Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 4)

Chương 689: Đòi công đạo



Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Nắm đấm của Cung Húc siết chặt đến mức phát ra tiếng, hít sâu một hơi, cuối cùng cậu ta vẫn thu tay, ném mạnh người kia xuống đất rồi im lặng trở về chỗ ngồi.

Thấy Cung Húc ngừng lại, các phóng viên đều tỏ vẻ tiếc nuối...

Cùng lúc đó, ánh mắt họ đồng loạt hướng sang người quản lý trẻ tuổi bên cạnh Cung Húc.

Người này có thân phận gì mà dưới tình huống vừa rồi lại có thể kéo Cung Húc về...

Nhóm kí giả dường như lại phát hiện một chủ đề hot mới.

Lập tức có phóng viên hỏi: "Diệp tổng giám, có thể hỏi ngài một vấn đề không?"

Diệp Oản Oản gật đầu: "Xin mời."

Giọng nói của phóng viên sắc bén: "Diệp tổng giám, tám giờ tối qua anh đã chia sẻ bài viết của Cung Húc, tỏ vẻ ủng hộ anh ta, vậy có nghĩa anh đồng ý ủng hộ tất cả những gì Cung Húc đã làm đúng không?"


Cung Húc nghiêm chỉnh nhìn cánh tay bị thương của Diệp Oản Oản, nghe phóng viên dẫn vấn đề đến Diệp Bạch, chân mày cậu ta nhíu chặt, sắc mặt càng thêm khó coi.

Diệp Oản Oản không thay đổi sắc mặt, trả lời đơn giản mà chắc chắn:"Đúng vậy."

Phóng viên cười lạnh liên tục: "Thật là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, khó trách Cung Húc chọn anh làm quản lý, hóa ra đều là cá mè một lứa! Anh vì tiền tài và lợi ích mà bán đứng đạo đức nghề nghiệp, đây là tính chuyên nghiệp của một người đại diện sao?"

Phóng viên khác cũng phụ họa: "Anh làm chó săn cho loại người như Cung Húc mà không thấy cắn rứt lương tâm sao?"

"Anh đã là quản lý của Cung Húc thì đừng nên núp ở sau không hé răng, mong anh bảo Cung Húc cho giới báo chí, fan và công chúng một câu trả lời! Cho người bị hại một câu trả lời!"


...

Cung Húc siết tay, phẫn nộ rống giận: "Các người đừng ở đây châm dầu vào lửa, tôi cảnh cáo các người, chuyện này không liên quan tới ai hết! Muốn thì nhắm vào tôi đây này!"

Cung Húc còn muốn nói tiếp, Diệp Oản Oản đã đặt tay lên vai kéo cậu ta lại, sau đó chậm rãi đứng lên.

Thấy cô đột nhiên đứng dậy, toàn bộ camera đều nhắm vào cô. Quản lý của Cung Húc chuẩn bị thay Cung Húc nhận lỗi sao?

Dù sao nếu nghệ sĩ không phối hợp, chỉ có thể để quản lý nói.

Lời xin lỗi đang là xu thế tất yếu, loại thời điểm này không xin lỗi thì chính là chờ chết.

Dưới tầm mắt mọi người, ánh mắt thanh lãnh của Diệp Oản Oản quét qua hiện trường một lượt, sau đó nói rõ từng chữ: "Vừa rồi có một bạn phóng viên nhắc đến công đạo. Không tệ, hôm nay mở cuộc họp báo, tôi đúng là muốn đòi một câu trả lời. Mong dưới cờ giải trí Hoàng Thiên lấy Vạn San San và Lăng Thiếu Triết đứng đầu, xin người có liên quan cho Cung Húc một câu trả lời, xin mọi người xin lỗi Cung Húc!"


Diệp Oản Oản vừa dứt lời, đại sảnh im lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Các kí giả ở đây đều lộ ra vẻ khó tin.

Người đại diện của Cung Húc vừa nói gì?

Anh ta muốn đòi công đạo? Muốn Vạn San San và Lăng Thiếu Triết cho Cung Húc một câu trả lời?

Anh ta còn muốn người khác xin lỗi Cung Húc?

Người này bị điên rồi hả?

Dương Tiến Nguyên cũng khϊếp sợ không kém, tức đến mức dậm chân, thấp giọng mắng Diệp Oản Oản: "Diệp Bạch, cậu điên rồi! Cậu nói hươu nói vượn cái gì thế! Còn không mau câm miệng cho tôi!"

Không chỉ người khác, cả Cung Húc cũng ngây người.

Nếu hôm nay Diệp Bạch thỏa hiệp với áp lực, cậu ta cũng không có gì để nói, nhưng cậu ta không ngờ Diệp Bạch sẽ nói thế...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.