Khi Hoàng Tử Băng Yêu Công Chúa Tuyết

Chương 42: Phát hiện bảo hân



- Hân này, tranh thủ gặp giám đốc đi chứ hai hôm nữa là ảnh sang lại Việt đấy! – chị Hương trêu nó

- Chị cứ vậy hoài. Em nghĩ anh ta không tốt đẹp như thế đâu! – Nó bĩu môi

- Mà chị nghĩ không ra cô gái nào mà khiến giám đốc chúng ta 3 năm không quên nhỉ?

- Cô ấy chắc hoàn hảo lắm! – Nó nghĩ ( ừ thì hoàn hảo, tài nói dối cũng hảo ^^)

- Ừ, chắc vậy! À mà hôm nay đến lượt em ở lại trực đó!

- Dạ chị.. Thế là phải lủi thủi một mình ! – Nó uể oải

Chị Hương xoa đầu nó và quay về làm việc

Công ty bây giờ đã nghĩ, thường thì mỗi tối ở mỗi tầng có một người trực và tầng 5 cũng không ngoại lệ! Hôm nay đến lượt nó, trên tầng 5 có ánh đèn bàn làm việc của nó phát sáng và còn có cả phòng của…Quốc Huy. Nó miệt mài biên soạn hợp đồng và bản thống kê để ngày mai nộp cho bà quản lí khó ưa! Làm việc mãi nên nó cảm thấy mệt, ngủ gục xuống bàn lúc nào không hay.

Bên phòng giám đốc, hắn đang phê duyệt một số công văn cho xong để như thường lệ 2 hôm nữa về Việt. Cũng đã tối rồi nên hắn tắt đèn, shut down Laptop và mở cửa phòng ra về. Vừa ra đến cửa thang máy, không hiểu sao hắn ngó mặt sang bộ phận ngoại giao. Một ánh đèn ở bàn làm việc vẫn sáng, chứng tỏ có người đang trực hôm nay. Như mọi ngày, hắn đều làm lơ bỏ qua nhưng hôm nay lại ngoại lệ, hắn ung dung bước đến bàn nó…

Một cô gái mái tóc uốn lọn, làn da trắng hồng, đôi mắt chứa một nổi buồn sâu thẳm đang ngủ gật nơi đây. Hắn vừa đến không khỏi giật mình khi ngắm dung nhan cô gái này. Không phải là đẹp mà là vì gương mặt này đã chiếm giữ toàn bộ trái tim anh, gương mặt khiến anh suốt 3 năm trời mong nhớ

“ Hân?” – Hắn vui mừng nghĩ

- Không ngờ em lại làm việc nơi đây

- Em biết anh nhớ em nhiều lắm không?

- Em nói dối giỏi, trốn cũng giỏi và giả mạo thân phận cũng giỏi lắm!!

Hắn tự độc thoại với chính bản thân mình. Đưa lòng bàn tay vuốt mái tóc óng ả của nó, gương mặt này khiến anh mắc bệnh tương tư bao ngày giờ lại ở ngay trước mặt anh. Nhưng lại không thể ôm và bày tỏ nổi nhớ với cô gái nhỏ nhắn này. Hắn rơi nước mắt nhưng là nước mắt của vui mừng.

Không kiềm lòng nhớ nhung, hắn nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của nó, một nụ hôn chất chứa bao tình cảm. Chỉ tiếc là nó ngủ say quá! Hắn cởi chiếc áo khoác vest của mình ra choàng lên người nó và bước đi!

“ Anh sẽ cho em biết thế nào là nói dối!!” – Hắn cười nhẹ. Dường như đang có một âm mưu tiềm ẩn trong nụ cười này!

Nó say một giấc vội vàng tỉnh dậy. Lạ thay trên người mình lại có chiếc áo khoác hàng hiệu, một mùi hương bạc hà nam tính quyến rủ, mùi hương này quá quen thuộc với nó

“ Không thể nào là Huy được, chắc ai tốt bụng thôi!” – Nó nghĩ đến hắn nhưng lại không có khả năng. Nó tiếp tục làm việc và giữ chiếc áo khoác cẩn thận để nếu có ai hỏi lại thì sẽ trả!

- Xong rồi! Sáng mai giao cho bà khó ưa ấy! Làm thế này còn chê thì thôi! – Nó tự tin và tung tăng ra về

Sáng hôm sau, như thường lệ nó cũng đến công ty. cầm tập hồ sơ ung dung lên nộp cho quản lí

- Ra ngoài tôi xem xong sẽ gọi – quản lí nói

Không như những nhân viên khác dạ, vâng, nó im lặng ra ngoài với luồng khí lạnh.

- Chị Hân, quản lí gọi chị kìa! – 1 người em phòng nó gọi

Nó không nói gì, theo lời lên phòng quản lí. Vừa mới vào bà ta đã quăng ngay tập hồ sơ xuống đất mắng:

- Cô làm ăn gì vậy? Có tập hồ sơ cũng không vừa ý tôi

Nó cười khẩy: “ Tính làm khó tôi ư?”

- Tôi nhất định đưa việc này lên giám đốc xử lí – Bà ta hăm he. Thì ra lợi dụng chuyện này để lên gặp giám đốc và cũng để trút giận lên người nó.

- Tùy. Thích thì chiều – Nó cười nửa miệng và đóng cửa “Rầm” ra ngoài, để lại bà ta với vẻ mặt đắc ý

“ Để xem giám đốc đứng về phía tôi hay là phía cô bé nghèo như cô, hứ” - bà ta vừa nghĩ vừa tự tin lên phòng giám đốc

--- Tại phòng giám đốc ---

- Giám đốc, anh xem coi! – Bà ta nhỏ nhẹ

- Chuyện gì? – Hắn lạnh nhạt

Bà ta đưa hồ sơ cho hắn xem. Hắn cười nhạt nghĩ: “ Tốt vậy mà bà còn chê. Bà muốn làm khó người này sao, không đáng quản lí!”. Rồi hắn nói:

- Ai là người làm tập hồ sơ này? – Hắn giả vờ to tiếng

- Dạ chính là Phạm Ngọc Hân bộ phận ngoại giao – Bà ta đắc ý báo cáo

“ Phạm Ngọc Hân? Kiểu này bà chết rồi quản lí” – Hắn nở một nụ cười bán nguyệt

- Phạm Ngọc Hân? Cô ta là ai mà gan vậy? – Hắn hỏi vờ

Bà quản lí chưa kịp lên tiếng thì cửa phòng mở ra, một giọng nói quen thuộc và lạnh giá truyền vào:

- Là tôi – Nó nói với hắn. Hắn lúc này đang quay mặt lui sau nên nó không nhìn thấy

- Cô à? – Hắn nói

“ Giọng nói này???” – Nó suy nghĩ gì nhưng lạnh lẽo đáp:

- Tôi. Anh làm gì được. Hứ!

- Cô nghĩ tôi sẽ làm gì? – Hắn lấy lại băng giá quay mặt lại

Nó bỡ ngỡ, hoảng hốt vô cùng, gương mặt này…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.