Tôi vẫn đang tức tối vì hành động khi nãy của anh, nghển cổ kiên quyết từ chối.
Anh nghiêng đầu nhìn tôi: “Em không vui à?”
Tôi tiếp tục nghển cổ lên.
“Không.”
Anh vươn tay túm lấy cánh tay tôi, dẫn tôi vào một chỗ tối.
“Không muốn để họ biết em à?”
Tôi hé miệng, nhưng bỗng không biết nên nói gì.
Đây chẳng phải chuyện rõ như ban ngày sao!
Anh thấy động tác của tôi, khóe miệng cong lên một góc nhỏ đến nỗi không thể phát giác.
“Em không muốn thì không nói.”
Tôi thấy hơi bất ngờ, không nhịn được mà buột miệng:
“Anh không thèm hỏi tại sao luôn à?”
Anh quay người mở cửa xe: “Hỏi thì có thể khiến em đổi ý ư?”
Tôi lắc đầu: “Không.”
Anh vịn tay lên khung xe, nhét tôi vào ghế phụ.
“Vậy thì không quan trọng.”
Tôi ngây ngốc ngồi vào ghế phụ, anh đã thuần thục đóng cửa xe, tự đi về ghế lái.
Nhìn một loạt động tác lưu loát của Phó Duật An, không hiểu sao tôi lại thấy hơi áy náy.
Thế này có vẻ như tôi rất không chân thành với anh.
Nhưng tôi cũng đâu thể nói thẳng rằng “em muốn từ từ vun đắp tình cảm với anh, nên tốt nhất là giữ bí mật” cơ chứ?
Tôi nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn quay qua, nghiêm túc nói với anh: “Nếu anh có gì thắc mắc thì có thể hỏi thẳng em, dù sao chúng ta cũng là vợ chồng.”
Dù chưa chắc tôi sẽ nói thật, nhưng thỉnh thoảng lấy lệ với anh thì không thành vấn đề.
Bàn tay cầm vô lăng siết mạnh, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay trắng nõn của anh.
Anh quay đầu sang: “Thật ư?”
Để bày tỏ thành ý, tôi ra sức gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
Anh nắm chặt tay, cúi đầu băn khoăn một hồi lâu, sau đó cắn răng, dường như vô cùng quyết tâm, giọng điệu có vẻ dè dặt.
“Thế sao em chê anh không đẹp, còn muốn sinh con với anh?”
Lần này tôi nghẹn lời thật.
… Anh thật sự để tâm đến lời ấy, thậm chí còn vì vậy mà đau đáu suốt cả ngày ư?
Tôi dở khóc dở cười nhìn anh:
“Em nói vậy để đối phó với chị Châu thôi. Không chị ấy lại hiểu lầm là em có suy nghĩ không nên có với chậu đã có hoa mất.
Sau đó tôi mượn men rượu làm càn, vươn tay ra nhéo mặt anh.
“Vả lại em đánh giá rất cao lực sát thương của gương mặt chồng em đấy.”
Dưới ánh đèn leo lắt của hầm xe, dường như tôi thấy mang tai Phó Duật An ửng đỏ một cách đáng ngờ.
Anh ngượng ngùng nghiêng mặt đi, chẳng nói lời nào, luống ca luống cuống kéo đai an toàn, sau đó nổ máy, khởi động xe.
Xe ra khỏi chỗ tối trong hầm xe, nhờ ánh đèn ở lối ra, tôi thấy rõ mồn một, rằng tai của người đàn ông này thật sự đỏ au!
Thế hóa ra chiêu này có tác dụng với Phó Duật An ư?
6.
Sau khi về đến nhà, tôi kể chuyện này cho bạn thân nghe, cô nàng bày tỏ rằng mình hết sức chấn động.
“Phó Duật An lại là kiểu người len lén đỏ tai ư?”
Tôi che loa: “Phải không? Nếu không phải hôm nay tận mắt nhìn thấy, có đánh chết mình cũng không tin.”
Cô nàng lại bắt đầu cười khanh khách: “Thế hóa ra anh ấy là chủ tịch mét tám lăm chân thành, ngoài lạnh trong nóng ư!”
Tôi bị một loạt tính từ cô nàng tuôn ra làm cho phát ngượng.
Bạn thân nói tiếp: “Thế này thì cậu hạ gục anh ấy lại chẳng dễ như ăn bánh à?”
Tôi: “Hả? Nói rõ hơn đi.”
Cô nàng bắt đầu phân tích kỹ càng: “Đối phó với đàn ông ngoài lạnh trong nóng, cậu cứ ra tay từ mặt trái của anh ấy, trêu ghẹo anh ấy nhiều vào là dễ dàng hạ gục thôi.”
Tôi bất giác lặp lại: “Trêu ghẹo á?”
Sau đó nghe thấy một giọng nam quen thuộc đằng sau lặp lại theo tôi: “Trêu ghẹo ư?”
Tôi giật bắn mình, tí thì ném cả điện thoại đi.
Quay lại nhìn, không biết Phó Duật An đã xuất hiện sau lưng tôi tự bao giờ, đang dòm tôi với vẻ ngờ vực.
Tôi cúp máy bằng tốc độ ánh sáng.
“Anh… anh tắm xong hồi nào vậy? Sao không có tiếng động gì thế?”
Anh lại bước thêm mấy bước về phía tôi.
“Em nghe điện thoại tập trung quá.”
Không biết có phải ảo giác của tôi hay không, thế mà tôi lại cảm nhận được đôi nét oán giận trong giọng điệu của Phó Duật An.
Anh vòng qua tôi, đi bật đèn tường ở đầu giường, đứng yên tại chỗ một lúc, dường như thật sự rất tò mò, bèn quay lại.
“Em vừa bảo trêu ghẹo gì cơ?”
Tôi nhớ lại lời bạn thân nói khi nãy, chợt nảy ý chơi đùa, tỏ vẻ vô tội:
“Đương nhiên là trêu ghẹo anh rồi.”
Dường như Phó Duật An sững sờ mất mấy giây, sau đó lại như hối hận sao mình cứ phải hỏi câu ấy, xị mặt lặng lẽ bỏ đi.
Tôi cố ý gọi anh lại: “Anh làm gì vậy? Không phải chúng ta đã bàn nhau là sẽ sinh một đứa sao?”
Thân hình Phó Duật An lảo đảo, cả người anh quay lưng về phía tôi, đứng yên không nhúc nhích.
Tôi chạy chậm qua đó, mặc cho dây áo trên vai trượt xuống, nhìn thẳng vào anh: “Chẳng lẽ anh hối hận rồi ư?”
Anh mím môi, mãi mới hé răng lí nhí một câu.
“Không phải.”
“Vậy anh chạy gì chứ?”
Tôi chớp mắt.
Anh im lặng một hồi lâu, tôi dứt khoát vươn tay về phía khăn tắm của anh.
Còn chưa kịp chạm vào, đã bị một bàn tay mạnh mẽ khác siết chặt lấy cổ tay.
Vầng trán thấp thoáng gân xanh, anh nín nhịn, nói:
“Chúng ta nên… điều dưỡng sức khỏe đã…”
Tôi im lặng nhìn ánh mắt né tránh của anh.
Lòng bỗng nảy sinh nỗi lo chân thật.
Tuy tôi cũng không phải người thèm khát gì, nhưng sao cứ như… anh ấy từng cai nghiện vậy?
Cho đến hôm sau, tôi vẫn nghĩ mãi không ra.
Bạn thân lại gọi điện cho tôi, tôi bèn thuật lại chuyện tối qua cho cô nàng nghe.
“Dù mình là yêu tinh trong Động Bàn Tơ, thì anh ấy cũng phải là ninja vô địch.” [1]
Cô nàng kinh ngạc: “Sao tên đàn ông này bất khuất thế? Vậy cậu phải khiến anh ấy cảm thấy bất an, để anh ấy chủ động mới được.”
Tôi thấy rất đúng.
Nhưng nghĩ lại thì…
“Anh ấy có thể thấy bất an gì chứ? Bọn mình kết hôn thương mại, đâu thể nào ly hôn.”
Bạn thân nghĩ ngợi: “Đàn ông ấy mà, ai có thể chịu được chuyện vợ mình liếc mắt đưa tình với người khác cơ chứ? Tóm lại mình không tin người như Phó Duật An sẽ không thèm để bụng.”
“Cậu cứ thử xem, nếu không có hiệu quả thì chúng ta nghĩ cách khác thôi.”
Tôi luôn hết sức tin tưởng lời của cô nàng.
“Ừ, cậu nói cũng có lý.”
[1] Ninja âm Hán việt là nhẫn giả, nhẫn ở đây cũng có nghĩa là nhẫn nhịn, cũng có thể hiểu là người nhẫn nhịn siêu giỏi.