Khi Hoàng Tử Băng Yêu Công Chúa Tuyết

Chương 47: Hoàng hải



-- Phòng giám đốc --

- Lan Anh, tới đây mau. Theo kế hoạch

[ Ông anh ơi, làm phiền quá, tới ngay!] – Lan Anh chán nản cúp máy

Hắn ngồi vắt chân chéo lên nhau, thỉnh thoảng lại còn vu vơ huýt sáo. Mùi hương bạc hà pha lẫn mùi hoa thường xuân bên cửa sổ thanh mát. Hắn như một ông chủ chờ người hầu mang trà lên dâng tận miệng

“ Cốc…Cốc…” – Tiếng gõ cửa phòng vang lên

Chờ đợi nảy giờ cuối cùng nó cũng đã lên, hắn vừa vui vừa mừng nhưng vẫn phải trang nghiêm nói

- Vào đi

Nó đi vào, trên tay bưng khay đựng trà lài thơm ngào ngạt ủ rũ đi tới

- Trà đây, uống đi giám đốc! – Chữ giám đốc được nó nghiến răng nói. Hắn bật cười vì hành động này, thì ra Bảo Hân cũng biết giận đấy chứ!

- Mời hai tay, giọng nói phải ngọt lên mới uống được – Hắn cười gian bày trò

Nó tức giận , trợn mắt tròn nhìn hắn nhưng vẫn phải nhẫn nhịn cười thật tươi làm theo. Ai biểu vừa là nhân viên lại còn là con nợ nữa

- Giám đốc đẹp trai, anh tuấn, tốt bụng. Mời ngài dùng trà ạ! – Nó ngọt ngào nhưng có chút chanh chua. Hắn rất thích thú với điều này, nghe lời nịnh nọt này… Ôi hạnh phúc làm sao!? ^^

“ Cốc..cốc” – lại là tiếng gõ cửa vang lên

- Vào đi! – Hắn lên tiếng

Từ ngoài bước vào là Lan Anh trong vai bạn gái hắn, trang phục xiteen phong cách hè-thu bước vào, nở nụ cười với nó và hắn. Quốc Huy cũng đáp trả bằng nụ cười ngọt ngào, Lan Anh và hắn ôm chầm lấy nhau trước mắt nó như để chọc tức

- Tôi xin phép ra ngoài! – Nó kính cẩn thưa

- Khoan, ở lại chờ chúng tôi dùng trà xong rồi mang ra ngoài luôn – Hắn không cho nó ra ngoài

- Nhưng…Nhưng

- Không nhưng gì cả - Hắn nói và quay sang Lan Anh – Em ngồi xuống đây dùng trà đi!

Hắn kéo Lan Anh ngồi xuống bên cạnh hắn, uyển chuyển rót trà vào ly đưa cho Lan Anh

- Em uống đi. Nhân viên anh pha trà ngon lắm! – Câu nói này cố tình đá động đến nó

- Wow…Ngon quá anh ạ! – Lan Anh nháy mắt khen

Nó đứng bên cạnh được hắn xem như không khí, toàn tâm hướng về Lan Anh. Hai bọn họ nói chuyện trên trời dưới đất, thân thiết vô cùng. Nào là anh anh em em rồi “ Em ăn cơm chưa?”, “Em đến đây có mệt không?” ; “ Anh làm việc chắc cực nhọc lắm!”, “ Em lau mồ hồi cho anh nha!”. Như để chọc tức nó hơn, nói chuyện chỉ thân mật thôi cũng đã đành, lại còn cố gắng nói lớn tiếng, liếc mắt xem nó thế nào…

Nhận ra rằng Bảo Hân đã buồn rầu, hắn gật đầu với Lan Anh tha cho nó. Hắn nhẹ giọng lên tiếng

- Ngọc Hân, cô mang trà ra ngoài đi!

Nó không nói gì, gật đầu và lặng lẽ mang trà ra ngoài phòng giám đốc. Bây giờ thực sự nó đã hiểu được cảm giác của hắn lúc trước. Đau lòng nhưng không cách nào làm gì được! Nó bất giác rút điện thoại gọi cho một người

[ Em nghe ] – Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói ấm áp hơn!

- Hôm nay em rãnh không Hải?

[ Cũng không làm gì chị!]

- Đi Café đi, quán cũ!

[ Dạ, em cũng sẵn tiện giới thiệu với chị một người quan trọng nè!]

- Ừ, lát làm xong gặp nhau! – Nó tắt máy và trở lại làm việc, trong lòng vẫn chưa hết buồn

Trong phòng hắn, tiếng tin nhắn điện thoại của Lan Anh vang lên. Lan Anh vừa đọc tin nhắn vừa mủm mĩm cười, nhìn qua cũng biết là ai nhắn. Đọc xong tin nhắn, nhỏ quay sang nói với Quốc Huy:

- Anh à, em chỉ ở lại chơi lát thôi! Xíu nữa em có hẹn rồi!

- Ừ cưng!

Quy luật thời gian mãi mãi tồn tại, thời gian vẫn trôi từng khắc qua một ngày làm việc. Nó đứng dậy, thu gom đồ đạc và đeo túi xách bước đi. Leo lên chiếc taxi quen thuộc, địa điểm dừng chân là “ Coffe Mid”. Từng cơn mưa phùn nhẹ phớt đùa trên tóc, nó vừa đeo tai phone vừa bước vào quán, đương nhiên cũng trở thành điểm nhìn cho mọi người có mặt

Nó chọn chiếc bàn cũ, nơi cũng khá khuất, nơi đây có thể nhìn được những hoa thường xuân tươi tắn đung đưa trong gió. Mùi hương nhẹ dịu của những cây hoa hồng hồng trắng xung quanh khiến con người ta rất dễ chịu.

Đợi khoảng 5 phút, từ xa kia, một chàng thanh niên trẻ tuổi tuấn tú tiến lại bàn nó. Tiếng đi nhẹ cộng với việc đang đeo tai nghe khiến nó không để ý. Anh chàng dùng tay mình che mắt nó. Nó tháo tai nghe lạnh lùng:

- Bỏ xuống nếu không muốn chết

- Chị vẫn vậy! – Anh chàng bỏ tay và kéo ghế ngồi xuống đối diện nó

- Em đến rồi còn làm trò! – Giọng nói nhẹ kèm theo nụ cười không vui

- Tính chọc chị - Hải cười

- Em tính giới thiệu ai với chị?

- Chị đợi lát, cô ấy cũng sắp đến!

Hai người nói chuyện hồi lâu thì Hải liền vẫy vẫy tay gọi cô gái đang bước vào quán. Nó không có thói quen nhìn người lạ, vẫn ngồi yên đợi cô gái đến đây, mắt vẫn không rời điện thoại

Cô gái với chiếc đầm hoa, gương mặt khá hiền lành và tao nhã cất tiếng gọi: “ Hoàng Hải” – Hoàng Hải là tên của Hải

Cô gái đến gần hơn, thấy cô gái trước mặt đang chăm chú nhìn vào điện thoại, lên tiếng chào hỏi

- Em chào chị - Nghe qua lời giới thiệu của Hải rồi nên cô gọi bằng chị

Nó cũng rời mắt khỏi màn hình, đưa đôi mắt buồn ngước nhìn cô gái trước mặt. Và…

Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, cô gái này…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.