảy nghìn tám trăm vạn."

Nghe vậy, chân mày Hà Tuấn Thành hơi nhướng lên: "Ha ha, không ngờ thằng ngu đó thật sự báo giá dự án nhà mình cho em!"


Nói xong, ánh mắt gã hơi đảo, kiến nghị với Trầm Mộng Kỳ: "Nếu đã biết giá của Diệp gia, chi bằng em đưa giá bảy nghìn tám trăm mười vạn, dùng tổn thất ở mức thấp nhất để lấy được dự án đi."

Trầm Mộng Kỳ nghe vậy thì trầm ngâm: "Nhưng nếu đưa giá chênh lệch nhỏ như vậy, bị nhìn ra đầu mối thì sao? Chỉ hơn kém nhau mười vạn thì hơi trùng hợp, như thế chẳng phải nói rõ cho Diệp gia là chúng ta biết giá của họ ư?"

Hà Tuấn Thành mở một chai rượu vang đỏ, rót vào ly, nhẹ nhàng đong đưa, cười đáp: "Mộng Kỳ, em đã biết được giá, vì sao không tranh thủ lợi ích lớn nhất? Nếu đưa giá cao hơn nữa sẽ giảm bớt lợi nhuận. Lại nói, nếu nghi ngờ thì đã sao? Không liên quan gì tới em cả!"

Giá là Diệp Mộ Phàm nói, người ăn trộm bí mật thương nghiệp cũng là Diệp Mộ Phàm, đương nhiên không có bất kì liên quan nào với Trầm Mộng Kỳ.


Nghĩ tới đây, ánh mắt Trầm Mộng Kỳ hiện lên một vệt sáng mờ: "Không sai, anh nói rất đúng!"

Hoa Quang là hạng mục đầu tiên cô ta phụ trách, vô cùng quan trọng với cô ta, đương nhiên càng hoàn mĩ càng tốt, có thể sử dụng giá cả như vậy để đánh bại Diệp gia thì càng không thể tốt hơn.

Hà Tuấn Thành nâng ly rượu vang đỏ trong tay lên: "Vậy thì cụng ly! Chúc mừng em lấy được hạng mục này!"

Trầm Mộng Kỳ cười tươi như hoa: "Cụng ly!"

...

Ngày công bố kết quả đấu thầu.

Trong đại sảnh, sáu đơn vị tham gia tranh thầu cùng tệ tụ, ngồi quanh bàn họp.

Đại biểu tham dự của tập đoàn Diệp thị là Diệp Thiệu An và Diệp Y Y, bên phía Trầm gia là Trầm Mộng Kỳ và phó tổng giám đốc và đoàn đội của công ty.

Thấy Diệp Y Y, Trầm Mộng Kỳ nhiệt tình tiến lên chào hỏi: "Chị Y Y, đã lâu không gặp, chị vẫn xinh đẹp quyến rũ như thế!"
"Mộng Kỳ." Diệp Y Y nhìn sang, cười đáp, "Người đẹp là em mới đúng, quả là thiếu nữ mười tám đại biến, chị suýt chút nữa đã không nhận ra rồi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.