Tôi và Phó Duật An lấy nhau, hoàn toàn là kết hôn thương mại.
Vốn dĩ tôi rất ghét hôn nhân sắp đặt kiểu này.
Nhưng sau khi thấy anh trong bữa tiệc gia đình, tôi bỗng cảm thấy hôn nhân sắp đặt chẳng có gì là không tốt cả.
Có lẽ điều không tốt duy nhất chính là tôi phải giả vờ rằng mình đến vì chuyện hợp tác.
Thế nên kết hôn nửa năm, tôi và Phó Duật An vẫn không có tí tiến triển thực tế nào.
Tôi rất phiền não vì chuyện này.
Rõ ràng sau khi tắm xong anh thường không thích mặc áo, để lộ cơ bụng sáu múi rắn rỏi đi tới đi lui, tôi lại chỉ có thể tao nhã nhìn anh xa dần.
Nhịn gì thì nhịn chứ nhất quyết không thể nhịn chuyện này!
Sau khi gọi điện thoại kể khổ với mẹ, một ngày sau tôi được sắp xếp vào công ty của Phó Duật An.
Nói bằng lời của bà thì: như vậy mới có thể mưa dầm thấm đất.
Sau khi báo tin này cho phó Duật An biết, anh không có phản ứng gì cả, chỉ bưng tách trà bên tay lên nhấp một ngụm: “Anh không có ý kiến.”
Tôi được đằng chân lân đằng đầu: “Vậy em có thể ở gần anh một chút không?”
Anh ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm.
“Tốt nhất là đừng.”
Tuy tính tình Phó Duật An rất lạnh nhạt, nhưng rất ít khi từ chối yêu cầu của tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe anh thốt ra chữ “không”.
Tôi bất giác rũ mắt: “Ừ.”
Không biết anh chạm phải chốt gì, tiếng tài liệu trên bàn thi nhau rơi xuống truyền đến.
Khi tôi nhìn qua đó một lần nữa, anh mím chặt môi, tỏ vẻ đấu tranh dữ dội:
“Nhưng nếu em muốn thì anh không có ý kiến.”
2.
Cuối cùng tôi được phân đến phòng nhân sự của công ty Phó Duật An.
Vì phòng làm việc ở đây nằm ngay kế bên anh.
Chị Châu đồng nghiệp phát cho tôi quyển sổ tay nhân viên, mở ra đọc, bìa trong là giới thiệu sơ lược về Phó Duật An.
Phần ảnh dùng một tấm ảnh mặc âu phục chỉnh tề, là bức ảnh tôi chưa từng nhìn thấy.
Tôi ngây người ngắm tấm ảnh ấy.
Không bàn đến những khía cạnh khác, dù Phó Duật An có lạnh mặt đến vậy thì trông vẫn rất đẹp trai.
Không hổ là người đàn ông tôi vừa gặp đã đổi ý muốn kết hôn.
Tôi đang nghĩ ngợi thì đằng sau bỗng phát ra tiếng cười tủm tỉm.
Chị Châu bụm miệng: “Cô cũng thấy sếp Phó rất đẹp trai phải không?”
Tôi vội vàng chột dạ gấp sổ tay lại.
Chị ấy bày ra vẻ mặt mờ ám như như nhìn thấu hồng trần: “Chị hiểu cả, mấy cô bé mới đến công ty ít ai không bị cậu ấy làm cho mê mẩn.”
“Nhưng người từng trải như chị khuyên cô vẫn nên dẹp cái suy nghĩ ấy đi, chúng ta chỉ có thể ngưỡng mộ sếp Phó, đừng có ý đồ gì khác.”
Tôi thấy hơi lạ: “Sao thế ạ?”
Chị ấy vỗ vai tôi với vẻ ý nhị: “Vì sếp Phó đã có vợ, hơn nữa còn rất yêu cô ấy. Cô vừa đến nên có lẽ không để ý, ngày nào sếp Phó cũng đeo nhẫn cưới của mình, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, quý như vàng.”
Vậy ư?
Sao tôi chẳng hề nhận ra thế nhỉ?
Chị Châu thấy tôi không trả lời còn tưởng tôi đang tan nát cõi lòng, vội an ủi: “Nhưng không sao, cô xinh thế này, cũng không nhất thiết phải thích sếp Phó.”
Tôi vội đính chính: “Không phải, em không thấy anh ấy đẹp trai lắm đâu, chỉ là vừa hay nằm ở bìa trong nên đọc phần giới thiệu vắn tắt thêm tí thôi.”
Tôi nói xong chữ cuối cùng, vẻ mặt của chị Châu lập tức thay đổi.
Tôi nhìn theo ánh mắt của chị ấy.
Không biết Phó Duật An đã đứng ở cửa văn phòng, nhìn về phía hai chúng tôi tự bao giờ.
Tuy không nhìn ra biểu cảm gì, nhưng tôi cảm thấy dường như áp suất không khí xung quanh anh hơi thấp thì phải.
Đang định cất tiếng chào thì anh đã nhanh chóng quay người, đút tay vào túi rảo bước rời đi.
Chỉ để lại một bóng lưng trông có vẻ không được vui cho lắm.
Chị Châu lập tức căng thẳng kéo tôi: “Làm sao bây giờ! Sếp Phó nghe thấy cô nói cậu ấy không đẹp trai, cậu ấy không vui rồi!”