Nhờ hành động của Phó Duật An, quan hệ của tôi và anh cứ thế được công khai.
Địa vị của tôi ở công ty tăng vọt. Trước đây ai cũng gọi tôi là Tiểu Lương, giờ ai nấy đều gọi tôi là bà chủ.
Tôi thấy hơi ngại.
Nhưng Phó Duật An rất vui, mọi người cũng rất vui.
Có lần tôi tình cờ bắt gặp, phát hiện trưởng phòng đang làm thuyền trưởng đẩy thuyền.
“Ôi! Tôi đến công ty bốn năm rồi, chưa thấy sếp Phó như vậy bao giờ! Không thể xem thường sức mạnh của bà chủ!”
“Chứ gì nữa! Mọi người có để ý không, trước đây rõ ràng sếp Phó không thích rời văn phòng nhất, giờ cứ hở tí là lại chạy ra ngoài đi lung tung, thật ra là đang lén lút ngắm bà chủ đấy.”
“Đúng, đúng, đúng, khi họp cũng thế, ngoài mặt thì như đang nghe mọi người báo cáo, thực ra lại lén nhắn tin cho bà chủ!”
“Trước đây không phát hiện, anh nói vậy mới thấy hai bọn họ thật sự siêu ngọt siêu xứng đôi!”
Họ nói chuyện hăng say, rẽ qua bỗng nhìn thấy tôi, ai nấy đều sợ tái mặt.
Cô bé cầm đầu xin lỗi rối rít: “Xin… xin lỗi bà chủ! Bọn… bọn em không…”
Tôi vội lắc đầu: “Không sao, không sao, chị…”
Đang nghĩ xem phải làm sao để bày tỏ rằng mình không hề để bụng chuyện này thì một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên từ phía sau.
“Không cần xin lỗi. Cô ấy không để bụng, tôi lại càng không.”
Quay đầu lại nhìn, Phó Duật An đang chắp tay sau lưng, từ từ đi tới.
Thậm chí trên mặt anh còn có nụ cười hài lòng.
“Tôi thích nghe, vui tai lắm, nói nhiều vào.”
Tôi: “...”
Trưởng phòng sững sờ: “Sếp Phó, cậu…”
Anh tươi cười, khoái chí đi xa, để lại một nhóm đồng nghiệp ngơ ngác nhìn nhau rồi bắt đầu nhốn nháo.
“Bà chủ, chị xem kìa! Sếp Phó còn bảo bọn em nói nhiều vào!”
“Nói chứ, rốt cuộc bà chủ dạy bảo sếp Phó ra sao mà tốt thế! Có thể xuất bản một giáo trình không?”
“Bà chủ, sau này nếu muốn xin sếp Phó cho nghỉ phép, em có thể tìm chị trước không? Vậy thì chắc chắn anh ấy không dám không duyệt cho em…”
Bà chủ, hai người đã bắt đầu chuẩn bị mang thai rồi, kết hôn khi nào vậy? Có phải đám cưới hoành tráng lắm không?”
…
Mỗi người góp một câu, tôi hoàn toàn không nghe xuể, chỉ có thể chọn cách bịt tai bỏ chạy tạm thời, đồng thời quy mọi tội lỗi cho Phó Duật An.
Anh vừa sấy tóc cho tôi vừa trở nên vô cùng ấm ức:
“Sao đây có thể là vấn đề của anh được? Đây hoàn toàn không phải vấn đề. Nếu cứ phải nói có, thì là do em quá cuốn hút, khiến hồn anh mê mẩn.”
Tôi: “...”
“Trước đây thật sự không phát hiện anh nói mấy lời kiểu này lại hay như vậy đấy.”
Anh kiêu ngạo vén một lọn tóc của tôi.
“Như này có là gì đâu.”
Sau đó nhanh chóng ghé đầu lại bên tai tôi, cố ý áp sát vành tai mà hít thở.
“Còn nhiều chuyện em chưa phát hiện lắm, có muốn tìm hiểu không?”
Vì sợ nhột, tôi bất giác rụt cổ lại. Anh bèn dùng một bàn tay khác đỡ lấy gáy tôi.
“Đừng tránh, bà xã.”
Động tác trên tay anh trở nên nhanh hơn.
Ngay khoảnh khắc sấy khô tóc, tắt máy sấy đi, môi tôi đã bị môi anh bít lại.
“Đã nói là sinh một đứa con, cũng nên thực hiện sớm một chút.”
Tôi chỉ thấy trời đất quay cuồng, sau đó đã bị đè ở trên giường.
…
Anh nói thế thôi, chứ đến khi có con thật thì anh lại hối hận.
Lúc này Phó Duật An đang buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Sao phải mang thai tận mười tháng vậy nhỉ?”
Anh vòng lại xoa bụng tôi.
“Con yêu, con mà còn không ra, bố thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi.”
Tôi thảnh thơi nằm trên giường, không nói gì.
Phó Duật An xáp lại, hôn lên trán tôi rồi lại định lần mò xuống dưới.
Tôi túm lấy cái mỏ của anh.
Anh khóc rấm rứt: “Hôn tí thôi mà.”
Tôi mổ thật nhanh lên môi anh.
“Được.”
Phó Duật An chỉ vui được một lúc rồi lại tiếp tục ấm ức lải nhải, nhưng tôi không nghe rõ.
Cuối cùng anh vẫn cam chịu leo lên giường, vừa xoa bụng vừa dỗ tôi ngủ.
Nửa đêm tôi mơ màng thức giấc, phát hiện anh đang mơ hồ lẩm bẩm:
“Bà xã, hôn thêm cái nữa…”
Tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng, vươn tay vuốt ve gương mặt của anh.
Sau này, chúng tôi vẫn còn rất nhiều, rất nhiều thời gian để vun trồng hạnh phúc.