Khi Hồ Ly Biết Yêu

Chương 47



Từ ngày rời xa Jinwoo, ko lúc nào Yoo Kyung ko nhớ tới cậu, cô thường ngồi tẩn ngẩn một mình ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại nói một mình, gương mặt xinh đẹp được phong Yoona phiên bản công chúa ngày nào đã ko còn, thay vào là gương mặt hốc hác, gầy trơ xương khiến Do Kyung rất lo lắng và phiền lòng. Một ngày Yoo Kyung lẻn ra ngoài tìm Jinwoo, cô to gan dám lên tận Seoul và đứng ngoài cổng trường ĐH mà ko dám vào. Đến khi bác bảo vệ hỏi thì cô mới nói: " cháu tới tìm anh cháu ". Bảo bác về đã ngoài năm mươi tuổi, dáng người gầy gò, ốm yếu, mái tóc chuối tiêu nổi bật.

- Vậy cháu vào đi nhà chắc có chuyện quan trọng lắm _ bác bảo vệ tốt bụng mở cửa để cô bước vào.

- Dạ vâng.

Nhờ bác bảo vệ Yoo Kyung thành công lọt vào trong, nhưng lại xảy ra vấn đề khác chính là cô ko biết Jinwoo học lớp nào để tìm. Với lại cô có đủ tư cách để gặp Jinwoo ko vẫn là dấu chấm hỏi lớn trong đầu.

Ngay phía sau cô là Changhee, cậu tuân lệnh Jinwoo mua nước. Khi bước ra khỏi căng tin, ánh mặt cậu đã dán chặt vào cô gái phía trước. Từ dáng người, gương mặt cho đến kiểu tóc đều giống hệt một người mà có chết cậu vẫn ko thể quên được.

Là Yoo Kyung sau cùng cậu đã nhận ra, tuy nhiên em ấy đến đây làm cái gì, có phải để gặp Jinwoo? Dường như bắt gặp thái độ ngượng nghịu của Yoo Kyung, Changhee ko thể nào ko ra tay cứu giúp. Cậu tiến tới nhẹ nhàng cầm tay Yoo Kyung kéo đi. Cô khá bất ngờ và ngạc nhiên khi gặp lại người đàn ông mà cô nợ nhất trên đời.

- Changhee _ cô chỉ biết gọi tên cậu vì ko thể nói tiếp.

- Em có sống tốt ko? _ Changhee hỏi thăm cô làm cô rất cảm động.

- Vẫn ổn

- Anh nghĩ em đừng tìm đến đây nữa, sẽ ko tốt cho cả hai _ bỗng nhiên Changhee nói như vậy khiến cô hơi sững người.

- Em thấy từ ngày Do Kyung tàn nhẫn bỏ rơi Jinwoo, ko một ngày nào cậu ấy ko gào thét gọi tên chị ấy, cậu ấy sống như chết, luôn tự dằn vặt bản thân mình, thậm chí cậu ấy từng nghĩ đến chuyện tự tử vì ko tìm thấy chị ấy. Phải khó khăn lắm cậu ấy mới vượt qua được nỗi mất mát này, coi như anh cầu xin em hãy buông tay vì tương lai của Jinwoo.

Cô ko muốn như vậy, rõ ràng cô chỉ muốn được nhìn thấy Jinwoo thôi mà, tại sao ai cũng ngăn cấm cô vậy.

- Em chỉ muốn nhìn thấy anh ấy một lần, em xin anh đấy _ Yoo Kyung bướng bỉnh đẩy Changhee ngã xuống đất rồi bỏ chạy vào trường.

" Uỳnh " bị ngã rất đau nhưng Changhee ko có thời gian để xoa mông bởi vì cậu cần phải ngăn Yoo Kyung lại dù phải dùng bằng cách gì, cậu chấp nhận.

Ở trong lớp đợi mãi Changhee mang nước về mà ko thấy đâu, Jinwoo sốt ruột đứng ra ngoài chờ.

Cái tên tiểu quỷ Changhee bảo đi mua nước nhanh nhất chỉ mất năm phút, thế mà hơn mười phút rồi vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu. Được lắm tớ sẽ cho cậu một trận nhớ đời, xem cậu còn dám hứa suông ko.

- Cẩn thận _ chiếc bóng rổ cứ theo bay vào người cậu rồi bị bật ra ngoài.

Jinwoo hớ người, người bạn trai kia xấu hổ nói: " cậu gì ơi nhặt giúp tớ quả bóng ". Cậu đành ngậm đắng nuốt cay chạy ra ngoài tìm bóng. Nếu còn nguyên vẹn, cậu sẽ mang về với xác bóng, nếu hỏng thật thì vứt vào thùng rác.

Tuy nhiên có mơ cậu cũng ko nghĩ sẽ gặp lại Do Kyung, sự thật là vậy. Cô ấy đứng phía đối diện, ở giữa là dòng xe cộ tấp nập.

- Do Kyung, là chị, đúng là chị rồi _ cậu bàng hoàng xen lẫn một tia hy vọng nhỏ nhoi . Lúc này cậu quên béng mất việc được nhờ mà chỉ chăm chăm chờ đèn đỏ xuất hiện.

Nhưng Do Kyung đâu có ngu ngốc mà để đợi lúc đèn đỏ, cô tới đây là để lôi Yoo Kyung về đúng với quỹ đạo của nó. Cho nên khi chỉ còn hai giây nữa là đèn đỏ, cô sải bước thật nhanh khiến Jinwoo trở tay ko kịp.

- Đừng đi mà, tôi xin chị đấy, đừng rời bỏ tôi lần nữa, Lee Do Kyung _ cậu hét rất to hòng mong cô quay đầu lại nhưng hoàn toàn vô tác dụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.