Cậu trai có thân thể mảnh khảnh đang không ngừng bị giày xéo. dương v*t nóng rực không ngừng chuyển động trong miệng của cậu, cúc hoa đang tiến hành ***, khẩu giao, giang giao, toàn thân dính đầy chất nhầy màu trắng. Đám đàn ông dục hỏa bừng bừng phát ra thanh âm *** đãng, đâm vào rút ra liên tục trong huyệt nhỏ của cậu trai.
Xem đến đây, Hạ Vũ Vân ngây người nhìn chòng chọc TV một giây, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, buồn nôn!
Bởi vì Trịnh Nguy vẫn luôn bất mãn với phản ứng trên giường của cậu, nói vừa mở phim vừa làm, khả năng sẽ có không khí hơn.
Mẹ nó, muốn mở cũng phải mở cái có thẩm mỹ, có tình ái, đằng này lại mở cuộn phim hiếp *** cưỡng gian, ngại không đủ để kích thích adrenalin của cậu sao?
“Chuyên tâm một chút đi.” Trịnh Nguy đột nhiên tăng tốc độ chuyển động của thắt lưng, một cảm giác đau đớn mãnh liệt chợt truyền vào trong cơ thể.
Hắn bây giờ đang ra ra vào vào ở hạ thân của cậu, dường như thanh âm trên TV không có ảnh hưởng đến hứng thú đang dâng trào của hắn.
“Chuyên tâm?” Xin anh, nghe thấy những tiếng kêu thê thảm kia, muốn chuyên chú thế quái nào được?
“Em phản ứng một chút được không?” Hắn thở mạnh, “Kêu lên vài tiếng anh nghe một chút.”
“Rên rỉ?” Hạ Vũ Vân khinh thường. Không cần chứ?
“Đúng!”
“A! A!” Tùy tiện kêu lên vài tiếng, coi như là thỏa mãn yêu cầu nhàm chán của người nào đó.
Cậu thầm nghĩ, có lẽ tiếng quạ kêu so với cậu còn dễ nghe hơn.
“Đây là rên rỉ kiểu gì?” Đôi mắt quyến rũ của Trịnh Nguy vốn đang bị che phủ bởi sắc dục, mãnh liệt mở lớn. Không biết là tức giận hay cười khổ?
Hạ Vũ Vân phớt lờ, giật nhẹ khóe miệng.
Một phút, hai phút, ba phút…
TV không ngừng truyền đến tiếng kêu khóc, tiếng chửi rủa, tiếng rên rỉ, cơ hồ khiến người ta phát điên.
“Này, tắt TV đi.” Cậu cuối cùng cũng không chịu được mà lên tiếng.
“Huh?” Trịnh Nguy hơi nhướng mày, vẫn không ngừng chuyển động.
“Nếu như anh muốn bồi dưỡng [ tính thú ] của em thì lần sau tìm một cuộn phim gian *** là được rồi, em đối với…” Lời còn chưa nói xong, TV đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai, thì ra cậu trai bị mấy thằng cha cao to đen hôi áp lên tàng cây, cưỡng ép tiến hành thú giao cùng chó săn.
“Dừng lại…” Cưỡng *** thì coi như quên đi, không ngờ thú gian cũng có? Thế giới gì đây… cậu chỉ có ***, không thể có thú dục. (thú dục: sống theo bản năng, dục vọng như loài cầm thú)
“Để cho anh tắt đã.”
“Em bảo anh dừng lại.”
“Ah?” Trịnh Nguy vẻ mặt khốn hoặc, nhưng vẫn như cũ không có dừng lại luật động.
“Em muốn đi ói.”
“Cái gì?” Hắn nhíu mày.
“Anh tốc chiến tốc thắng.”
Ánh mắt Trịnh Nguy lạnh xuống, mặc dù không lên tiếng nhưng đã lộ ra vẻ không vui.
“Anh có thể bắn sao?”
“Em…” Trịnh Nguy cắn răng.
Cùng lúc đó, Hạ Vũ Vân kinh ngạc nhìn hắn, bởi vì dục vọng của Trịnh Nguy như thế mà lại không đạt tới cao trào, đang dần mềm đi…
“Anh còn chưa thấy qua người nào có biểu hiện trên giường bết bát như em.” Trịnh Nguy nhàn nhạt hừ một tiếng, nhẹ nhàng khom người rút ra khỏi cơ thể cậu, rồi đi tới tắt TV.
“Anh không sao chứ?” Hạ Vũ Vân ngồi dậy, nhìn theo bóng lưng của hắn, đột nhiên dâng lên một cảm giác tội lỗi, cư nhiên hại hắn hùng phong bất chấn.
“Yên tâm, không phải là anh bị liệt dương, là không có『 tính tập trung 』”. Hắn đốt đầu mẩu thuốc lá, liếc xéo cậu, “Không phải em nói muốn đi ói à? Sao còn không đi?”
Hạ Vũ Vân nhún nhún vai, đi tới hướng phòng tắm. Còn có thể châm chọc người ta, hẳn là không thành vấn đề đi, tuy rằng vẻ mặt của hắn còn có chút không thoải mái.
Trịnh Nguy tựa vào cửa nhìn cảnh Hạ Vũ Vân nôn mửa, xem phim *** mà có thể nôn lợi hại như vậy, đại khái không có một người đàn ông nào khoa trương hơn cậu. Hắn một mực nghĩ, rốt cuộc là do cậu có tính lãnh cảm, hay là không thích bị người khác đè? Có lẽ phải cho cậu đi gặp bác sĩ mới được. Vừa mới nghĩ điều này, hắn đã buột miệng nói ra.
“Anh giúp em sắp xếp một bác sĩ.”
“Em không có bệnh.” Dừng một chút, dùng nước lạnh vẩy vẩy lên mặt, “Bác sĩ tim mạch thì không cần.”
“Không phải tim.”
“Không phải là khám bệnh tim, thì em cần phải khám cái gì chứ?”
“Anh cảm thấy em cần phải đi gặp bác sĩ.” Trịnh Nguy hất hất tàn thuốc.
“Tại sao?” Cậu nhướng mi.
“Anh muốn nhờ bác sĩ chuẩn đoán xem có phải em bị lãnh cảm không.”
Hạ Vũ Vân không lên tiếng, đột nhiên dùng sức rửa tay của mình, rồi dùng sức lau, tựa hồ muốn đem tay của mình lau ra một lớp da mới an tâm. Trong nhà yên lặng mấy phút, cuối cùng Hạ Vũ Vân cũng ngẩng đầu.
“Em không lãnh cảm, đàn ông bình thường có dục vọng thì em cũng có.” Cậu nói với âm điệu lạnh như băng.
Bác sĩ nói, cái gọi là tính lãnh cảm, là ám chỉ lúc bị kích thích không có cách nào đạt đến cao trào, hoặc là mất đi tính dục cùng với lúc hoạt động thiếu hụt đi hứng thú.
Nếu như nói cậu lãnh cảm, chiếu theo triệu chứng thì cũng chỉ đúng một nửa, cùng lắm thì coi như là một nửa lãnh cảm.
Hơn nữa cậu không phải là không có tính dục hay thiếu hụt hứng thú, chẳng qua là không quá tập trung tinh thần mà thôi.
“Như em mà cũng chưa tính? Vậy như thế nào mới được coi là lãnh cảm?”
“Không thích thì tìm những người khác đi, nếu không thì chấp nhận một chút.”
“Tìm những người khác? Chấp nhận một chút?” Trịnh Nguy quả thật bất khả tư nghị (khó tin, không thể tưởng tượng nổi), tâm bất giác lạnh đi, “Những lời này mà em cũng nói được, em có từng để ý đến anh không? Hoặc là… em vẫn không yêu anh.”
Hạ Vũ Vân ngây ngốc, nhiệt độ dần dần lạnh xuống.
Nếu như không, ban đầu cũng sẽ không làm theo yêu cầu của hắn mà ở lại. Nếu như không, căn bản sẽ không ở chung một chỗ với hắn, như vậy mà hắn còn không hiểu rõ?
“Không dám nói gì à?”
Nghe vậy, Hạ Vũ Vân tay nắm chặt thành quả đấm, tâm bắt đầu trầm xuống. Nhắm mắt đi lướt qua hắn.
Trịnh Nguy không nhúc nhích để mặc cậu đi qua, cũng không thèm nhìn cậu, bất mãn đem ánh mắt phóng lên trên tường.
“Hành động, thái độ như em thì sẽ có bao nhiêu người chịu được?”
“Bao nhiêu người kia cũng bao gồm cả anh?” Hạ Vũ Vân dừng bước lại, lưng quay về phía hắn, nói: “Nếu đã không chịu được thì cứ đi, không ai ngăn cản anh.”
Lúc này, cậu cư nhiên còn có thể bỏ đá xuống giếng, quả nhiên là việc Hạ Vũ Vân sẽ làm. Trịnh Nguy đã hoàn toàn chọc cho cậu xù lông.
“Mẹ kiếp!” Trịnh Nguy khẽ nguyền rủa một câu, quơ lấy áo khoác, lập tức mở cửa rời đi.
Hai giờ sau.
Reng reng reng—– Tiếng chuông điện thoại vang lên chói tai phá vỡ sự an tĩnh bên trong phòng.
“Alo?” Hạ Vũ Vân mở điện thoại di động.
“…”
“Alo?” Cậu hỏi lại một tiếng.
“Là anh!” Sau khi lặng yên vài giây, từ loa truyền đến giọng nói đầy từ tính của Trịnh Nguy.
“Anh còn đang rất tức giận, không biết như thế nào mới có thể hết giận… Nếu như trong vòng 30 phút em chạy tới biệt thự, anh lập tức tha thứ cho em…”
Hạ Vũ Vân sửng sốt một chút, đây là yêu cầu thối nát gì? Khuya khoắt nửa đêm nửa hôm, lái xe đến biệt thự nhanh nhất cũng phải 50 phút. Hắn quả thực là…
Làm người khác khó chịu!
“Này… Em còn có ở đó không?”
“Đây.” Hạ Vũ Vân hừ nhẹ.
“Em có tới không?”
“Anh không cần tha thứ cho tôi.” Có đôi khi lý trí chính là hung thủ bóp chết lãng mạn.
“Em có ý gì?” Giọng Trịnh Nguy trầm xuống, cho dù chỉ nghe qua điện thoại cũng nghe được tiếng hừ lạnh của hắn.
“Bởi vì tôi đi,” cậu dừng lại một chút, “Anh cao hứng, tôi lại mất hứng.”
Dứt lời, liền tắt điện thoại di động.
Chiến tranh lạnh!
Tiện tay ném luôn điện thoại di động lên giường.
Hạ Vũ Vân quay lại nhìn cửa chính hoang vắng, ngực truyền đến từng trận đau nhức…
Gian phòng trống vắng chỉ có tiếng hô hấp rối loạn của cậu.
Lắc đầu, không biết vì sao mỗi lần muốn nói những điều trong lòng, lúc nào cũng nghĩ một đằng nói một nẻo. Miệng chó không phun ra ngà voi, câu này có phải là chỉ cậu không?
Một chút?
Có lẽ những lúc như thế này tốt nhất là cần sự yên tĩnh.
Thật ra, ngay từ đầu gặp hắn, cũng không ngờ trong vòng một tháng đã gặp lại, hai người bất ngờ dây dưa, lại càng nằm ngoài dự đoán của cậu. Có lẽ là do cách cậu xử lý mọi việc quá mức lý trí, đến nỗi làm cho Trịnh Nguy cảm thấy tình cảm của cậu đối với hắn rất đạm nhạt, nhạt đến mức khiến cho hắn không cảm thụ được nhiệt tình của cậu.
Không nói yêu, không có nghĩa là không yêu. Chẳng qua là sự lãnh tĩnh của cậu khiến cậu khó có thể cho hắn một tình yêu cuồng nhiệt lãng mạn như thiên trường địa cửu, sông cạn đá mòn. Nếu như hỏi cậu có yêu hắn sâu đậm không? Vấn đề này còn phải suy nghĩ nhiều. Bởi như bây giờ bọn họ đang mỗi người mỗi nơi, cậu cảm thấy rất khổ sở tiếc nuối, nhưng chưa đến mức sống không bằng chết.
Cho nên cậu có yêu hắn sâu đậm không? Cậu cũng không rõ ràng lắm.
Dù sao tình yêu cũng không phải là toàn bộ cuộc sống của cậu, bởi vì cậu không phải là một người lãng mạn.
Hạ Vũ Vân nhắm mắt lại, xoay người nằm lên giường, để cho những suy nghĩ lo lắng chìm vào trong giấc mộng…
Hai tháng sau.
Mới ra khỏi sân bay, bầu trời đã nhá nhem tối.
Hạ Vũ Vân cúi đầu nhìn đồng hồ.
Hơn 5 giờ.
Đường phố đã bắt đầu lên đèn.
Ngồi lên taxi, cũng không biết nên đi đâu, bởi vì cậu còn không biết Trịnh Nguy đã hết giận chưa. Có lẽ cứ quay về nhà của cha đã.
Hơn nữa cậu vừa mới xuống máy bay, mặc dù hành lý trên tay không nhiều lắm, nhưng mà để cho Trịnh Nguy biết, trong lúc chiến tranh lạnh cậu thừa dịp chạy ra nước ngoài thì không làm thịt cậu mới là lạ.
Hạ Vũ Vân bỗng nhiên muốn cười, nhưng khóe miệng không nhấc lên nổi. Sau ngày đó tan rã trong không vui, Trịnh Nguy không hề liên lạc qua với cậu, mà cậu chẳng qua là bị động mà chờ, đợi hơn mười ngày, kết quả là một cái tin nhắn một tin nhắn một cú điện thoại cũng không có.
Xem ra lần này Trịnh Nguy thực sự tức giận. Có lẽ hắn căn bản là không muốn để ý đến cậu, vừa lúc mẹ ở bên Canada có chút việc, cậu liền vội vàng ra khỏi nước, cũng không kịp nói cho Trịnh Nguy.
Tâm tình chợt cảm thấy khổ sở, oán giận buồn bực tại sao mình lại thụ động, không tích cực như vậy. Kế tiếp, nên làm gì? Chẳng lẽ cứ tiếp tục chờ? Chỉ có điều đã bắt đầu thấy nhớ hắn.
Hạ Vũ Vân nhìn qua cửa kính thấy cảnh vật lướt qua thật nhanh.
Đột nhiên, tầm mắt của cậu dừng ở một tòa nhà có kiến trúc quen thuộc, phía trước là tòa cao ốc của tập đoàn Hằng Thái. Trễ thế này, không biết Trịnh Nguy đã về chưa? Cũng khá lâu rồi cậu chưa trở lại đó.
“Tài xế, cho tôi xuống ở phía trước.”
***
“Cà phê cũng pha không được, có muốn chạy trở về cơ sở học lại từ đầu không?” Từ phòng làm việc của tổng tài truyền ra một thanh âm u ám.
Người ở bên ngoài phòng làm việc bất đắc dĩ lắc đầu, mỗi ngày đều xảy ra tình huống như vậy, kéo dài đã gần hai tháng. Cứ tiếp tục thế này, bọn họ khó mà giữ được chén cơm.
Mọi người nhìn thư ký mới đi ra với vẻ đồng tình, tỏ vẻ thương mà không giúp gì được.
Bão tố mãnh liệt lần này đến bao giờ mới có thể kết thúc? Aizzz, mọi người cùng nhau cảm thán.
.
Đáng chết!
Trịnh Nguy phiền não ném tập văn kiện lên bàn.
Cơ hồ đã hai tháng, hắn ngày ngày chờ cậu tới tìm hắn, nhưng mỗi ngày qua đi lại thêm một lần thất vọng. Tên kia vậy mà máu lạnh đến mức điện thoại cũng không thèm gọi một lần, cũng không biết đã chết chưa? Giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian rồi.
Hắn không tìm cậu, chẳng lẽ cậu cũng không thèm chủ động tìm hắn?
Cái gì là bạc tình bạc hạnh, vô tình vô nghĩa vô tâm? Hạ Vũ Vân chính là một ví dụ cỡ bự.
Đây là lần đầu tiên chiến tranh lạnh kéo dài như vậy, bởi vì mỗi lần đều là hắn nhượng bộ. Nhớ tới điều này liền tức giận.
Tại sao mỗi lần đều là hắn phải cúi đầu, chẳng lẽ là do hắn nói cái câu “Anh yêu em” chết tiệt kia nên mới phải khắp nơi nhẫn nhịn chịu đựng những uất khí này? Trước đây đều là kẻ khác tự động dâng mình tới cửa, bây giờ lại muốn chờ hắn lưu lạc tới cửa…
Reng—- Điện thoại nội bộ vang lên.
“Chuyện gì?” Khẩu khí của Trịnh Nguy thật khiến kẻ khác run sợ.
“Tổng tài, có người tìm anh, nhưng mà không có hẹn trước. Anh ta nói anh ta họ Hạ. Một…”
“Hôm nay tôi không gặp bất cứ kẻ nào!” Trịnh Nguy không đợi nhân viên tổng đài nói xong, trực tiếp dập điện thoại.
Tâm tình vô cùng tồi tệ. Cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó, tôn nghiêm của hắn để cho tên kia làm bóng mà đánh bay luôn… Nhưng, dù thế nào hắn cũng không thể hết hi vọng với tên chết tiệt kia được.
Tên kia không quan tâm đến hắn hay là muốn chia tay?
Trái tim Trịnh Nguy đột nhiên thắt chặt, cái ý nghĩ này khiến hắn hoảng sợ. Ở chung với Hạ Vũ Vân càng lâu thần kinh càng trở nên điên loạn như vậy, sớm muộn rồi cũng sẽ có ngày hắn mắc bệnh tim.
Quên đi! Đại trượng phu co được dãn được, cầm được thì cũng buông được. Một lần cuối cùng, đây nhất định là lần cuối cùng, nếu như hoàn thành hợp đồng lần này, nhất định phải ra ngoài tìm cậu mới được.
80% là kiếp trước thiếu nợ cậu. Trịnh Nguy thấp giọng nguyền rủa.
“Tiên sinh, ngại quá, tổng tài nói không gặp bất cứ ai.” Nhân viên tổng đài nở nụ cười xin lỗi.
“Như vậy à?” Hạ Vũ Vân giật mình. Hình như hắn còn đang tức giận?
Nhìn ánh mắt đồng tình của nhân viên tổng đài, Hạ Vũ Vân cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Thật là hỏng bét! Bình thường chiến tranh lạnh với người yêu thì phải giảng hòa như thế nào? Cậu chưa từng gặp qua chuyện như thế này. Nếu như hiện tại cậu rời đi, quan hệ của bọn họ rất có thể đến đây là chấm dứt… Cứ như vậy kết thúc? Không được? Cậu không hi vọng chuyện phát triển đến nước này. Chỉ có điều việc giảng hòa lần này, phải do cậu bước ra trước, bởi vì vấn đề nằm ở cậu.
“A.” Hạ Vũ Vân hít sâu, “Phiền cô báo lại với tổng tài một tiếng được không?”
“Nói lại lần nữa?” Nhân viên tổng đài lộ vẻ khó xử.
“Nếu không tôi cũng có thể trực tiếp lên đó.”
“Được rồi, tôi sẽ giúp anh nhắn một tiếng.”
Reng— Điện thoại nội bộ lại vang lên lần nữa.
“Tổng tài, có vị Hạ tiên sinh ở dưới lầu chờ anh. Có thể cho anh ta đi lên không?”
Hạ tiên sinh? Chẳng lẽ là Vũ Vân?
Trịnh Nguy híp híp mắt, tay cầm điện thoại chợt run rẩy, để lộ kích động trong lòng hắn.
“Bây giờ cậu ta đang ở đâu?”
“Đang ở đại sảnh.”
“Tôi bề bộn nhiều việc.” Rất muốn gặp cậu, nhưng bỗng nhiên lại không muốn dễ dàng tha thứ cho cậu, để cho cậu nếm chịu đau khổ một chút cũng tốt. Ai bảo tên kia để cho hắn khó chịu lâu như vậy chứ.
Cúp điện thoại, nhân viên tổng đài nhìn Hạ Vũ Vân với vẻ không biết làm thế nào.
“Không được?” Hai vai cậu hơi chùng xuống.
“Hmm, tổng tài nói anh ta bề bộn nhiều việc.”
[Bề bộn nhiều việc?] Cậu cười khổ, “Vậy làm phiền cô rồi.”
Thì ra là chủ động lấy lòng cũng khó như vậy? Nếu như qua ngày hôm nay, cậu nhất định không còn dũng khí trở lại đây tìm hắn nữa.
Hạ Vũ Vân đi về phía cửa lớn, suy nghĩ nên đứng chờ hay là rời đi?
Sau khi Trịnh Nguy dập máy, thu dọn qua loa văn kiện trên bàn, bước nhanh vào thang máy cá nhân để xuống dưới lầu. Một bước tiến vào đại sảnh, phát giác không có một bóng người, gương mặt anh tuấn lập tức cứng nhắc trắng không còn chút máu.
“Xin chào tổng tài!” Nhân viên tổng đài cung kính chào hỏi với Trịnh Nguy.
“Người đâu?” Trịnh Nguy trong lòng còn có mong đợi.
“Người nào?”
“Vừa rồi không phải cô nói có người đến tìm tôi sao?”
“Đúng vậy. Chỉ có điều hình như anh ta đi rồi.”
“Đi?” Trịnh Nguy nhất thời nhụt chí…
Tên kia không cần phải có cốt khí như vậy chứ? Cậu bắt hắn chờ đợi hai tháng, hắn để cho cậu chờ đợi có mấy phút cũng không được?
.
.
.
Hạ Vũ Vân từ nhà cha trở lại chỗ ở của mình.
Phát hiện bên trong cửa sổ có ánh đèn lấp loáng, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên, cất chiếc chìa khóa vừa mới lấy ra.
Nhìn chuông cửa, do dự một chút, rồi nhấn.
Người mở cửa đúng là Trịnh Nguy.
Thân thể cao lớn của hắn đứng chắn ở trước cửa, hai tay ưu nhã đút vào túi quần, mặt không chút biểu tình, chỉ có điều đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, để lộ oán giận buồn bực trong lòng hắn.
“Lâu rồi không gặp.”
Trịnh Nguy liếc xéo cậu, chân mày hơi nhíu lại, vẫn không có phản ứng.
“Không muốn gặp lại em? Vậy không làm phiền anh nữa.” Hạ Vũ Vân cười cười, nhìn hắn vẫy vẫy tay.
Còn chưa kịp xoay người, Trịnh Nguy đã nắm lấy cổ tay của cậu, thuận tiện kéo cậu vào trong ngực.
“Em biết anh không phải như thế mà, đừng quá đắc ý.” Trịnh Nguy tựa đầu lên vai cậu, buồn bực nói.
Cậu chẳng qua là nhẹ nhàng nói vài câu, hắn đã hoàn toàn thất thủ, không hề giữ lại được chút gì. Thật là thua hoàn toàn, thua đến cam tâm tình nguyện.
“Em không có.” Nhưng khóe miệng lại ngăn không được mà nở một nụ cười.
“Thế này mà bảo là không có? Đáng chết.” Trịnh Nguy buộc chặt hai cánh tay, cúi đầu hung hăng hôn lên môi Hạ Vũ Vân. Vừa điên cuồng lại vừa dịu dàng, hắn vẫn còn tức giận, nhưng lại sợ làm cậu bị thương. Chỉ có điều càng hôn càng không muốn buông cậu ra.
Có lẽ trước đây cậu sống quá mức tự chủ, khiến cho Trịnh Nguy cảm thấy thất bại cùng cảm giác không an toàn. Hạ Vũ Vân rảnh rỗi nhắm mắt lại, thuận theo sự chỉ dẫn của hắn, đầu lưỡi cuốn lấy nhau.
Một lúc lâu sau, mở mắt ra, cậu đã bị Trịnh Nguy đặt ở dưới thân, nhưng không có tiến thêm một bước.
Bầu không khí mập mờ nhưng không hề mang theo sắc tình.
“Em khẳng định sẽ không chiến tranh lạnh nữa?” Thanh âm Trịnh Nguy có chút rầu rĩ.
“Hình như anh mới là người không thèm để ý tới em mà?” Hạ Vũ Vân đột nhiên rất muốn cười, không ngờ hắn là cao thủ tình trường mà lại hỏi vấn đề ngây thơ như vậy.
“Anh không quan tâm tới em?”, Hắn lý sự, “Chẳng lẽ em sẽ không tìm anh?”
“Em có tìm, chỉ có điều hình như anh bề bộn nhiều việc.”
“Anh bận rộn? Chẳng lẽ em không thể chờ thêm một chút sao?”
“Chờ?” Đúng nha, tại sao lúc đó cậu không chờ hắn nhỉ, “Lần sau, lần sau sẽ đợi.”
Sắc mặt giận dỗi của Trịnh Nguy hạ xuống, bỗng nhiên chuyển sang một đề tài khác, “Em đã từng tỏ tình với người nào chưa?”
Sẽ không phải là hiện tại muốn cậu tỏ tình với hắn chứ? Hạ Vũ Vân chợt cảm thấy mặt đầy hắc tuyến. (= = |||)
“Tại sao lại hỏi chuyện đó?” Bốn lượng đấu được với nghìn cân thì từng nói qua.
“Bởi vì dường như em rất không muốn nói những lời này.”
“Hmm! Hmm!” Cậu cười khan.
“Lần nào cũng như vậy.” Trịnh Nguy có chút không cam lòng, “Hai tháng nay em đã làm gì?”
“Em sang Canada thăm…” Lời còn chưa nói xong, Trịnh Nguy đã nghiến răng nghiến lợi cắt ngang lời cậu.
“Cái gì? Đang chiến tranh lạnh mà em còn có tâm tư chạy ra nước ngoài. Em…”
“Aizz!”
Hạ Vũ Vân dứt khoát kéo thân thể Trịnh Nguy xuống, chủ động hôn lên môi hắn, dập tắt cơn giận.
Màn đêm đen nhánh, vẫn là thuộc về tình nhân.
.
.
Nửa đêm tỉnh lại.
Hạ Vũ Vân muốn xuống giường đi rửa tay, cậu vừa cử động thì bàn tay bên hông cậu lại giữ càng chặt hơn. Giữa đôi lông mày khẽ cau lại, đưa tay đẩy đẩy hắn ra, mà Trịnh Nguy đang ngủ lại theo bản năng cuộn chặt không tha.
Hạ Vũ Vân thở dài, ngày trước cậu vô tâm đã tạo thành một khoảng cách, cuối cùng lại khiến hắn luôn bất an như vậy.
Người tháo chuông cũng phải là người đã treo chuông.
Quay sang hắn đang nằm bên cạnh, đưa tay vuốt nhẹ chân mày hơi nhíu lại của hắn, nhẹ nhàng kề sát bên tai hắn thì thầm.
“Em sẽ — luôn luôn ở bên anh, cho đến khi anh chán ghét mới thôi.” Đây là lời hứa hẹn lớn nhất mà cậu có thể làm được, sau đó chậm rãi kéo tay hắn sang một bên, rồi bước xuống giường.
Cảm thấy chăn chợt lạnh, Trịnh Nguy mới từ từ mở mắt ra, khóe môi khẽ mỉm cười.
“Anh sẽ không bao giờ chán ghét em.”
Muốn bày tỏ cảm xúc yêu thương thì có trăm ngàn cách.
Ngoại trừ “Em yêu anh”
Hẳn là còn có những lời khác có thể khiến người ta cảm động hơn.