Khi Học Bá Xuyên Thành Hào Môn Phế Sài

Chương 56



Buổi sáng, Ôn Niệm Niệm đi đến phòng học, phát hiện trên bàn mình có một phần bánh mỳ nướng phô mai đậu đỏ, còn thơm ngào ngạt nóng hổi, hình như vừa mới ra lò.

Ôn Niệm Niệm nhìn nhìn chung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên người Quý Trì, hỏi: “Ai đưa?”

Quý Trì thành thật mà nói: “Không biết, Giang Dữ không cho tớ nói.”

Ôn Niệm Niệm: “......”

Quý Trì bừng tỉnh, ý thức được mình vừa nói lỡ miệng, vội vàng dùng sách che mặt.

Ôn Niệm Niệm cầm túi đậu đỏ phun tư lên ngửi ngửi, bất đắc dĩ nói: “Bữa sáng mỗi ngày của cậu ấy lôi đả bất động chính là cái này, có cái gì phải giấu.”

Quý Trì chậm rãi đem sách hạ xuống, con ngươi vừa đen vừa lớn hơi hơi câu lên: “Cậu có phát hiện, Giang tổ trưởng của chúng ta, chỉ số thông minh gần đây không bắt được.”

Ôn Niệm Niệm rất tán đồng gật gật đầu.

Gần đây cậu hình như có chút ngốc, lúc thảo luận vấn đề thất thần thì thôi đi, có đôi khi còn cố ý trốn tránh Ôn Niệm Niệm.

Hiện tại bắt đầu đưa cô bữa sáng.

Ôn Niệm Niệm run run một chút, tự mình lẩm bẩm: “Cậu ấy sẽ không... Thật sự thích mình đó chứ.”

Quý Trì nói: “Cậu hỏi tớ, còn không bằng đi hỏi chính cậu ấy.”

“Tớ đi hỏi hắn?” Ôn Niệm Niệm run run một chút: “Đoán được cậu nói cái gì rồi.”

Quý Trì tò mò hỏi: “Nói cái gì?”

Ôn Niệm Niệm cố ý bắt chước Giang Dữ diện mặt than đạm mạc, lạnh lùng liếc mắt nhìn Quý Trì một cái, nói: “Cảm thấy tớ thích cậu? Cậu không biết trời cao như thế nào?”

Quý Trì cười ha ha: “Cậu hiểu cậu ấy lắm sao.”

*

Đoạn thời gian kia, mỗi buổi sáng Giang Dữ đều sẽ đưa tới bánh mì nướng phô mai đậu đỏ làm bữa sáng cho Ôn Niệm Niệm, cực kỳ giống nữ sinh mới có tình đầu, mỗi ngày có bộ dáng đưa đồ cho nam sinh mình ái mộ.

Ôn Niệm Niệm ăn no, bản thân ăn không hết, phân cho đồng học chung quanh ăn.

Giữa trưa, tổ mở một hội nhỏ, Ôn Niệm Niệm đem theo bánh mì nướng đậu đỏ buổi sáng chưa ăn hết, đi vào phòng nghiên cứu và thảo luận.

Phòng nghiên cứu và thảo luận ánh sáng sáng ngời, vài đồng bọn ngồi ở hai bên bàn dài gỗ đỏ, Căn Di cùng Quý Trì cực tự giác mà ngồi ở bên, đem vị trí cạnh Giang Dữ để lại cho Ôn Niệm Niệm.

Giang Dữ mặc một kiện áo vận động màu trắng, bên ngoài là bộ áo khoác rộng thùng thình, khóa áo kéo xuống chỗ ngực, lộ ra cổ thon dài.

Ánh mặt trời nghiêng nghiêng luồn qua khung cửa sổ, trên trán cậu là vài sợi tóc nhẹ nhàng nhợt nhạt, đôi mắt dưới ánh mặt trời, hiện ra sự trong suốt.

Cậu đang chuyên chú mà giải một đề.

Ôn Niệm Niệm tiến vào, cũng không có ngẩng đầu, nhưng thực rõ ràng lực chú ý bị phân tán một chút.

Ôn Niệm Niệm lập tức đi qua, đem phô mai đậu đỏ cứ như vậy đung đưa trước mặt Giang Dữ, hỏi: “Ăn không?”

Giang Dữ nhìn đến bánh mì của mình đưa, mất tự nhiên mà dời mắt, vành tai không cấm có một vòng đỏ ửng: “Để đến bây giờ, không ngon.”

Lời còn chưa dứt, Ôn Niệm Niệm xé một mảnh bánh mì nướng, ném vào trong miệng.

Quý Trì thấy cô ăn đến ngon như vậy, có chút thèm, nói: “Cho tớ một miếng.”

Ôn Niệm Niệm đem túi đưa cho Quý Trì, Quý Trì mở ra ngậm một mảnh, lại hỏi Căn Di có ăn không.

“Ăn ngon không?”

“Đương nhiên, bằng không mỗi buổi sáng Giang Dữ ăn cái này làm gì, quán ở cổng trường kia, hương vị là tuyệt nhất.”

“Niệm Niệm cũng thích ăn cái này à?”

“Không phải.” Quý Trì hạ giọng nói: “Là có người mỗi buổi sáng đưa cho...”

Căn Di như đã biết cái gì, ý vị thâm trường liếc nhìn Giang Dữ một cái.

Giang Dữ rốt cuộc có chút chịu không nổi, bút trong tay bị ấn trên bản nháp giấy, đè nặng tiếng nói: “Các cậu, không được ăn ở phòng học.”

Căn Di lập tức nghe lời buông xuống túi đậu đỏ phun tư.

Quý Trì ăn đến quai hàm phồng lên, nói: “Là cậu đưa, không cho chúng tớ ăn sao.”

Giang Dữ bị những lời này làm á khẩu không trả lời được, chỉ có thể ngượng ngùng mà ngồi xuống.

Ôn Niệm Niệm hỏi Giang Dữ: “Làm gì mỗi ngày cho tớ cái này.”

Căn Di cùng Quý Trì đồng thời nhìn phía Giang Dữ, chờ một cậu trả lời từ cậu, rốt cuộc lòng hiếu kỳ của bọn họ đều bị mèo cào.

Giang Dữ không chút để ý nói: “Cửa hàng bánh ngoài trường học, mua một tặng một.”

“Thiệt hay giả.”

“Bằng không?”

Ôn Niệm Niệm còn muốn nói cái gì đó, lão sư Vương Hiểu Phong bỗng nhiên đẩy cửa đi vào, trong tay cầm một phần báo danh: “Đều đến cả rồi?”

Toàn bộ tiểu tổ tổng cộng cũng chỉ có bốn người, vừa xem hiểu ngay.

Lão Vương cũng không trì hoãn, đứng ở bàn dài cuối, phân phát tờ báo danh thi đua, đi thẳng vào vấn đề nói: “Trường học tổ chức một cuộc cạnh tranh trong giáo, đồng học toàn trường đều có thể báo danh dự thi. Trận thi đấu này, không thể so với chuyện ngày thường các em tham gia thi đua cả nước hoặc là tri thức cấp tỉnh, bởi vì do trường học chúng ta tổ chức, cho nên thi đấu này không cộng điểm thi đại học, nhưng mà, có hai vạn tiền thưởng.”

“Có tiền thưởng, quyết phải báo danh.” Quý Trì dẫn đầu nhận tờ báo danh, viết xuống tên của mình.

“Nhưng mà...”

Lão Vương chuyện vừa chuyển: “Bởi vì không hạn chế từng khối, toàn giáo đều có thể báo danh dự thi, cho nên, các em phải cạnh tranh cùng cao tam.”

Bút Quý Trì vừa trợt, tên đều viết sai: “Hả???”

Lão Vương nhún nhún vai: “Đúng vậy, lúc trước còn có đồng học cao nhất và cao nhị dự thi, nhưng mà trên cơ bản không lấy được thưởng, mấy năm gần đây người báo danh đều là học sinh cao tam, rốt cuộc bọn họ có cơ sở vững chắc, tri thức cũng càng rộng hơn một ít.”

Ôn Niệm Niệm nói: “Cái thi đấu này, dứt khoát cử hành ở cao tam không phải tốt hơn sao.”

Lão Vương giải thích: “Cũng là muốn điều động học sinh cao nhất cao tích cực lên, mới không hạn chế, dù sao... Trọng ở tham dự, nhưng mà, lão sư cao nhất cao nhị, sẽ không cổ vũ cho các bạn học đi tham gia thi đấu này.”

Quý Trì hỏi: “Vì sao ạ?”

Giang Dữ thuận miệng nói: “Bởi vì nói rõ ra chính là làm pháo hôi bị ngược.”

Lão Vương có thâm ý gật gật đầu: “Nói không... Khụ khụ, ách, mọi việc cũng có ngoại lệ, không, thầy nói cùng chỗ cùng giáo vụ rồi, tổ chúng ta có thể báo danh thử xem, thầy... Là tuyệt đối tin tưởng các em.”

Quý Trì thì thôi đi, với cậu mà nói, thi đấu như vậy thật sự trọng ở tham dự.

Ba người Ôn Niệm Niệm Giang Dữ cùng Căn Di, thật ra thật sự có thể chờ mong một chút.

Bốn người tùy tay ghi tên của mình lên tờ báo danh, dù sao ôm hy vọng thử một lần, không có tổn thất gì.

Quý Trì người thứ nhất nộp lại, nói: “Chúng ta tính theo tính đoàn thể đi, nếu thật lấy được tiền thưởng, chúng mình chia đều.”

“Tính giỏi nha.” Ôn Niệm Niệm khinh thường mà nói: “Chút tiền ấy, có thể vào mắt Quý đại thiếu gia sao.”

“Không giống nhau.”

Lão Vương thu tờ báo danh, nói: “Đã lâu không có đồng học cao nhất tham gia thi đấu, thầy cảm thấy lần này có các em, có thể đánh vỡ cục diện của cao tam!”

Rốt cuộc đối phương là đồng học cao tam, tri thức dự trữ chiếm hữu ưu thế tuyệt đối.

Quý Trì nói: “Lão sư thầy đối chúng em quá có tin tưởng.”

Lão Vương đương nhiên là có tin tưởng, không nói những người khác, chỉ một Giang Dữ, ông cảm thấy... Hoàn toàn có khả năng thắng học sinh cao tam.

Ông từ trong túi lấy ra sách ôn tập số lý cao nhị cùng cao tam, phân phát cho mọi người, nói: “Còn thời gian nửa tháng, các em có thể tự học nội dung cao nhị cao tam một chút, nhớ công thức.”

Quý Trì mở to hai mắt nhìn: “Không, không nói giỡn đó chứ, nửa tháng, tự học... Sao có thể!”

“Cho nên không phần của cậu.” Lão Vương dứt khoát ôn tập đều không có chuẩn bị: “Cậu đó, ôn tập tốt kiến thức trước mắt của chúng ta đi, như vậy đã là đủ rồi, thời điểm thi đấu, giúp đồng đội làm hậu cần,cổ vũ.”

Quý Trì vui tươi hớn hở mà cười: “Cái này em am hiểu.”

Ôn Niệm Niệm tiếp nhận phần ôn tập, tùy tay lật lật, đều là cơ sở định lý tương đối, có cô ở nơi này, tiểu case*.

(P/s: chuyện nhỏ.)

Giang Dữ thật ra nghiêm túc mà lật xem lên, thường thường dùng bút bôi bôi vẽ vẽ.

Cậu không có cơ sở tri thức như Ôn Niệm Niệm, cho nên yêu cầu tự học, nhưng mà cậu thiên tài ở chỗ, có năng lực học tập cường đại, tư duy một suy ra ba, hết sức chăm chú ôn tập nửa tháng, tham gia thi đua hẳn không nói chơi.

Lão Vương đối bọn họ tương đương có tin tưởng, dù sao cũng là đứa con ông tự mình chọn lựa.

“Nhưng mà các em cũng không được thả lỏng cảnh giác, đồng học cao nhị cao tam, cũng đều không phải ăn chay, trong đó không thiếu người thông minh chăm chỉ, ví dụ như... em ngồi xe lăn kia... Gọi là nhỉ.”

Quý Trì tò mò hỏi: “Còn có người ngồi xe lăn?”

“Đúng vậy, em ấy chính là người đứng đầu cao nhị, rất thông minh, nghe nói là mầm muốn thi vào Thanh Hoa, chẳng qua... Đáng tiếc là người tàn tật, gọi là gì nhỉ, cùng họ với Ôn Niệm Niệm đấy.”

“Ôn Loan sao?” Ôn Niệm Niệm hỏi.

“A, đúng đúng, em biết cậu ấy à.”

Nhắc đến người ngồi xe lăn, lại nói là mầm thi Thanh Hoa, Ôn Niệm Niệm lập tức nghĩ tới vị anh họ Ôn Loan của cô.

Trước kia cô nghe nãi nãi nói qua, toàn bộ Ôn gia, vốn dĩ người có tiền đồ nhất chính là anh họ Ôn Loan, lúc còn rất nhỏ lộ ra chỉ số thông minh hơn người, từ lúc rất sớm nãi nãi, có tâm bồi dưỡng anh trở thành người thừa kế.

Nhưng mà... trời ghét anh tài, chiết chân.

Nếu không phải như thế, cho dù hiện tại Ôn Lan nổi bật nhất thịnh ở Ôn gia, cùng anh một so một, đều là tư chất bình thường.

“Cậu ấy chính là kình địchcác em không thể khinh thường, cho nên, chuẩn bị cho tốt đi, lần thi đua này hươu chết về tay ai, thật đúng là không dự đoán được.”

……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.