-Huy à ! Con chưa quên được con bé sao? 1 người đàn ông đã có tuổi đang nói chuyện với hắn.
-Không bao giờ quên – hắn quả quyết.
-Có con bé ấy đẹp người đẹp người đẹp nết. con đi xem mắt thử nha
-Không đi - Hắn
-Xem mắt thôi mà. Có tình cảm hay không còn do duyên số – Ông ấy vẫn nài nỉ
-Nếu ba cứ bắt con đi xem mắt thì Hoàng Lê con sẽ không làm chủ nữa, ra sao thì ra – Hắn cương quyết không chịu
-Được được - Ba hắn bất lực.
Ba hắn luôn tìm đối tượng tối giúp hắn nhưng ngặc nỗi không đảm nào chịu cả. Hắn đưa ra cái lí do sẽ phá sản… Ông ấy đành bó tay và quyết định không chen vào chuyện tình cảm của hắn nữa.
-Bà à! Con có chuyện. – Hắn nói chuyện
-Gì ông hai? – Ba hắn cười
-Con muốn đổi tên công ty ạ!
-Tùy con quyết định, ba không có ý kiến gì đâu.
-Dạ cảm ơn ba.
Hắn như thường lệ vẫn đến công ty làm việc. Hàng ngàn nhân viên cúi đầu chào, nhân viên nữ ai cũng ngước nhìn hắn chằm chằm để chiêm ngưỡng nhan sắc… không một ai dám đến gần hắn cả. Đồng phục của công ty nam nữ cùng tông màu, nữ mặc váy, nam mặc quần. Đồng phục trong rất tao nhã và lịch sự, ai mang đồ khác sẽ bị tống cổ. Nhân viên công ty rất chăm chỉ và nghiêm túc bởi họ không muốn nghỉ việc nơi tốt như vậy, mức lương cao hơn nơi khác rất rất nhiều.
Đa số nhân viên rất muốn ứng tuyển cái chức “ Thư ký Tổng giám đốc” nhưng thật không may chiếc ghế ấy vẫn trống trải qua năm tháng. Mọi việc lớn nhỏ đều do một tay hắn đảm nhận. Về phía Duy, công ty ở nhà do một tay anh đảm nhận, cũng như hắn, mọi việc làm ăn đều khá thuận lợi. Thư hiện giờ đang làm giám đốc tài chính của công ty khác. Sự nghiệp của ba người hiện giờ đang rất thăng hoa.
-Chuyện thành lập công ty bên anh sao rồi ? – Hắn hỏi trợ lí bên hắn ( nam nha )
-Dạ, ổn cả. Tổng cộng bên Anh đang có 5 chi nhánh hoạt động rất mạnh – Trợ lí báo cáo.
-Ừ, tôi lâu lâu tới xem xét. Còn lại cứ giao cho việc đó quản.
-Vâng anh.
-À mà nhớ là công ty dành riêng cho người gốc Việt vào làm thôi nhớ chưa?
-Em hiểu rồi – Trợ lí hiểu rõ thì vội ra ngoài
“ Hân à, em trốn đi. Để anh gặp được thì anh sẽ báo thù những năm tháng đau khổ này” – Hắn suy nghĩ và nở một nụ cười nham hiểm…
>
- Ba à. Con không muốn quản lí công ty – Giọng nủng nịu của một cô gái trẻ
- Con phải nghe lời ba – ông Cường nhấn mạnh
- Con muốn tự lập nghiệp cho mình cơ – nó cải bướng
- Thôi được rồi!
- Yeh! Cảm ơn ba. Thương ba nhất quả đất!! – Nó ôm ba nó
- Ba đâu nói là đồng ý! – ông Cường cười
- Ba mới nói đó, giận ba à!
- Ba muốn con 2 năm làm ở công ty nhà mình, phát triển nó thật tốt. Sau 2 năm ba sẽ trả tự do cho con gái cưng!
- Được thôi ba, hứa được nhất định làm được! – Nó quả quyết
Nó bây giờ đã ổn, rất may là không có biến chứng. Trước mặt ba nó thì vẫn luôn tươi cười rất tươi nhưng khi nó một mình thì thỉnh thoảng những giọt nước mắt vẫn khẽ rơi. Nó nhớ, thật sự rất nhớ cái vẻ mặt ấy, nhớ mùi bạc hà quyến rũ… Nhưng chắc sẽ chẳng có cơ hội, thôi giấu kín trong tim này…
Không hổ danh là Phạm Trương Bảo Hân, nó quản lí tập đoàn Phạm Trương rất đỉnh. Vốn dĩ Phạm Trương đã lớn nay còn lớn hơn, mọi hoạt động kinh doanh buôn bán đều không hề thua khi ba nó quản lí. Ông Cường thấy vậy vui lắm và rất hài lòng về đứa con gái này. Một điều trùng hợp mà cả hắn và nó đều giống nhau là LẠNH… Nhân viên trên dưới đều kính nể, không ai dám làm sai một quy tắc nào cả!
Nó ở Anh nên không biết gì về hắn, công ty hắn ra sao, hắn bây giờ như thế nào… tất cả mọi điều đều không được biết gì. Nó chỉ biết ở Anh hiện nay đang có 5 chi nhánh của 1 tập đoàn đang phát triển mạnh, ngang tầm với công ty nhà nó, chỉ khác mặt hàng . Công ty nó thì buôn bán trang sức, công ty bên đó thì tổng hợp, trang sức đá quý chiếm không nhiều nhưng đều là mặt hàng cao cấp có giá trị mà không dễ ai có thể đụng vào bởi giá thành đắt đỏ. Dù là vậy nó cũng chẳng bận tâm gì nhiều…
Đặc biệt là người quản lí không có mặt, đều giấu mặt chỉ đạo điều hành, thật sự rất giống nó, nó thích thú muốn tìm hiểu về người giám đốc này nhưng lu bu công việc rồi cũng cho qua…