Khi Học Bá Xuyên Thành Hào Môn Phế Sài

Chương 71: Canh một



Thời gian nhóm Ôn Niệm Niệm so với hầu hết tất cả các bạn học sinh đều muộn hơn, nhưng lại trong thời gian rất ngắn, đã vượt qua các học sinh đi trước nhưng vác nặng.

Có càng nhiều học sinh giữa đường bị rơi đồ, chỉ có thể quay trở lại điểm xuất phát, sau khi vứt bỏ đi một vài món đồ thì lại xuất phát một lần nữa.

Đằng sau có mấy đội còn chưa đi, cũng bắt đầu làm theo cách của Ôn Niệm Niệm, phân chia đồ cho mỗi thành viên một cách hợp lý.

Dịch Thiên Bằng xuất thân nghèo khó, là người có thể chịu khổ nhất, vì thế, cậu ta vất lại những món đồ như chăn ga nệm, chỉ lấy những món đồ cần thiết phải dùng đến như kem đánh răng bàn chải đánh răng, là người đầu tiên đến được ký túc xá.

Còn rất đắc chí.

Thế nhưng khi cậu ta nhìn thấy Ôn Niệm Niệm mang theo mấy cái chậu, dễ dàng nhẹ nhàng đi đến điểm cuối, cậu ta hơi choáng váng.

Quý Trì buộc bốn cái vali hành lý vào với nhau, kéo cả một đoạn đường tới đây, cũng không phí chút sức lực nào, thậm chí còn đưa một tay ra cầm giúp Giang Dữ một bộ chăn ga gối đệm.

Lại... lại còn có thể như thế này sao?

Cậu ta vội vàng hỏi thầy Lục Hoành đứng bên cạnh: "Thầy Lục, các cậu ấy phạm quy rồi!"

Thầy Lục nhìn thấy đám Ôn Niệm Niệm đến được điểm cuối, đáy mắt lộ ra ánh nhìn kinh ngạc vui mừng, không ngờ tới thế mà lại có học sinh có cái đầu giỏi như vậy, nghĩ ra được cách phân chia hợp lý.

Cái khó chính là... trong đội của họ còn có một người không tiện đi lại.

Vô cùng xuất sắc!

"Thầy Lục! Các cậu ấy phạm quy rồi đúng không!"

Lục Hoành quay đầu nhìn bên cạnh Dịch Thiên Bằng một chút, nhìn thấy cậu ta tổng cộng chỉ mang có mấy món đồ, hỏi: "Đồng đội của trò đâu?"

"Các bạn ấy... còn chưa tới."

"Bộ chăn đệm trò không mang theo, một tháng này ngủ trên giường cứng sao?"

Dịch Thiên Bằng nói: "Em không sợ ngủ trên giường cứng!"

"Ồ, chịu cực khổ giỏi vậy."

Dịch Thiên Bằng thấy Lục Hoành không hề đề cập tới đám người Ôn Niệm Niệm, lập tức quay lại chủ đề: "Thầy ơi! Các bạn ấy phạm quy rồi!"

Lục Hoành thấy khát khao chiến thắng của cậu ta mãnh liệt như vậy, dứt khoát nói: "Các bạn ấy không phạm quy."

"Nhưng mà rõ ràng thầy nói là, mỗi người mang theo đồ đạc của mình, các bạn ấy... các bạn ấy hoàn toàn không..."

Lục Hoành xua xua tay, ngắt lời của cậu ta: "Thầy có nói, mỗi người mang theo đồ đạc của mình, nhưng thầy cũng không hề nói không thể mang giúp người khác. Vốn dĩ đây chính là cuộc thi giữa các đội với nhau, thành viên trong đội giúp đỡ tương trợ lẫn nhau là mục đích của cuộc thi của chúng ta mà."

Dịch Thiên Bằng hơi hơi há miệng, lại không thể nói được gì.

Cái này... Cái này là cuộc thi rách nát gì chứ, hoàn toàn không thể hiện được thế mạnh của những học sinh thiên tài xuất sắc bọn họ.

Lục Hoành nhìn thấy biểu cảm không cam lòng của Dịch Thiên Bằng, dường như đọc được suy nghĩ trong lòng của cậu ta, vỗ vỗ vào vai cậu ta, nói: "Yên tâm đi, sau này sẽ không thể thiếu khảo sát các trò bằng các bài thi, trò thích làm bài, đến lúc đó có thể làm!"

Dịch Thiên Bằng nghe nói Lục Hoành nói như vậy, vẻ mặt mới thoáng thư giãn một chút.

Cậu ta muốn trong cuộc khảo sát đánh giá bài thi thực sự, loại đi những tên nhóc khôn vặt này.

Đợi đến khi tất cả các bạn học sinh đều thở hồng hộc đi tới tầng trệt của ký túc xá, Lục Hoành mới mở miệng nói: "Các học trò, các trò đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ đầu tiên của tập huấn lần này, những đồ mà chính các trò tự chọn mang tới, chính là những đồ đạc mà các trò phải sử dụng trong sinh hoạt một tháng tới."

Ánh mắt ngưỡng mộ của các học sinh cùng lúc liếc nhìn về phía tổ của Ôn Niệm Niệm.

Chỉ có đội của họ là mang theo đồ dùng đầy đủ nhất, mà tốn thời gian cũng ít nhất...

Họ bình thường tham gia các cuộc thi Toán Lý phức tạp như thế, cách sắp xếp tổ hợp đơn giản như thế này, tại sao họ lại không nghĩ ra chứ!

Mặc dù lần chuyển hành lý này, trên danh nghĩa là tiến hành đánh giá cách chọn lựa của họ, nhưng trên thực tế cũng hàm chứa triết lý toán học.

Nhưng bình thường họ chỉ biết giải đề thi cử, chiến đấu trên giấy, hoàn toàn không biết đưa kiến thức đã học vào thực tiễn đời sống.

Lục Hoành thấy các bạn học sinh lộ ra vẻ mặt bối rối trong luồng suy nghĩ sâu xa, biết đã đạt được mục đích của mình rồi, anh ta nhìn về phía Ôn Niệm Niệm, cảm thấy mấy bạn học sinh ở tổ này, thật sự đúng là không đơn giản.

"Các trò, các trò đến với trại tập huấn, tuy rằng sẽ không phải tất cả đều có thể ở lại đến cuối cùng, đại đa số người phải ra về ở giai đoạn giữa, nhưng thầy hi vọng lần này các trò tới đây đều gặt hái được điều gì đó."

Từng gương mặt nhỏ mơ hồ của các bạn học sinh, ngơ ngác nhìn về phía Lục Hành, lúc này đây, không còn coi anh ấy là một nghiên cứu sinh đẹp trai trẻ tuổi nữa, mà thực sự coi anh ấy là một người thầy giáo có phần uy nghiêm――

"Đồng thời, thầy cũng hi vọng các trò thay đổi tư duy và cách nghĩ của mình, bây giờ đã là năm 2020 rồi, nền giáo dục của chúng ta, tuyệt đối sẽ không còn là định nghĩa mỗi một bạn học sinh chỉ dựa vào thành tích tốt hay xấu, hi vọng các trò, cũng đừng chỉ nhìn vào điểm số trên tờ giấy thi, để định nghĩa giá trị bản thân mình!"

Bốp bốp bốp bốp, từng đợt tiếng vỗ tay nhiệt liệt phát ra từ trong nhóm người.

Đi vào trại tập huấn, họ học được khóa học đầu tiên của đời người, sâu sắc như vậy, trong một khoảnh khắc, có rất nhiều cảm xúc.

Mà sau tiếng vỗ tay, sắc mặt của Lục Hoành trở lên nghiêm túc: "Nhưng mà, quy định chính là quy định, học trò Trương Châu là người cuối cùng đến đích, thật đáng tiếc cho trò và đội của trò, chưa vượt qua được lần khảo sát này, phải ra về rồi."

Mấy học sinh của tổ Trương Châu, ủ rũ cúi đầu mang theo vali của mình rời khỏi, được các giáo viên dẫn ra cổng lớn của trường.

Đám người khi nãy còn hò hét ầm ĩ, chỉ một thoáng yên tĩnh trở lại rồi, chẳng ai nói thêm gì nữa, chăm chú nhìn mấy bạn học sinh đó rời đi.

Ngay từ đầu, họ còn ôm tâm lý may mắn, không tin rằng nếu thật sự đến đích cuối cùng thì sẽ bị loại, lý do này quá hoang đường.

Trại tập huấn thiên tài đào tạo những học sinh thiên tài về các môn khoa học tự nhiên, chứ không phải một cuộc tuyển chọn vận động viên.

Cho đến khi bóng lưng của đám người Trương Châu biến mất ở bên cổng trường, các bạn học sinh mới thực sự nhận ra sự cạnh tranh tàn khốc trong trại tập huấn này.

Thành viên của tổ Trương Châu, đều là những người xuất sắc nổi bật trong top 50 ở vòng loại  thứ nhất, thế mà lại loại đi một đội xuất sắc như vậy trước!

Xem ra, tất cả các thành viên trong tổ đều là học sinh xuất sắc, cũng không chắc chắn có thể an toàn bám trụ đến cuối cùng.

Thành tích của Trương Châu tốt như vậy, nhưng lại bởi vì thể lực không được tốt lắm, kết quả liên lụy đến các thành viên trong tổ cùng bị loại.

Chuyện này quá là tàn khốc.

Khóe mắt của Lục Hoành hơi nhướng lên, rèn sắt khi còn nóng nói: "Tiếp theo, các trò có một cơ hội, có thể điều chỉnh thành viên tổ một lần nữa."

Vừa mới dứt lời, các bạn học sinh lập tức bắt đầu bàn tán.

Không ít tổ phân chia lại nội bộ nhóm một lần nữa, đám người Dịch Thiên Bằng cũng đổi thành viên, loại bỏ một số học sinh xuất sắc nhưng thiếu tính quyết đoán, khúm núm, còn có sức khỏe yếu, tiếp nhận mấy học sinh bình thường dáng người cao to vào nhóm.

Các nhóm học sinh xuất sắc cũng đều tiến hành thay thế như vậy.

Như vậy,  tất cả các đội lúc bắt đầu phân tổ đều lấy thành tích làm cốt lõi, bây giờ biến thành lấy thể lực làm cốt lõi.

Tổ học sinh xuất sắc thêm học sinh phổ thông, trong tổ học sinh phổ thông, cũng thêm một vài học sinh xuất sắc bị đá ra khỏi nhóm.

Lục Hoành rất vừa lòng với sự thay đổi như vậy, dù sao thì, chỉ có trung hòa được thành viên của hai bên, mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất cho tập huấn lần này.

Tổ của Ôn Niệm Niệm cũng có sự thay đổi, một bạn học sinh mới gia nhập vào, là một học sinh xuất sắc nhìn hơi gầy yếu, bị tổ khác đuổi đi.

Cậu ta nơm nớp lo sợ hỏi, có thể tham gia vào tổ của Ôn Niệm Niệm được không.

"Tớ... tớ tên là Chu Tử Hàn, có thể tham gia vào nhóm của các cậu được không, thành tích của tớ rất tốt, nhưng sức khỏe không được tốt cho lắm."

Ôn Niệm Niệm nhìn về phía Giang Dữ cầu cứu, Giang Dữ nhún nhún vai, nói: "Cậu là đội trưởng, tự mình quyết định."

"Tớ làm đội trưởng lúc nào chứ!"

Ôn Niệm Niệm nhìn nhìn đám bạn của mình, ánh mắt họ đầy mong đợi nhìn cô.

Sao vậy... thực sự muốn cô làm đội trưởng hay sao?

Cũng bởi vì hồi nãy cô đưa ra cách giải quyết mà Giang Dữ chuẩn bị nói nhưng vẫn chưa nói ra sao.

Nhưng mà, bây giờ cũng không phải lúc bàn về chuyện ai làm đội trưởng, cô cần phải lập tức đưa ra quyết định, có cho phép Chu Tử Hàn gia nhập vào nhóm của họ hay không.

"Nhóm chúng tớ đã đến đây tham gia cuộc thi, chính là đã chuẩn bị chắc chắn phải bám trụ đến cuối cùng, giữa bốn người chúng tớ có sự ăn ý, nếu như có bạn học mới tham gia, không biết có thể phối hợp tốt hơn không." 

(Rõ ràng nhóm có 5 người, không hiểu sao tác giả cứ luôn nói là bốn người, lúc xách kéo vali và chăn chậu mình cũng tra lại mấy lần.)

Chu Tử Hàn vừa nghe Ôn Niệm Niệm nói như vậy, hơn nửa là không đùa, đang chuẩn bị phải rời khỏi.

"Nhưng mà..." Lời nói của Ôn Niệm Niệm xoay chuyển: "Mặc dù thi đấu rất quan trọng, nhưng có thể kết giao thêm bạn mới là chuyện rất vui nha."

Cô nhìn nhìn Giang Dữ, lại nhìn sang Quý Trì và Đinh Ninh, thậm chí còn có Ôn Loan...

Trong quá trình trưởng thành, những người được gọi là “kẻ lập dị” có rất ít hoặc là dường như không có bạn bè.

Cũng chính bởi vì câu lạc bộ, bọn họ mới có thể đi cùng nhau, mới có thể quen biết nhau.

Nếu như tất cả chỉ vì thi đua tranh tài, vậy thì họ và Dịch Thiên Bằng có gì khác nhau.

Cô quay đầu trưng cầu ý kiến của các bạn, mà họ đều dùng ánh mắt thể hiện sự đồng ý.

Chu Tử Hàn như nghe được đại xá, liền vội vàng gật đầu: "Cảm ơn các cậu! Tớ nhất định sẽ cố gắng hết mình!"

Giang Dữ đột nhiên hỏi: "Cậu có thế mạnh gì hay là năng khiếu gì không?"

"Thế mạnh..." Chu Tử Hàn nghĩ nghĩ, nói ra: "Thành tích của tớ tốt, có thể thi được điểm cao, cái này được không?"

Giang Dữ bất lực nhìn cậu ta, tất cả mọi người ở đây, ít nhất là trong số năm mươi người đầu tiên lọt vào đây, có ai không phải là học sinh xuất sắc nhất của trường mình, có ai không thi được điểm cao chứ.

Điểm này vốn dĩ là điểm mạnh của mỗi người họ, mà bây giờ mọi người đều tập hợp lại ở một chỗ, ngược lại lại trở thành đặc điểm chung nhất, không có bất cứ thế mạnh cạnh tranh nào.

Cho tới bây giờ, Ôn Niệm Niệm mới thực sự hiểu được lời của thầy Vương, trên thế giới này, có rất nhiều thiên tài, họ cũng không có gì đặc biệt cả.

Chỉ có thực sự nghe theo tiếng lòng của mình, mới là người đặc biệt.

"Ngoài điểm này ra, hình như tớ không có sở trường gì đặc biệt, từ nhỏ đến lớn ba mẹ chỉ nghiêm khắc yêu cầu tớ học hành chăm chỉ, tớ chưa từng học năng khiếu gì khác." Gò má Chu Tử Hàn hơi nóng lên: "Xin, xin lỗi nhé."

Ôn Niệm Niệm vỗ vỗ vai cậu ta: "Có gì phải xin lỗi chứ."

Hầu hết tất cả mọi người ở đây, không phải đều như vậy sao.

Lúc này, một tổ học sinh xuất sắc bên cạnh đi qua bên người Ôn Niệm Niệm, khinh bỉ nói: "Cuộc thi vừa rồi cậu ta đứng thứ hai từ dưới lên, các cậu thực sự dám nhận à."

Người nói câu này chính là Dịch Thiên Bằng, lúc trước Chu Tử Hàn là thành viên của tổ họ.

Hồi nãy Chu Tử Hàn đến đích ngay phía trước  Trương Châu, khiến Dịch Thiên Bằng sợ ra mồ hôi lạnh cả người, xuýt chút nữa bị tên nhóc này làm liên lụy.

Cho nên đã có cơ hội phân tổ lại một lần nữa, cậu ta không ngừng đá Chu Tử Hàn ra ngoài.

"Cái tên này ngoại trừ thành tích tốt ra, cái gì cũng không được, các cậu ấy, đợi bị cậu ta hại đi!" Khóe môi của Dịch Thiên Bằng nhếch lên cười giễu cợt: "Bị loại cũng đừng có khóc nhé."

Ôn Niệm Niệm hỏi ngược một câu: "Một tiếng trước, đối với hầu hết những người có mặt ở đây mà nói, thành tích tốt chính là chuyện đáng tự hào nhất, sao mà mới trải qua một cuộc khảo sát đánh giá, đã khiến các cậu vứt bỏ điều mà các cậu tự hào nhất như vứt bỏ chiếc giày rách rồi? Trong lòng không kiên định như vậy, nếu như thi thêm vài lần nữa, các cậu có phải sẽ nghi ngờ cuộc đời không."

Ôn Niệm Niệm vừa mở hỏi, đã khiến Dịch Thiên Bằng ngây ngốc, ngập ngừng, không biết trả lời như thế nào.

Lục Hoành nghe thấy nội dung cuộc tranh luận của họ, nhìn về phía Ôn Niệm Niệm, khóe môi nở ra nụ cười thâm thúy cao thâm.

Cô gái nhỏ này, không gặp sao hay vậy, nội tâm kiên định, lý trí rạch ròi có đường lối, duy trì quan điểm rõ ràng mà đặc biệt của mình đối với các sự việc.

Không hề đơn giản!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.