Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!!

Chương 22: Thị tẩm, ta phải làm sao???



Thanh Liên điện.

Tần công công mặt mũi tái nhợt chờ đợi bản án tử hình được báo trước, không biết độc này sau khi phát tác sẽ làm ra cái giống gì đây?

Mấy vị thái y cùng được truyền đến nhưng không ai có khả năng giải độc.

- Tần công công thật thứ lỗi, đây là Thanh Tiêu hoàn dược, người uống vào sẽ thay đổi giọng nói, nam thành nữ, nữ thành nam. Ta e ông sẽ phải nói giọng nam nhân trong vòng một tuần. Không có thuốc giải.

Tần công công đau đớn không thể chấp nhận sự thật này.

" Ôi giọng nói thánh thót của ta không thể trở thành giọng của nam nhân được. Hoàng hậu nương nương sao người có thể ra tay độc ác như vậy với nô tài".

- Hoàng thượng, người phải thay lão nô làm chủ......hu hu.

Cả ba người còn lại đều nhìn Tần công công với ánh mắt thương xót và đồng cảm nhưng đấy chỉ là vẻ bề ngoài thôi còn thực tế bên trong lại trái ngược, ba ý tưởng lớn gặp nhau.

"Tại ông cả thôi, biết hoàng hậu không dễ động vào còn phát ngôn hàm hồ. May cho ông hoàng hậu còn ra tay nương tình nếu không giờ này ông không còn mạng để mà than nữa rồi".

- Tần công công, ông nên về nghỉ ngơi cho tốt. Nếu có gì không phục ông cứ nói thẳng với hoàng hậu.

Oành!!!

"Hoàng thượng sao người có thể nói như vậy, nếu lão nô đến tìm hoàng hậu thì ngay cả mạng già này cũng không còn. Người như vậy là bênh vực thê tử. Không phục, không phục!!!"

Tần công công đành vác cái mặt ỉu xìu rời khỏi Thanh Liên điện, trong lòng không khỏi thầm than.

"Thôi đành buông tay chấp nhận số phận, ai bảo mệnh ta sinh ra là để hầu hạ hoàng thượng cơ chứ. Coi như lần này ta xui xẻo đụng trúng hoàng hậu".

Trúc Mai điện.

Một mảnh náo loạn chưa từng thấy. Nàng nằm gác chân trên giường suy nghĩ kế phòng thủ.

"Cái tên chết tiệt này, ngươi nghĩ lão nương dễ dàng chịu thua như vậy sao. Hư!".

Nhưng nghĩ nát óc nàng vẫn chưa tìm ra được kế nào.

Dụng độc? không được! Cơ thể hắn mới hồi phục nếu trúng độc e rằng không hay.

Đánh lại hắn? Không được! Nội lực của nàng chưa hồi phục, không thể đánh thắng hắn được.

Trốn đi lại càng không, hắn sẽ nổi thú tính mà toàn tâm tiêu diệt Trúc Mai điện của nàng mất.....

Cách này không được, cách kia không được vậy cuối cùng ta phải làm sao???

Lại thêm vị ma ma trong cung sau khi biết tin tối nay nàng thị tẩm liền đến Trúc Mai điện để dạy nàng biết một vài kiến thức cơ bản mà thời hiện đại gọi là SKSS (sức khỏe sinh sản đó mấy nàng).

Nàng cầm quyển Xuân cung đồ trong tay lật lật vài trang rồi vứt xuống bàn. Rõ là rắc rối, các ngươi có cần phiền toái như vậy không!!!

- Hoàng hậu nương nương, một trong những cách nắm giữ trái tim của hoàng thượng là người phải biết lấy lòng người khi ở trên long sàng. Điều đầu tiên là phải lựa chọn trang phục phù hợp.

Nói rồi vị ma ma đặt lên bàn một bộ y phục màu tím nhạt. Nàng vừa uống trà vừa cầm lên xem thử. Mém chút nữa là ngụm trà bay ra ngoài.

"Không phải chứ, đây cũng là y phục sao. Không ngờ người cổ đại cũng biết chế ra cái loại y phục xuyên thấu, chỗ cần dài thì lại ngắn, chỗ cần dày thì lại mỏng như thế này".

- Còn nữa còn nữa, người hãy xem những hình ảnh trong quyển Xuân cùng đồ này đi, người nói xem người thích hình nào nhất?

Nàng im lặng không nói gì, thấy vậy vị ma ma này tự suy diễn ra đủ thứ chuyện.

- Hoàng hậu nương nương, lần đầu tiên ai cũng căng thẳng và e thẹn hết. Người nhất định đang rất lo lắng phải không? Vậy để nô tì tư vấn cho người nhé. Người nhìn xem hình này, nam trên nữ dưới hết sức tình tứ nha.

Nàng không hề để tâm đến những gì bà ta nói, lùng bùng hết cả lỗ tai.

- Ta thấy nó giống như chó đực đang bắt ve cho chó cái thì đúng hơn.

(Tear: chắc chết mất).

Câu nói của nàng vừa thoát ra liền khiến một dàn người trong hậu trường muốn ngã lăn ra đất. Tiểu Hồng, Tiểu Thanh, Tiểu Yến nãy giờ lén lút trốn sau tấm màn che nghe lén.

Mặt ai cũng nổi rõ hai mảnh đỏ hồng, e thẹn khi nghe những gì vị ma ma truyền đạt, duy chỉ có mình nàng vẫn giữ nguyên sắc thái bình thường.

Thực ra nàng đã phát hiện ra ba tiểu nha đầu này từ lâu nhưng chưa muốn phát giác chúng. Bọn họ cũng thật là muốn nghe thì đường đường chính chính bước ra chứ cần gì phải lén lút như vậy chứ.

Mà khoan, sao bọn họ lại có loại phản ứng đó chứ? Trước kia nàng vẫn thấy con Euro nhà nàng nằm dưới đất để cho con Dollar bắt ve mà, tư thế giống y cái hình nàng vừa nhìn thấy. Nàng chỉ nói ra sự thật thôi.

- Ba em mau bước ra đây cho ta, đừng lén lút ở trong đó nữa.

Nghe thấy tiếng gọi của nàng cả ba người họ như kẻ gian bị bắt tại trận, lần lượt bước ra.

- Ma ma, hay là người dạy cho ba nha đầu này đi, dù gì họ cũng sắp lên kiệu hoa rồi.

Bọn họ đương nhiên hiểu ý tứ trong câu nói kia. Đối với Tiểu Thanh và Tiểu Yến cái án "thành thân" còn treo lơ lửng trước mặt, chỉ cần nàng hạ lệnh họ sẽ ngay lập tức bị bắt về phủ của hai cái tên đáng ghét kia. Tốt nhất là không nên làm nàng nổi giận.

Sau một hồi truyền đạt kiến thức uyên thâm của mình, cuối cùng vị ma ma cũng chịu buông tha cho những trái tim yếu đuối này. Trước khi rời khỏi ma ma còn cố nhấn mạnh thêm một câu với phong thái nửa đùa nửa thật.

- À, có một điều ta chưa nói đó là....lần đầu tiên sẽ rất đau, các ngươi nhớ la bé bé thôi kẻo làm ảnh hưởng đến giác ngủ của người khác.....

Ba trái tim yếu đuối cuối cùng cũng tan vỡ và không chịu đựng được thêm đả kích nào nữa bèn đuổi vị ma ma này về.

- Bà còn nói nữa, mau biến ngay!!!!!

Nhận thấy sắc mặt của ba tiểu nha đầu này thay đổi như tắc kè bông nàng không thể cầm được mà cười thành tiếng. Thay vì bắt nàng phải học mấy cái thứ lý thuyết đó thì việc ngồi xem mấy nha đầu này học còn thú vị hơn nhiều.

Bắt được ánh mắt căm phẫn của ba người họ nàng mới cười nhỏ giọng đi một xíu.

- Đại tỉ, người chớ có cười. Đừng quên tối nay tỷ mới chính là người phải làm mấy cái đó.

Nụ cười trên môi nàng chợt tắt. Nãy giờ mải xem kịch vui mà quên mất. Tiểu Yến nói đúng, tối nay nàng mới là nạn nhân xấu số. Phải làm sao đây, phải suy nghĩ. Cái đầu óc thiểu năng này, sao lúc cấp bách mày lại đình công thế hả????

Rất nhanh một ngày đã trôi qua, mặt trời đã ngủ yên sau rặng núi, bóng đến dần dần buông xuống thật đáng sợ. Sau một ngày suy nghĩ không ra biện pháp nàng đã quyết định đối mặt, nàng không tin nếu nàng nhất định không đồng ý mà hắn dám làm gì nàng.

- Tiểu Thanh, Tiểu Yến hai em ra canh bên ngoài, nếu hắn đến báo cho ta biết.

Dù gì cũng phải có chuẩn bị trước, nếu hắn cứ như hồn ma xuất hiện mà không báo trước thì nàng chắc chắn sẽ bị nhồi máu cơ tim mất thôi.

Tiểu Thanh và Tiểu Yến theo lời nàng chốt chặn ở cửa điện lỡ có gì còn ứng phó kịp. Cơ mà đợi mãi vẫn chưa thấy quân địch xuất hiện, có phải hay không hôm nay hoàng thượng sẽ không đến đây.

Không được rồi hai người họ hiện đang rất buồn ngủ, nếu chờ thêm chút nữa chắc chắn sẽ không chịu nổi. Hai người họ bước qua rồi bước lại, đưa tay lên ngực cầu khẩn cho cái tình cảnh éo le này mau kết thúc.

Có động có động. Có người tới! Hai người bọn họ nhanh chóng tỉnh ngủ nhìn ra xung quanh. Đúng là hoàng thượng đang đến, nhưng đằng sau người là ai vậy. Cố gắng vươn tầm mắt ra xung quanh họ mới nhận ra hai người họ là "tướng công" của mình. Không phải chứ, hoàng thượng đi thị tẩm mà cũng dẫn theo hai tên chết tiệt này sao?

Tiểu Thanh và Tiểu Yến ra hiệu cho nhau, một người định chạy vào trong báo cho nàng biết nhưng sao thế này, bọn họ không thể cử động được. Nguyên lại là hắn đã nhanh chân hơn ra hiệu cho Trương Phi và Triệu Tấn lao tới điểm huyệt của họ.

Nàng nằm mãi trên giường nhưng chẳng thể nào ngủ được vì tinh thần đang căng như dây đàn, độ lạc quan cũng đang giảm dần về không.

Lúc này nàng thử mở quyển Xuân cung đồ ra coi, thú thật với con người ngu dốt về tình yêu tình báo như nàng thì đây là những kiến thức hoàn toàn mới.

Giờ này đã là nửa đêm nhưng vẫn chưa thấy hắn, có lẽ hắn hôm nay không đến thật rồi. Ha ha, ông trời thật có mắt mà.

Thấy ngoài cửa có động nhưng nàng chủ quan không quay người lại vì nàng đặt niềm tin tuyệt đối vào tài canh cửa của hai nha đầu kia. Chắc là hai người họ vào xin phép nàng đi ngủ đây mà.

- Tiểu Thanh, Tiểu Yến. Hai em khỏi cần canh nữa, ta đoán hắn giờ này sẽ không đến đâu, chắc hắn đang ngủ tại cung của một phi tần nào rồi. Hai em có thể đi ngủ.

Nói xong nàng lại tiếp tục học hỏi kiến thức trong quyển sách đang cầm trên tay. Thực ra nàng là người hiện đại nên khi đọc những thứ này không đến nỗi mặt đỏ tía tai, e thẹn, ngại ngùng như những cô nương cổ đại. Đây cùng lắm cũng giống như sách văn hay địa lý mà nàng phải học ở hiện đại thôi.

- Hoàng hậu, trẫm không ngờ nàng chuẩn bị thật chu đáo cho đêm thị tẩm này, lại còn nghiên cứu rất kỹ Xuân cung đồ. Chắc chắn hôm nay nàng sẽ không làm trẫm thất vọng.

Nàng đang ung dung suy ngẫm những "triết lý sâu xa" trong quyển Xuân cung đồ chợt nhận ra cái giọng quen quen. Đó không phải là giọng của "Đại ma vương" là hắn sao???

Nàng vội vàng bật người dậy nhìn kỹ người đang đứng cạnh bàn. Bàn tay dụi dụi vào mắt lần nữa xem, giờ này là nửa đêm hay xuất hiện ảo giác lắm. Nhưng mà kết quả test vẫn như nhau, trước mặt nàng vẫn là khuôn mặt "hiền lương và thánh thiện" ấy.

- Á Á Á. Sao ngươi lại đến đây....Tiểu...Tiểu Thanh, Tiểu Yến sao lại không thông báo trước? Ngươi đã làm gì họ rồi???

Nàng đè chặt bàn tay lên ngực trái thầm nói nhỏ "Tim ơi, tao xin mày đừng có nhồi máu ngay bây giờ, hiện tại tao chưa muốn đột tử. Hu hu".

Thấy bộ dạng hốt hoảng như nhìn thấy ma của nàng hắn không hề thay đổi nét mặt, vẫn lạnh lùng như đại ma vương vậy.

- Từ sáng đến giờ nàng đã học được những gì rồi, mau thực hiện đi.

Hắn vừa nói, con ngươi thâm hiểm nhìn chằm chằm vào người nàng. Bất giác nàng cảm thấy nguy hiểm đang rình rập, vội vàng tung chăn nhảy xuống giường bước về phía không có hắn. Tốt nhất là đứng cách hắn càng xa càng tốt.

"Hắn không phải muốn động dục tới mức lú lẫn rồi chứ. Hắn nói cái gì mà mau thực hiện đi. Hắn làm như mấy cái việc này muốn là thực hiện ngay được á. Điều quan trọng là ta không muốn!!!".

Hắn vẫn thản nhiên đi về phía giường của nàng rồi nằm xuống đó. Mặc kệ cho ai đó đang khóc thương tiếc nuối cho cái giường tội nghiệp của mình.

Nàng vẫn đứng dưới nền đất lạnh chờ hắn rời đi nhưng kết quả thật đau lòng, hắn vẫn nằm im đó như một cái xác chết vậy.

Lấy hết can đảm nàng bước đến cạnh thành giường, ngón tay cầm nhẹ tay áo hắn lay lay.

- Này này, ngươi không thể nằm ngủ ở đây được. Ngươi nằm đây thì ta biết nằm đâu hả, ngươi mau tỉnh dậy cho ta.

Đột nhiên hắn mở mắt, tay cầm lấy tay trái của nàng rồi kéo nàng ngã xuống giường.

.............................................................................................

Hết chap. Các bạn cứ phát huy tinh thần tưởng tượng phong phú của mình nhá. Mem nào có ý tưởng độc đáo xin comment ở dưới để bàn dân thiên hạ được mở mang đầu óc hen. Kết quả sẽ được công bố ở chap sau ^^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.