Khi Hoa Đào Nở

Chương 12: Không bao xa đã nhìn thấy xe nhà mình



Editor: Mowx

beta: Leo Leo

Nguyên Yên vừa đi ra khỏi cổng trường không bao lâu thì đã nhìn thấy chiếc Bentley nhà mình dừng ở ven đường.

"Chú Trần ~ " Nguyên Yên cùng chú Trần chào hỏi.

" Yên Yên, có muốn ngồi xe về nhà không?" Chú Trần hỏi.

" Chú là tới đón cháu sao?" Nguyên Yên cười hì hì vặn hỏi.

Chú Trần ủy khuất:" Cháu còn hỏi, chú không phải là lái xe riêng của cháu hay sao?" Lái xe cho cô lâu như vậy, thế mà vẫn bị vứt bỏ a ~

Nguyên Yên cười hì hì một tiếng, nói:" Chờ cháu chuyển về nhà, chắc chắn sẽ để chú chở cháu đi học."

Chú Trần nhanh chóng vui vẻ trở lại, nói:" Một lời đã định. Đúng rồi, việc thay giấy dán tường kia, kĩ sư Mã nói kiểu dáng kia trên thị trường không có, phải liên hệ phía bên xưởng, cho nên hẳn sẽ phải kéo dài thêm vài ngày nữa."

" Việc này không quan trọng. Thêm mấy ngày cũng được, bảo chú ấy chọn cho cháu vài kiểu dáng đẹp mắt là được rồi. Cũng đừng có nhanh quá." Nguyên Yên nói:" Cháu chỉ là không vui vì mẹ con bà ta tự tiện đụng vào phòng cháu."

Chú Trần hiểu ý, nhếch miệng cười một tiếng. Lúc đấy hai mẹ con kia trên nhảy dưới tránh giày vò(?), ông trông thấy có công nhân ra vào phòng Nguyên Yên, trong lòng liền biết không tốt. Ông cũng đã thận trọng nhắc nhở Nguyên tổng:" Yên Yên nếu biết chắc chắn sẽ không vui." Nguyên tổng lại nói:" Cứ để con bé phát cáu cũng tốt." Lúc ấy ông không hiểu, giờ thì đã ngộ ra. Nửa năm nay, Nguyên tổng cùng Phương tổng ly hôn, tâm tình Yên Yên suốt ngày u ám. Bản thân ông lúc đầu nghe nói cô muốn qua bên này sống với Nguyên tổng thì vô cùng lo lắng. Bên này có hai mẹ con như yêu tinh thế này, Yên Yên tới tức giận thì làm sao?

Ai ngờ đứa nhỏ này vừa tới đã vung móng vuốt, ra oai phủ đầu với hai mẹ con hồ ly kia, Yên Yên đem toàn bộ uất ức xả xuống, mới ba bốn ngày mà đã vui vẻ lại không ít.

Thì ra là thế.

Chú Trần khẽ cười, ánh mắt bỗng nhiên vượt qua Nguyên Yên, nhìn về phía cổng chính của trường học. Nguyên Yên cũng nhìn theo, bỗng thấy Liễu Vận Thi, bên cạnh cô ta chính là tên đầu heo con của một nhà giàu mới nổi – Bành Hâm. Hai người vừa nói vừa cười đi ra ngoài.

Chú Trần cảm thán nói:" Mỗi học sinh của trường Lập An gia cảnh quả thực lợi hại. Thằng nhóc bạn học của Liễu tiểu thư kia còn đi Rolls – Royce."

" Chú làm sao biết?" Nguyên Yên hỏi.

" Hôm qua không phải chú chở cháu đi về sao? Lúc sau quay lại trường học thì Liễu tiểu thư đã về trước. Chính là ngồi xe của nam sinh này đi về Ngự viên."

Thì ra là thế.

" Hôm qua ba cháu không về ăn cơm, bà Liễu kia tức giận không có chỗ xả, liền đem chú ra mắng một trận." Chú Trần cong cong miệng cười nói.

" Ủy khuất cho chú rồi, để về con nói với ba tăng tiền lương cho chú." Nguyên Yên nói xong liền hừ một tiếng:" Chú đừng lo lắng, có cháu ở đây liền không phải sợ bà ta. Nếu không làm việc bên này nữa chú cứ qua Kỳ thị, bên đấy còn có mẹ cháu."

Quay đầu nhìn qua gương chiếu hậu, còn nói:" Cô ta muốn đi qua, cháu không muốn gặp, cháu đi trước đây." Nói xong liền đi thẳng về hướng khách sạn Quốc Hào. Quốc Hào chỉ cách nơi này hai con đường, đi một lúc liền đến.

- ------------------------------ Tại cổng trường. Bành Hâm ân cần nói:" Tớ đưa cậu về."

Liễu Vận Thi thận trọng:" Không cần đâu, tớ có xe. Hôm qua mẹ tớ mới mắng tài xế một trận nên hôm nay ông ta không dám đến muộn đâu."

Nói xong liền xem xét hai bên đường, bỗng chốc cả người cứng đờ. Đại tiểu thư chính quy Nguyên Yên đang đứng cạnh chiếc Bentley của Nguyên gia, trò chuyện với lái xe. Còn quay đầu nhìn cô một cái.

Nguyên Yên hôm qua đều cướp tài xế cùng xe của cô đi, hôm nay nếu cô ta còn cướp tiếp thì phải làm sao bây giờ? Cô vừa mới nói với Bành Hâm rằng chính mình có xe đưa về, giờ chẳng lẽ lại chịu mất mặt sao?

Sắc mặt Liễu Vận Thi có chút trắng bệch. Bành Hâm hỏi:" Có chuyện gì vậy?", thuận theo ánh mắt cô ta nhìn sang, trông thấy một chiếc Bentley đang đỗ ven đường, bên cạnh còn có một nữ sinh đang đứng, hình như là còn nói chuyện với người lái xe.

" Cái nào là xe của cậu?" Đôi mắt Bành Hâm đảo qua một lượt những chiếc xe sang có trên đường, hỏi.

Hắn hôm qua đưa Liễu Vận Thi về nhà, nhìn khí chất của cô ta thì chỉ nghĩ là con của một gia đình nhỏ nào đó, lại cứ kiên trì nói mình có xe, lái xe đến muộn. Hắn chỉ cho là cô ta đang giả vờ, không nghĩ tới lại ở Ngự viên. Ngự viên là nơi không phải dùng mỗi tiền là có thể mua được, những gia đình sống ở đây đều là những nhân vật không nhỏ trong Sở thị.

Trông thấy Nguyên Yên rời đi, Liễu Vận Thi thở nhẹ ra, chỉ vào chiếc Bentley của Nguyên gia, nói:" Chính là chiếc kia, tớ đi trước đây, mai gặp."

Nói rồi hất cằm lên, thận trọng đi tới. Chú Trần xuống mở cửa xe, cô ta bày ra tư thế duyên dáng ngồi vào trong, còn hạ cửa sổ xe xuống phất tay hẹn gặp lại với Bành Hâm.

Bành Hâm cười cười phất tay.

Quả thực là con gái của nhà giàu có.

Trước khi Bành Hâm đến Sâm thị, mọi người xung quanh ai cũng bám lấy hắn, không nghĩ tới lên cao trung sẽ chuyển nhà tới Sâm thị, còn cho hắn vào học trường cấp ba Lập An, học sinh trường này đều là con của những nhà có tiền, mắt luôn để trên đỉnh đầu. Nữ sinh phần lớn không những xinh đẹp mà còn có gia thế tốt, không như mấy đứa con gái ở trường cũ trước đây hắn học, ngoài miệng thì tươi cười nhưng trong lòng thì đang nói xấu, xỉa xói làm hắn đến phát điên.

Có thể những nữ sinh lớn lên trong điều kiện tốt như thế mang đến cho hắn cảm giác không giống lắm, trong lòng bắt đầu chướng mắt những nữ sinh trước kia bám đuôi hắn chỉ vì tiền. Hắn nghĩ đến giở chút thủ đoạn ve vãn, nghĩ tìm một người ở Lập An có gia cảnh tốt làm bạn gái. Liễu Vận Thi kia, vừa vặn hợp với yêu cầu của hắn.

Xe vừa chạy, Liễu Vận Thi làm bộ lơ đãng hỏi:" Chú Trần, vừa nãy Nguyên Yên tìm chú có việc gì à?"

Chú Trần mặt không thay đổi, nói:" Đại tiểu thư không có việc gì, chỉ tới chào hỏi."

Liễu Vận Thi hào phóng nói:" Cô ấy muốn chiếc xe này, chú cứ lấy chở cô ấy đi, cháu tìm xe khác vậy."

Chú Trần mắt không đổi nhìn phía trước:" Tôi chỉ nghe Nguyên tổng an bài."

Liễu Vận Thi nghẹn họng, nhịn một lát, hòa hoãn lại nói:" Chú cùng Nguyên Yên rất thân sao? Chú đến đây làm việc mấy năm rồi?"

Chú Trần không nói chuyện ông kí hợp đồng dưới danh nghĩa là người trong xí nghiệp của Nguyên Chấn, chỉ nói:" Mười ba, mười bốn năm rồi."

Các cô chỉ mới mười bảy tuổi đầu, mười ba mười bốn năm không khác gì nói đã quen biết Nguyên Yên từ lúc còn nhỏ.

Liễu Vận Thi nói thầm trong lòng, không nói thêm gì nữa, quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Thành phố này cô ta đã không còn xa lạ gì, nhưng từ cửa sổ chiếc Bentley nhìn ra thì khung cảnh quen thuộc kia bỗng trở nên diễm lệ hơn hẳn.

Điện thoại bỗng nhiên vang lên, cô ta bắt máy:" Alo, mẹ ạ?"

" Về rồi sao?" Liễu Lan Thiến hỏi.

" Con vừa lên xe, chú Trần hôm nay không đến trễ, hiện đang trên đường về nhà." Liễu Vận Thi nói.

Liễu Lan Thiến cũng không quan tâm đến việc lão Trần đến sớm hay muộn, bà ta nói:" Con đừng về nhà, trực tiếp qua Quốc Hào chờ mẹ, mẹ lập tức qua đấy."

Liễu Vận Thi khẽ giật mình:" Đi Quốc Hào làm gì ạ?"

Liễu Lan Thiến tức giận nói:" Hôm nay Nguyên Chấn lại muốn đi Quốc Hào ăn cơm. Chúng ta cùng đi, đi bồi con gái của hắn."

Liễu Vận Thi cúp máy, trong lòng vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét. Mẹ cô ta lúc còn trẻ không hiểu chuyện, mang thai lúc đang còn đi học, liền bỏ học để sinh ra cô. Tên vô lại kia trịnh trọng thề thốt sẽ chịu trách nhiệm, Liễu Lan Thiến lúc đấy cảm động rơi nước mắt. Nhưng nói thì dễ, nhưng đến lúc đảm đương phí sinh hoạt của ba người thì lại không làm được. Rất nhanh hắn liền chịu không được mà bỏ trốn. Sau đó Liễu Lan Thiến cũng bỏ lại cô, chạy theo.

Thật ra cô ta ở với bà ngoại từ bé đến lớn, bà thì ngày một già yếu, nhà lại nghèo. Đến lúc cô ta lên tiểu học, Liễu Lan Thiến mới gửi tiền về, cuộc sống lúc đấy mới khá hơn chút. Mấy năm trước bà ngoại qua đời, cô ta mới về ở cùng mẹ, lúc đấy mới biết cuộc sống của bà khá ổn định ngăn nắp. Từ đấy cũng không nhớ đến lúc còn sống trong khu nhà ọp ẹp, rách nát.

Cô ta cũng đã từng hỏi về ba ruột của mình, có một lần truy vấn đến cực điểm, Liễu Lan Thiến tức giận, kéo cô ta lên xe đi tới một huyện nhỏ, chỉ cho cô ta thấy một người đàn ông.

Người đàn ông kia mở một quán tạp hóa nhỏ bằng lòng bàn tay, ông ta ngồi trên chiếc bày bán đồ, cùng một đám chơi bời lêu lổng đánh bài poker, thỉnh thoảng có khách mới dừng lại đến bán hàng.

Thời tiết quá nóng, ông ta mặc một chiếc áo ba lỗ, hơi nhấc tay lên là đã lộ ra cái bụng phệ mập mạp như phụ nữ mang thai sắp lên bàn đẻ, trên mặt không biết là mồ hôi hay dầu*, dưới ánh nắng mặt trời hắt xuống trông thật chói mắt.

*Dầu đây ý chỉ dầu trên da mặt.

Bộ dáng xinh đẹp của Liễu Lan Thiến chính là nhờ lớn lên giống mẹ, cô ta vẫn cho là bộ dáng mình đẹp mắt như vậy, một phần là do dáng dấp của ba rất ưu tú.

Đứng từ xa có thể thấy được cái đầu trơn bóng, cái bụng mập mạp cùng khuôn mặt vặn vẹo của người đàn ông kia, dưới cái nắng gắt của mùa hè, ngực cô ta như bị đè nén, bực bội muốn ói.

Liễu Lan Thiến hờ hững nói:" Kia là ba của mày, mày muốn đi theo ở với ông ta cũng được."

Liễu Vận Thi nghe thấy lời này, hoảng sợ ôm lấy tay bà ta, không dám buông lỏng.

Trên đường trở về cô ta một mực trầm mặc, mãi đến khi nhịn không được mới hỏi:" Mẹ vì sao..." 

lại tìm một người đàn ông như ông ta chứ. Vẻ ngoài Liễu Lan Thiến rõ ràng đẹp mắt như thế!

" Bởi vì hồi trung học, ông ta vừa tàn khốc vừa đẹp trai *, đặc biệt câu người." Liễu Lan Thiến lạnh nhạt nói, không có một chút hoài niệm.

*Vừa tàn khốc vừa đẹp trai: Kiểu như mấy thanh niên côn đồ, bad boy ấy =)))

Lúc xe vừa đến Sâm thị, bà nói:" Con về sau lúc chọn người thì mở to mắt một chút, không nên chỉ xem vẻ ngoài, đừng như mẹ. Tìm người học giỏi, dáng dấp thư sinh một chút " Đi theo mẹ, ăn uống sinh hoạt đều rất tốt, chỉ là đàn ông của Liễu Lan Thiến luôn luôn ngẫu nhiên tới, không ở lại lâu, với lại... đều không cùng một người. Kéo dài một thời gian thì chắc chắn sẽ bị hàng xóm nhìn ra mánh khóe, chỉ chỉ trỏ trỏ. Liễu Vận Thi lúc đầu cũng cảm thấy xấu hổ, dần dần rồi cũng quen. Bị chỉ trỏ đâu đáng sợ? Nghèo mới đáng sợ!

Cho nên việc lấy lòng Nguyên Yên đối với Liễu Vận Thi mà nói, kỳ thật cũng không có chỗ nào khó xử. Nhưng cô ta thực sự hâm mộ xuất thân của Nguyên Yên, hâm mộ cô có người ba tuyệt vời như thế. Vừa đẹp trai lại lắm tiền, ông không cần nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt nhìn sang là đã đủ để dọa cô ta không dám mở miệng lên tiếng.

Hâm mộ cất giữ trong lòng, nhiều quá đâm ra ghen ghét, rồi lại hối hận, hối tiếc về thân thế của mình.

Cô ta thở dài, ngẩng đầu nói:" Chú Trần, không về Ngự viên, đi Quốc Hào."

Khách sạn Quốc Hào gần trường Lập An như vậy, chỉ cần đi một lát là đến. Chú Trần liền giật mình, nói:" Đại tiểu thư ở khách sạn Quốc Hào sao?"

Liễu Vận Thư nói:" Đúng vậy, cháu với mẹ qua đấy cùng cô ấy ăn cơm." Dừng một chút, nói thêm:" Giúp cô ấy vui vẻ lên chút."

Lý lịch của tài xế này ở Nguyên gia lâu như vậy, nói không chừng sẽ đâm chọt gì phía sau với Nguyên Chấn, Liễu Vận Thi ở trước mặt ông ta nói chuyện ý tứ thêm vài phần.

Hai mẹ con nhà này qua, Yên Yên mới càng không vui a ~. Chú Trần thì thầm trong lòng, nhưng cũng đánh xe quay đầu lại, hướng tới khách sạn Quốc Hào.

Liễu Vận Thi bỗng nhiên lại hỏi:" Chú Nguyên rất thương Yên Yên sao?"

Trong lòng chú Trần bỗng sáng như gương, nói:" Con gái ruột mà, có thể không thương sao? Nguyên Yên đều là bảo bối trong lòng của Nguyên tổng cùng Phương tổng. Hồi con bé học tiểu học, bị bạn học đả thương, Nguyên tổng nhận được điện thoại không nói hai lời, lập tức bay về nước, vừa xuống sân bay đã đi thẳng đến trường xem xét tình hình, may mắn chỉ bị trầy xước một chút da ở đùi. Nguyên Yên chỉ cần nói muốn ba, dù bận bịu đến đây Nguyên tổng cũng sẽ về ăn cơm cùng con bé."

Nói xong, mắt liếc qua kính chiếu hậu.

Khuôn mặt Liễu Vận Thi ngập tràn sự đố kị. Mẹ nói rất đúng, hai người quả thật đã đánh giá thấp năng lực của Nguyên Yên. Bản thân cô ta vẫn cảm thấy, mẹ chỉ cần dỗ dành Nguyên Chấn là đủ rồi, xem ra bây giờ cô ta còn phải lấy lòng Nguyên Yên thật tốt mới được. Cùng là con người với nhau, sao số phận lại chênh lệch lớn như thế?

Tinh thần Nguyên Yên phấn chấn, trên đường về còn mua một cốc trà sữa nóng, đi bộ trở về khách sạn.

Nguyên Chấn gọi điện thoại tới:" Ba còn có cuộc họp, con đợi ba xong việc rồi cùng nhau ăn cơm."

Nguyên Yên nói:" Ba bận rộn như vậy, hay là để hôm khác đi."

Nguyên Chấn cười nhẹ:" Bận rộn thế nào cũng có thể dành thời gian đi ăn cơm với con. Tinh thần không tệ a? Thế nào, đã quen với trường mới chưa?"

Nhắc tới trường học, ánh mắt Nguyên Yên liền thay đổi. " Phát hiện ra một tên gia hỏa, nhìn qua tưởng chỉ là một học sinh cá biệt, hóa ra lại là đại học bá." Cô hừ hừ nói:" Kết quả thi tháng mười thế mà lại cao hơn con một điểm."

" Nha, vẫn có người so với Nguyên Yên nhà ta lợi hại hơn sao?" Nguyên Chấn cười, an ủi cô nói:" Con vừa mới chuyển đến, cũng cần thời gian thích nghi, hơn nữa sách giáo khoa hẳn là khác nhau đi..."

" Cái gì nha ~" Nguyên Yên sẵng giọng. Trong lòng biết Nguyên Chấn thiên vị mình, nhưng cô không thể vô lương tâm đổ trách nhiệm cho việc giáo dục ở Lập An được. " Không phải đâu ạ."

Cô nói:" Ở Lập An liền phải học nhiều ngôn ngữ, trong đó Tiếng Anh là được học sâu nhất, ngoại giáo khóa cũng rất nhiều. Nhưng cơ sở khoa học là thống nhất một tài liệu giảng dạy."

" Không phải là con mới chuyển đến sao? Thật xa, chịu nhiều vất vả! Chắc chắn là bị trễ nải việc ôn tập." Nguyên Chấn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Dù sao việc con gái bảo bối của ông thi thấp hơn người khác một điểm chắn chắn là có nguyên nhân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.