Khi Học Thần Xuyên Vào Học Tra

Chương 8: Ngày thứ năm làm công dân hoàn mỹ



“Bởi vì bản thân không còn khát vọng sống, cho nên mỗi ngày phải tìm lí do để tồn tại trong tuyệt vọng…”

……………………

Ba giờ sáng, Linh thức dậy. Nó dụi dụi mắt rồi nhìn vào chiếc đồng hồ báo thức cạnh đèn ngủ.

“Mới ba giờ…” Linh lầm bầm rồi xoa xoa đầu tóc cho rối tung lên. Xong, nó đi chầm chậm từng bước vào phòng tắm với hai mí mắt dính chặt vào nhau. Nó chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, tất cả những hành động này đều được thực hiện trong vô thức.

Nước lạnh tát vào mặt làm Linh thanh tỉnh được đôi chút. Nó nhìn mình trong gương, không hiểu sao lại muốn cười. Lắc đầu, nhanh chóng đánh bay vẻ mặt dại ra cùng mái tóc như tổ quả của mình ra khỏi não bộ, nó tiến hành làm vệ sinh cá nhân.

Linh ngồi xuống, mua đồ bảo hộ với giá hai mươi nghìn điểm tiền tài rồi mở máy tính ra bắt đầu làm việc. Nó định dịch năm chương tiếp theo rồi xuống bếp nấu đồ ăn sáng.

[Hệ thống, giúp tôi tạo phòng được không? Tên phòng là “Nhật kí của Hạ Linh”, thể loại “văn hóa và đời sống”.]

[Được thôi ký chủ.] Ngừng lại vài giây, hệ thống nói tiếp, [Phòng đã được tạo, ký chủ có muốn mở ngay bây giờ hay không?]

[Đợi chút nữa đi!]

Dù không phải tài liệu quan trọng gì nhưng để người khác thấy màn hình máy tính của mình thì cũng không được hay lắm.

[Tôi có thu được tín ngưỡng chi lực từ phát sóng trực tiếp không?]

[Ký chủ chỉ có thể nhận tín ngưỡng chi lực từ Trái Đất.]

[Cám ơn ngài.]

Để thu được tín ngưỡng chi lực thì buộc Linh phải nổi tiếng, nhưng chuyện này còn khó hơn được mười chấm trung bình môn.

Trước đây nó có một kênh Youtube với hơn một triệu lượt đăng ký, lượng tương tác ở mỗi video khá cao, cũng có thể xem như là có fan. Nhưng dù vậy thì nó không nghĩ là mình nổi tiếng.

Nhưng mà, càng khó thì càng kích thích, càng làm cho người ta phấn khích, không phải sao?

*Ting, ting…* Lại là tiếng thông báo của Messenger.

[Hệ thống, giúp tôi đọc tin nhắn, cám ơn ngài!]

[Ký chủ có một tin nhắn từ lớp trưởng, nội dung “Cả lớp ngày mai 7 giờ 30 đến nhà hàng X, tầng ba, phòng số năm, không gặp không về. Đứa nào không đến đứa đó làm cún. Kí tên: Lớp trưởng Phong.”]

Suýt nữa thì Linh quên mất. Ấn tượng của nguyên chủ với lớp của mình cũng không sâu lắm. Còn nó thì xuyên qua đây chỉ mới mấy ngày, cho nên một chút ấn tượng lại càng không có. Nhưng mà, dù sao thì cũng là bạn học của nguyên chủ hơn bốn năm, nó không thể không đi được.

[Hệ thống, từ giờ trở đi thì tôi không học vào thứ bảy và chủ nhật. Ngài không cần sắp xếp chương trình học cho tôi vào hai ngày này.]

Hôm nay nó định làm xong nhiệm vụ thì đi tập bóng rổ. Cũng lâu lắm rồi Linh không chơi nên tay chân có chút khó chịu. Còn cả tập đàn, nhảy, sáng tác… Ơ, mấy đứa con tinh thần còn được lưu trong laptop, sao nó lại quên nhỉ? Nó định sau khi thi tốt nghiệp cấp II xong thì tải lên, không ngờ chưa kịp làm thì đã ở đây.

[À hệ thống, xâm nhập vào địa chỉ ip này ‘192.168.xx.x’, sao chép dữ liệu vào bộ nhớ của ngài rồi hủy toàn bộ dữ liệu trong đó giúp tôi!]

Ây, hi vọng với 7749 lớp bảo vệ, sẽ không ai động vào laptop của nó.

[Được thôi ký chủ.]

Tuy rằng máy tính của Linh được nó bảo vệ rất nghiêm ngặt, nhưng với Xn77 thì chuyện này không khó.

Dịch xong năm chương truyện thì kim ngắn của đồng hồ cũng đã chạy đến số 4. Linh đứng dậy, vươn vai cho giãn gân cốt rồi xuống bếp.

Nhìn nhìn bếp, rồi lại nhìn tủ lạnh, ừm, làm bánh bao thịt vậy.

Trước hết Linh rửa tay rồi ngâm mộc nhĩ, luộc trứng cút, sau đó nó lại nhào bột, đến khi bột không dính tay thì cho vào hộp đậy kín để ủ. Tiếp đó, nó đi chuẩn bị phần nhân, xong rồi bọc màng thưc phẩm để vào tủ lạnh cho nhân thấm gia vị.

Trứng chín, Linh đổ phần nước nóng đi rồi ngâm trứng trong nước lạnh cho dễ bóc.

Làm xong nhiệm vụ hàng ngày 1 và 2, bột bánh bao cũng đã nở gấp đôi. Lúc này Linh bắt đầu bọc nhân, tạo hình cho bánh rồi bỏ vào xửng hấp.

Bánh chín, nó lấy ra vài cái cho vào đĩa, số còn lại cho vào nồi cơm điện rồi dọn dẹp phòng bếp. Nó còn làm thêm chút nước chấm chua ngọt để ăn kèm cho đỡ ngán.

Cùng lúc đó, Thế Lâm cũng đang xuống bếp. Đầu bếp tuần sau mới đi làm lại nên anh định nướng vài lát bánh mì ăn tạm. Thế nhưng vừa bước xuống tầng ba thì đã nghe thấy mùi thơm từ phòng bếp truyền đến. Khiến cho anh bất giác bước nhanh hơn chút nữa.

“Sao không ngủ thêm chút nữa?”

Mấy ngày nay không để ý kĩ nên không nhận ra. Nhưng càng ngày Thế Lâm càng cảm thấy Trúc Linh rất giống một Youtuber đã khuất. Từ kiểu tóc, phong cách ăn mặc, cử chỉ cho đến tính cách, tất cả đều không khác Hạ Linh một chút nào. Mặc dù vốn dĩ hai đứa trái ngược nhau hoàn toàn về mọi mặt.

Hạ Linh, theo như cá nhân anh cảm nhận thì đây là một đứa trẻ chăm chỉ, khiêm tốn, tài năng và còn có chút dễ thương. Đứa trẻ đó luôn stream đúng sáu giờ sáng, chủ đề stream luôn liên quan đến học cho nên có rất ít người xem, dù vậy em ấy vẫn live đều đặn mỗi ngày. Trái với khi trực tiếp, chủ đề video của Hạ Linh khá đa dạng, đôi lúc em ấy tải lên một đoạn nhạc ngắn mà mình sáng tác cùng hòa âm – phối khí, đôi khi là video tập nhảy, chơi thể thao, có lúc là vlog khoe mớ đồ nội thất đầy nữ tính mới mua của một đứa con gái khá nam tính. Vì vậy lượng tương tác trên mỗi video của em ấy rất nhiều. Hạ Linh giống như là vitamin năng lượng của mọi người vậy.

Còn về tiểu quỷ của anh, nó chỉ được cái phá là giỏi. Kiểu tóc chẳng giống ai, tính cách thì dở dở ương ương, học hành thì luôn đứng nhất từ dưới tính lên, lúc nào cũng gây họa rồi để cả nhà gánh. Nó thực sự làm anh phát điên!

“Em ngủ đủ rồi.”

Linh vừa nói vừa lấy bánh bao để lên đĩa nhỏ, đồng thời lấy chút nước chấm cùng dao, muỗng và nĩa cho Thế Lâm.

“Cám ơn. À, chiều nay em có bận gì không?”

Anh vừa nói vừa dùng dao cắt nhỏ bánh ra.

“Cũng không bận lắm. Có chuyện gì không anh?”

Nó ngẩng đầu lên nhìn anh, trên tay vẫn không dừng động tác.

“Chỉ là muốn đưa em đi xem nhà mới.”

“Vâng, em cũng định tuần sau đi. Nhưng mà có ảnh hưởng đến công việc của anh không?”

Dù sao thì mọi đều bận trừ nó, cho nên là đi một mình cũng không sao cả.

“Không sao cả..”

Tiểu quỷ của anh hiểu chuyện như vậy, đáng lí ra anh nên vui mừng mới đúng. Nhưng không hiểu sao lại chỉ thấy buồn bực trong lòng.

Anh ăn đến cái thứ mười thì ngừng lại mang đĩa đi rửa.

“Anh, ngày mai em đi họp lớp.”

“Ừm, nhớ về sớm!”

“Vâng.”

Thế Lâm đến công ty, Linh lại lên phòng hoàn thành nốt công việc. Còn phải mở phát sóng trực tiếp để kiếm tiền nữa. Nó bây giờ một nghèo hai trắng, tiền làm thêm chỉ đủ nó trả nợ cùng sinh hoạt, trong khi đó còn phải lo tiền thuê nhà, học phí hàng tháng, tiền mua các đồ linh tinh,... Ai, hi vọng nội dung của Trái Đất đủ thu hút người xem ở hành tinh khác.

Còn nữa, Linh cũng phải nhanh chóng tìm cách thu thập tín ngưỡng chi lực. Như vậy thì mới có thể kiếm thêm điểm tiền tài để mua đồ cùng trả nợ cho hệ thống. Sắp tới định phát sóng trực tiếp nên Linh phải mua máy truyền âm, mà nó có giá lên đến 350 000 điểm tiền tài, con số này so với số điểm nó nhận được ở mỗi nhiệm vụ chính là không nhỏ. Vậy nên chỉ có thể tích góp thật nhiều lực tín ngưỡng, trở thành kí chủ đa năng, giàu có.

[Hệ thống, tôi muốn mua máy truyền âm!]

Linh nói khi đã dịch xong mười hai chương truyện và gửi đi ba chương.

[Phí giao dịch là -350 000 điểm tiền tài, đồng ý hay không?]

[Đồng ý.]

Giao dịch hoàn tất, biểu tượng truyền âm được gắn cạnh ảnh đại diện trong phòng phát sóng trực tiếp. Nếu chủ phòng hay khán giả muốn dùng thì chỉ cần chạm vào biểu tượng này.

Xong, Linh thay đồ rồi mở chức năng phát sóng trực tiếp trong giao diện của hệ thống, điền vào dòng chữ “Chủ phòng không tiện đọc bình luận, xin vui lòng sử dụng chức năng truyền âm!”. Số người online bây giờ là 1.

Đây là vì mỗi phòng đều có quản trị viên quản lí, nếu như nội dung phát sóng không hợp quy định thì sẽ bị cảnh cáo bằng cách xóa tài khoản, chặn ID. Quản trị viên cũng có thể đề cử phòng mình quản lý nếu nội dung của phòng đó đủ gây ấn tượng với Trưởng ban Kiểm duyệt Nội dung. Công việc của họ chỉ là ngồi xem, cho dù nội dung có chán đến cỡ nào cũng không được bỏ qua từng chi tiết một.

Andy là quản trị viên của Linh. Anh làm việc ở đây cũng được một trăm năm rồi nhưng chưa thấy qua chủ phòng nào nhỏ tuổi như vậy. 16 tuổi, nếu như ở Genesis thì chỉ mới bắt đầu tập đi, còn cần bảo bọc của cha mẹ. Thế nhưng đứa trẻ trong màn hình này, cũng là 16 tuổi, lại có vẻ mặt thành thục ổn trọng của người trưởng thành.

“Thế nên tuổi thọ của người Trái Đất mới ngắn như vậy!”

Mở phòng xong, Linh cũng không bận tâm đến quản lý của mình nghĩ gì. Nó lấy thẻ thành viên khu thể thao trong ví của nguyên chủ ra, xuống nhà, bắt đầu đi vận động.

Nhân viên trực ban của sân bóng rổ thấy Linh có thẻ Kim cương nên trực tiếp đưa nó đến sân riêng. Đây là nơi có đầy đủ tiện nghi, chỉ dành cho khách hàng thân thiết, đại gia hoặc cầu thủ chuyên nghiệp. Mà người trước mắt này đích thị là loại thứ hai.

Linh nói tiếng cám ơn với chị nhân viên, sau đó bắt đầu luyện tập.

Nó thực hiện vài động tác khởi động làm nóng cơ thể. Đây là bước quan trọng để tránh việc chấn thương ngoài ý muốn.

[Andrew: Chủ phòng đang khởi động, có lẽ nào chuẩn bị đánh nhau?] Một người xem nhịn không được lên tiếng hỏi.

[Lisa: Đánh cái gì mà đánh. Không nhìn thấy hai cái rổ kia hả? Người ta đang chơi bóng rổ đấy.]

Khởi động xong, Linh cầm bóng lên tiến hành nhồi bóng để tìm lại cảm giác quen thuộc, sau đó ước lượng khoảng cách rồi thực hiện các kỹ thuật ném bóng vào rổ.

“Tạm ổn.”

Không tính chuyên nghiệp nhưng cũng không quá gà mờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.