Sau một lúc lâu chủ nhà mới buồn rầu ra mở cửa, vẻ mặt phờ phạc thiếu ngủ, chắc hẳn buồn dữ lắm!
Mở cổng ra, một cặp đôi tay trong tay đứng trước mặt, trên tay còn cầm tấm thiệp mời
- Hai người đến đây làm gì? – Hắn lấy lại tinh thần hỏi nó và Hoàng Hải
- Ngày mốt chúng tôi tổ chức đính hôn, dù gì anh là bạn của Hân nên mời chung vui! – Hoàng Hải vui vẻ gửi thiệp mời
- Tôi nhận nhưng đi hay không thì chưa biết, hai người về đi.
Họ ra về, nó cũng chẳng nói tiếng nào, tỏ vẻ mình có lỗi với Quốc Huy. Hắn khép cửa, dựa lưng vào thành cửa, đăm chiêu suy nghĩ
“ Cái gì của mình thì sẽ mãi là của mình” – Câu nói này liệu đúng trong hoàn cảnh của hắn? Thật sự hắn chưa thể nào quên được nó, quên được nụ cười rực nắng ấy
Hắn nghĩ…nghĩ mãi…
Nếu thật sự nó có thể hạnh phúc thì hắn đứng nhìn cũng an lòng
~ Yêu một người là được nhìn người đó hạnh phúc~
Ngày mới lại đến, tinh thần đã lấy lại được một nửa, hắn mang vest lịch lãm đến công ty. Hắn lo sợ, thật sự lo sợ nếu nhìn thấy gương mặt ấy chắc chắn hắn sẽ không cho nó đi mất!
“ Cạch” – Cửa phòng được hắn mở ra, bên trong một người con gái đang say giấc, dường như cũng khá mệt mỏi. Hắn đến gần, cô vẫn chưa tỉnh giấc, như thường hắn cởi áo khoác trên người choàng lên người nó, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán xinh. Lần cuối mà, lần cuối hãy để hắn được bày tỏ tình cảm của mình. Mùi bạc hà vẫn thoang thoảng xung quanh phòng…
Nó tỉnh dậy, vẫn chiếc áo này, vẫn mùi hương này… Trên bàn làm việc, Quốc Huy đang phê duyệt hồ sơ
- Quốc Huy! – Nó gọi hắn
- Ơ, em ngủ đi. Anh nghe nói phụ nữ mang thai thường rất muốn ngủ! – Hắn nói vui vẻ nhưng trong lòng đau quặn
- Anh…anh – Chất dịch lỏng từ khóe mi rơm rớm
- Em đừng suy nghĩ nhiều. Mai anh sẽ đến dự lễ đính hôn của em
- Cảm ơn anh!!
Một buổi làm việc trôi qua trong hạnh phúc, thứ hạnh phúc đơn sơ giản dị
Lễ đính hôn được tổ chức tại nhà hàng tiệc cưới, tầng 2 của nhà hàng đã được bảo trọn gói, trang trí thật lộng lẫy nhưng… khách tham dự không bao nhiêu. Đính hôn mà, trang phục cũng không quá cầu kì, chỉ đơn giản là váy trắng cho nó và vest đen cho Hoàng Hải. Lễ đính hôn này thật lạ, như một buổi quay phim, cô dâu là đạo diễn phân vai và lời thoại cho diễn viên…
- Cấm ai vi phạm! – Nó nhấn mạnh
- OK! – Đồng thanh
Mọi người vào vị trí khi nghe tin Quốc Huy đã đến. Ba nó và ba mẹ Hoàng Hải ngồi trên làm chủ, phía dưới là Lan Anh và có hai vị khách đặc biệt là Anh Duy và Anh Thư. Duy và Thư buộc phải tham gia vào vở kịch này vì tội lừa gạt nó!!
Hắn trong áo sơ mi đóng thùng lịch sự bước vào, vẻ mặt có vẻ không lạnh lùng như trước. Hắn ngạc nhiên vì lễ đính hôn của tiểu thư Phạm Trương và công tử nhà quyền quý lại chẳng có ai, chỉ vỏn vẹn có 7 người cả hắn. Ngạc nhiên hơn khi thấy sự góp mặt của Duy và Thư.
“ Đúng rồi, họ là bạn thân mà!” – Hắn nghĩ rồi bước đến ngồi gần Lan Anh
“ Tèn ten ten ten…” – Tiếng nhạc du dương trong buổi lễ, cánh cửa mở ra, nhân vật chính xuất hiện, một bức tranh hoàn hảo cho tình yêu
Nó khoác tay Hải bước vào trong lễ đường, đến trước mặt mấy bác. Ông bà cũng không ngờ hai đứa lại xứng như vậy, nếu ai nói Hải kém nó 2 tuổi thì khó lòng tin. Thảo nào Quốc Huy bị lừa dễ vậy!!
Ánh mắt hắn hướng về nó, phải chi người cầm tay nó lúc này chính là hắn…
Giải phải giống như thật, ba mẹ Hải phải theo kịch bản
- Hai con phải hạnh phúc nhé!
- Con xinh lắm Hân!
- Mau sinh cháu cho ông bà này!!
“ Ông bà sui” nói chuyện thật tâm đắc ^^
- Hân ơi, mày lấy chồng sao? – Thư vờ khóc lóc
- Chỉ mới là đính hôn thôi!
- Chẳng phải tụi bây đã có con sao? Chỉ tội là Quốc… - Thư ngưng lại lời nói và liếc mắt qua hắn
- Không sao, miễn cô ấy hạnh phúc! – Hắn điềm đạm trả lời
Lặng lẽ đi đến bên cạnh nó, ôm nó vào lòng, hắn thì thầm:
- Sống tốt nhé!
Đoạn quay sang dặn dò Hải như một người “ba vợ”
- Yêu thương Hân nhé! Hân là hạnh phúc tôi giao lại cho cậu. Nếu cậu làm chuyện khiến Hân phải rơi nước mắt thì chắc chắn tôi sẽ kéo Hân về bên tôi!
- Vâng! – Hải tuân mệnh lệnh được giao phó
Nó đứng bên cạnh, cảm động về lời nói của hắn. Chẳng lẽ nó khi bị bỏ rơi thì hắn sẽ tiếp nhận sao? Tiếp nhận cả nó lẫn đứa bé trong bụng khi không phải là con mình? Có thể nào cao thượng như vậy! Mọi câu hỏi chỉ đợi màn kịch tiếp theo kết thúc…
Xong xuôi mọi chuyện đính hôn, mọi người cùng nhau tiễn Quốc Huy về trước
- Còn một bước nữa, cố gắng nhé! – Nó động viên “bạn diễn”
- Nhưng phải đợi một thời gian đã, mới đính hôn mà! – Lan Anh và Thư đưa ra cùng một đề nghị
- Ừ.
- Vậy để Quốc Huy khỏi nghi ngờ, cho hắn ta trở về Việt khóc một thời gian đã – Anh Thư hả hê với sự tưởng tượng vẻ mặt Quốc Huy khi khóc! - Tầm một tháng sau đi! Chắc bây giờ Huy cũng đã đặt vé máy bay về Việt rồi, mày khỏi lo
- Tao phục mày ghê đó Hân!! – Thư khen
- Thử đi! – Nó cười
- Này, cấm nhé! An phận làm bà xã Anh Duy này đi! – Duy chen vào!
- Không cần – Thư xua tay
-…
Đúng như dự đoán của nó, sau buổi lễ đính hôn, hắn đã đặt liền một vé về Việt bù đầu bù cổ vào công việc để quên đi một người. Nhưng nói thì vậy chứ làm đâu có dễ dàng gì, thời gian đã qua nhưng hình ảnh ấy vẫn không thể phai nhạt trong trái tim cũng như tâm trí hắn…