Giang Dữ duỗi tay nâng cằm cô lên, lần thứ hai ngậm lấy môi, lúc này, so với cơn mưa ngoài dù càng thêm mãnh liệt.
Âm thanh ào ào bên tai Ôn Niệm Niệm đều không nghe thấy.
Anh giống như là muốn ăn cô.
“Câu nói chưa kịp nói ra kia, ở trong mơ, hối hận hai thế giới.” Anh nhiệt tình mà hôn.
“Cậu muốn nói cái gì?”
“Muốn nói cái này.” Giang Dữ càng thêm dùng sức: “Có thể hôn cậu hay không, cao trung muốn, đại học cũng muốn, suy nghĩ nhiều năm, trong mơ… ngoài mơ, càng muốn.”
Ôn Niệm Niệm: “……”
Cô cho rằng…… Sẽ là cái khác, càng nói càng lãng mạn.
*
Đối với chuyện Giang Dữ bỗng nhiên có bạn gái, bạn bè chung quanh còn chưa kịp phục hồi tình thần, hai tháng sau, anh đã cầu hôn Ôn Niệm Niệm, càng tàn phá mắt kính của mọi người.
Giang Dữ là ai…
Người đàn ông luôn theo khuôn phép sách giáo khoa, lóe cái yêu đương thì thôi đi, cậu thật sự không phải loại hình lóe hôn nhân.
Đối với người khác mà nói, có lẽ rất khó tiếp thu, nhưng đối với Ôn Niệm Niệm, bọn họ đã trải qua hai thế giới, ở chung hai đoạn thời không, cảm giác tín nhiệm lẫn nhau hình thành từng chút một, đủ để nắm tay đi hết con đường nhân sinh dài dòng.
Sau khi Giang Dữ yêu đương, thật là cái người dính.
Mặc kệ làm chuyện gì, đều sẽ gửi tin nhắn báo tình huống cho cô ――
“Bảo bối anh mở họp.”
“Bảo bối anh về đến nhà rồi, khi nào em về.”
“Bảo bối anh đang dạo siêu thị, cần mua băng vệ sinh không.”
Cao lãnh gì đó, hoàn toàn không tồn tại!
Có đôi khi, Ôn Niệm Niệm lên lớp xong, sẽ tới công ty chờ Giang Dữ cùng về nhà.
Anh mở họp cùng khách hàng, Ôn Niệm Niệm đứng bên cửa kính sát đất, nhìn nhìn.
Giang Dữ ngồi ở trêи ghế dài, lười biếng dựa vào ghế, con ngươi xinh đẹp nhìn chằm chằm văn kiện trong tay.
Thiếu niên anh tuấn sớm đã trưởng thành nam nhân thành thục, tây trang được cắt may khéo léo, cà vạt tinh tế, quý khí thanh lãnh.
Sau khi trông thấy Ôn Niệm Niệm, lập tức kêu ngừng hội nghị, sau đó lại giống như một cơn gió, chạy tới thả cái gì đó vào túi cô, một lần nữa trở về văn phòng.
Ôn Niệm Niệm cúi đầu, nhìn thấy trong túi có mấy viên chocolate, nhịn không được mà bật cười.
Tên kia… Thời điểm thiếu niên ra vẻ thành thục, bộ dáng nghiêm trang, sau khi lớn lên, ngược lại ấu trĩ.
……
Hôn sau, mỗi ngày Giang Dữ đều sẽ về nhà sớm hơn Ôn Niệm Niệm một chút, giống như đại cẩu tử, nghe thấy tiếng bước chân cô từ thang máy ra, sẽ đứng dậy chờ ở cạnh cửa.
Cô lấy chìa khóa mở cửa, vào nhà, nghênh đón chính một cái ôm siêu lớn.
Trước kia Ôn Niệm Niệm sẽ cảm thấy Giang Dữ tựa hồ không có độ ấm, nhưng hiện tại, cô phát hiện người đàn ông như Giang Dữ, sau khi yêu đương, thật sự sẽ trở nên vừa lang vừa cẩu.
Ôn Niệm Niệm cùng anh lăn trêи sô pha mềm mại, xoa khuôn mặt anh tuấn kia, nhéo rồi niết.
Giang Dữ đơn giản gối đầu gối cô, nằm xuống, bình thản nhắm mắt lại.
Ngoài cửa sổ, mưa nhỏ tí tách tí tách.
“Trước kia, luôn sợ hãi việc mở mắt, bởi vì vừa mở mắt ra, rất có thể không thấy tăm hơi, không biết phải đi đâu tìm.”
Ôn Niệm Niệm nhìn ngoài cửa sổ, giọt mưa theo mái bò xuống giống như con giun, có gió nhẹ xuyên qua cửa sổ tiến vào phòng, mang theo hương vị ẩm ướt lạnh lạnh.
Tất cả đều… Gãi đúng chỗ ngứa.
Cả đời Ôn Niệm Niệm đều tận sức với nghiên cứu vũ trụ, một khắc kia, nhìn con ngươi đen nhánh mà thâm tình của anh, đó mới là vũ trụ ở gần cô nhất.
Mặc kệ thời không nào, xuyên qua bao nhiêu lần, mặc kệ thế giới này có biến hóa, người đàn ông nằm trêи đầu gối cô, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Giang Dữ vĩnh viễn ở bên cạnh cô.
______________
HOÀN~ 11h4p ~ 19/1/2021.
______________
Cảm ơn mọi người đã cùng đồng hành với bộ truyện trong suốt gần một năm qua. Hẹn gặp lại ở các bộ khác!
Hãy qua ủng hộ cái hố mới [ Sau khi trọng sinh, vai ác đến cầu cứu! ] Của Xuân Phong Lựu Hỏa.