Đau nhức, là một loại dằn vặt đau đớn đến tận tâm can.
Hô hấp đột nhiên hết sức khó khăn… Ngực đã lâu không đau nhức đến mức như vậy, khả năng là bệnh cũ tái phát.
Lại bị như thế này, còn tưởng rằng làm phẫu thuật xong sẽ không tái phát bệnh nữa.
Đã quên, trên thế giới không có chuyện gì là tuyệt đối.
Hạ Vũ Vân dựa vào tường, chậm rãi trượt dần cho đến khi ngồi hẳn xuống sàn nhà. Cậu quả thực chẳng nhấc nổi chân lên nữa.
Ngay cả việc hít sâu vài cái, ngực cũng khó chịu như đang vội vàng chạy thật nhanh.
Càng ngày càng cảm thấy khó thở, cậu chậm rãi rót chén trà, giờ chỉ muốn được nghỉ ngơi một lát.
Tự giễu, khóe miệng cậu cong lên một nụ cười mỉa mai.
***
“Cạch”… Cửa phòng trà đóng lại, vang lên tiếng bước chân của hai người.
Hạ Vũ Vân gắng gượng đứng dậy, tính gọi người vào dìu mình ra ngoài nhưng rốt cuộc vẫn chờ cơn đau qua đi rồi tự mình di chuyển.
“Nguy, anh biết là em yêu anh mà. Đừng đối xử với em như vậy, đừng đối xử với em như vậy…”
Tiếng phụ nữ đang nức nở vang lên.
“Cô yêu tôi??” Là giọng nói thấp, trầm, dễ nghe nhưng lạnh te của một người đàn ông.
Nguy?? Trịnh Nguy??? Chẳng lẽ là vị phó tổng tài nghe đồn có hành vi phóng đãng, phong lưu thành thói?
Hạ Vũ Vân nhíu mày, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tự dưng lại gặp tổng tài đang cãi nhau với người yêu.
Là xúi quẩy hay vận may đây?
Trước giờ các bà tám cùng phòng nói, muốn hóng hớt tin tức bát quái thì cứ tới toilet nhất định chuẩn không sai.
Xem ra các cô còn sót một chỗ, chính là phòng uống nước.
Thở ra một hơi, vốn đang nghĩ rằng có người tới giúp, hiện tại thực sự là tự cầu đa phúc rồi.
Cách một tấm bình phong cho nên người bên ngoài không phát giác ra phòng uống nước vẫn còn một người khác.
“Nguy, chỉ cần cho em ở lại bên cạnh anh, em đảm bảo về sau quyết không làm những chuyện quá phận nữa. Nguy, cho em một cơ hội, cho em một cơ hội đi mà… Em thề, thề là…sau này sẽ…sẽ không xen vào…chuyện riêng của anh nữa…” Nói xong lời cuối cùng, cô ta đã khóc không thành tiếng.
Thực ra, trong chuyện tình cảm, nếu đã bị vứt bỏ thì nên chấp nhận sự thật đi. Cứ mặt dày bám dính người ta chỉ tổ hạ thấp giá trị bản thân, kẻ khác lại càng thêm chán ghét cô mà thôi.
Người phụ nữ này rất ngu xuẩn, nhưng cũng rất đáng thương. Cậu không khỏi cười lạnh.
Hạ Vũ Vân ngay từ đầu đã không muốn nghe bọn họ nói chuyện, nhưng tiếng kêu khóc của cô ta thực sự rất chói tai.
Không muốn nghe, cũng sẽ lọt vào tai. Có điều tiếng khóc lóc van xin của người phụ nữ kia tuy phiền phức, nhưng lại thành công phân tán lực chú ý của cậu, cơn đau đớn ở ngực không đến mức thấu xương như nãy nữa.
May mà thiết bị cách âm phòng uống nước không tệ, bằng không nhất định mọi người sẽ vây đến hóng kịch vui.
“Y Văn, đừng có như vậy. Ngay từ đầu tôi đã nói rõ ràng rồi, nghĩ thoáng một chút, sẽ có người phù hợp với cô hơn, chia tay đi.” Thanh âm trầm đều của người đàn ông mang theo một tia thở dài.
Tổng tài này cũng thật có phong độ, cỡ như anh ta mà cũng nhẫn nại đứng đây diễn màn kịch chia tay với tình nhân cơ à. Tình nhân? Nói chia tay?
Với thân phận của anh ta, đại khái có thể bỏ lại một câu: “Chúng ta chơi đùa xong rồi”, liền quay đầu tiêu sái bước đi.
Hạ Vũ Vân không khỏi nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.
“Em không muốn, Nguy, em không muốn chia tay. Đừng vứt bỏ em, em không thể sống mà không có anh…” Cô ta tiến lên phía trước một bước, duỗi tay ôm lấy hắn, tỏ rõ thế nào cũng sẽ không buông tay. “Em cần anh…cần anh…”
“Y Văn, buông tay đi.” Lần này thanh âm của người đàn ông rõ ràng mang theo sự lạnh lùng. “Tôi không muốn nhắc lại, đợi cô thu dọn đồ đạc để rời đi, tôi sẽ bồi thường tốt nhất cho cô.”
“Nguy, vậy anh từng tặng em nhẫn kim cương là có ý gì? Em còn cho rằng mình là người đặc biệt.”
“Đó chỉ là suy nghĩ của cô. Có một việc phải làm cho rõ ràng, nhẫn không phải tôi muốn đưa, là cô muốn, tôi phụ trách mua mà thôi. Đối với tình nhân tôi luôn luôn hào phóng, điểm này tôi nghĩ cô hẳn là rất rõ ràng.” Người đàn ông lãnh đạm nói.
“Nhưng nhẫn là biểu thị… cho một ý tứ khác, anh biết chứ?”
“Xin lỗi, tôi không biết.”
“Anh…”
“Tôi nói chắc đã đủ rõ ràng, cô là người thông minh, nên làm như thế nào thì tự mình suy xét đi.” Hắn lên tiếng ngắt lời cô, vẻ mặt bắt đầu không kiên nhẫn.
Người phụ nữ hơi thất thần, đẩy hắn ra, lập tức vung tay tát hắn một cái, quẳng lại một câu: “Trịnh Nguy, tôi hận anh.”
Rồi lập tức đẩy cửa chạy đi.
***
Không có tiếng nói chuyện của bọn họ, phòng uống nước lại khôi phục sự tĩnh lặng vốn có.
Trịnh Nguy, quả nhiên là phó tổng tài.
Xem ra cậu đã nghe được một tin tức chấn động.
Hạ Vũ Vân nặng nề nhắm mắt lại, mặc kệ, đó là vấn đề của bọn họ, hiện tại điều cậu mong muốn nhất chính là Trịnh phó tổng kia cũng đi lẹ lẹ. Bị người ta phát hiện mình nghe lén sẽ không ổn, cho dù cậu chỉ là vô tình.
Đứng ở trên sàn nhà phòng uống nước là một đôi giày da nam giới, do dự một chút, mới dời bước ra phía sau bình phong. Vóc người cao lớn khom lại, cúi đầu xuống nhìn chằm chằm Hạ Vũ Vân đang nhắm mắt.
“Cậu ngồi ở đây làm gì? Nghe lén?”
Hạ Vũ Vân lấy lại tinh thần, phát giác Trịnh Nguy đã đứng ngay trước mặt cậu, mày kiếm trói chặt, dễ nhận thấy hắn đang rất không vui.
Hạ Vũ Vân híp đôi mắt lại, ngẩng đầu tinh tế đánh giá nhân vật cỡ bự tên tuổi vang dội này, người cầm quyền của công ty. Cậu chỉ là một viên chức nho nhỏ, hằng ngày chỉ có thể ôm lòng ngưỡng vọng với nhân viên tầng 18. Hiện tại có cơ hội tiếp xúc gần gũi thế này, thực sự là có muốn không nhìn cũng chẳng được.
『Phong thần tú nhã, mị lực vô cùng 』. Đây là cảm nhận đầu tiên khi cậu thấy Trịnh Nguy.
Chỉ bằng hai chữ “tuấn mỹ” tựa hồ không đủ để miêu tả vẻ ngoài của hắn. Một thân âu phục màu xám đậm càng làm tôn lên vóc người cao thẳng thon dài. Tỷ lệ hoàn mỹ, thần thái tao nhã, trên người còn tản mát ra một loại khí chất thiên thành toàn vẹn.
Mẫu đàn ông như thế này quả thực có điều kiện phong lưu, cũng nhất định khiến người ta tan nát cõi lòng.
“Sao không nói lời nào?” Trịnh Nguy nhướng nhướng mày, giọng nói trầm thấp và lạnh lẽo.
“Xin chào phó tổng.” Hạ Vũ Vân dời chuyển ánh mắt, ngượng ngùng nở một nụ cười yếu ớt. Phản ứng như vậy bởi cậu cũng không hi vọng mọi chuyện sẽ diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp. Cảm giác chán ghét loại người giàu có phong lưu này vẫn luôn tồn tại trong cậu.
“Cậu ở bộ phận nào?”
“Phòng kế hoạch – marketing.” Hạ Vũ Vân cẩn thận trả lời. Tuy rằng nghe lén là không đúng, nhưng cũng sẽ không vì chuyện cỏn con thế mà đã bị sa thải chứ?
“Cậu đang khó chịu?” Hắn chú ý tới sắc mặt tái nhợt của Hạ Vũ Vân, “Cần gọi bác sĩ không?”
“Tình trạng của cậu không quá lạc quan.” Trịnh Nguy nhíu mày, không biết là lo lắng hay vẫn còn giận.
Hắn đưa tay ra, cố sức kéo cậu lại. Hạ Vũ Vân bởi vì toàn thân đều vô lực, mới vừa đứng lên đã bắt đầu chao đảo, sau đó có chút chật vật, loạng choạng ngã ngay trên người Trịnh Nguy.
“Phó tổng, ngại quá, anh đỡ tôi một chút là được rồi.”
Hạ Vũ Vân vô lực tựa đầu vào vai hắn, một mùi nước hoa nhàn nhạt xông vào mũi.
Quên đi, khả năng sẽ bị đuổi việc, cho nên mượn bả vai dựa vào một lát cũng chẳng sao. Tuy rằng tư thế này hình như có chút… mờ ám. Mà thôi nghĩ nhiều làm gì, cậu hiện tại toàn thân hư thoát chịu đựng cơn đau, căn bản là không muốn cử động.
Trịnh Nguy đưa tay ổn định thân thể yếu ớt của cậu.
Qua vài phút đồng hồ, Trịnh Nguy thấy cậu dường như có chiều hướng không nhúc nhích, nhịn không được mở miệng.
“Cậu tên là gì? Cứ thế này không phải là cách hay. Cậu trở lại phòng làm việc, mời một bác sĩ đến khám thử đi. Tôi không muốn xảy ra sự việc ầm ĩ trong công ty.”
“Tôi là Hạ Vũ Vân, yên tâm, vẫn chưa chết được. Sẽ không làm công ty hổ thẹn dễ dàng như vậy đâu.” Cậu yếu ớt mở miệng, nhưng tựa hồ thân thể vẫn không có ý định nhúc nhích.
Dù sao cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý bị đuổi việc, vậy dựa vào nhiều một chút cũng chẳng sao.
***
Có người nói thời tiết có khả năng đại biểu cho tâm tình. ( aka người buồn cảnh có vui đâu bao giờ)
Đó là một buổi sáng u ám, trời mưa rả rích.
Vậy chẳng phải tâm tình ngày hôm nay là hỏng bét?
Những người khác có thể là như thế, nhưng đối với Hạ Vũ Vân, dù cho lúc này động đất cũng là như vậy, tức là không hề bị ảnh hưởng.
“Chào buổi sáng, anh Hạ.”
Là nhân viên thực tập mới của phòng, tên gì cũng không rõ, gần đây cậu có chút đãng trí.
“Chào buổi sáng.”
Hạ Vũ Vân tao nhã trả lời, mỉm cười với cô gái nhỏ bên cạnh. 26 tuổi vẫn xem như là tráng niên, nhưng so với một cô bé 18 tuổi thì cũng coi như già rồi.
“Trời mưa dầm hoài, thật đáng ghét! Quần áo em bị nước bắn tung tóe.”
“Được rồi, lau đi.” Hạ Vũ Vân quan tâm đưa cho cô bé một cái khăn tay. Hai người sánh vai bước về hướng cao ốc tập đoàn Hằng Thái.
“Anh Hạ, anh… và tổng tài thực sự là chỗ quen biết à?”
Cô gái nhỏ sợ hãi hỏi, khuôn mặt xinh đẹp đã hiện lên hai đóa mây đỏ đáng yêu.
Thiếu nữ thường mơ mộng chuyện tình yêu, cậu hoàn toàn có thể hiểu. Nhìn thấy tổng tài đẹp trai lại lắm tiền, tâm hồn thiếu nữ xao động là điều bình thường.
Ai bảo phòng cậu âm thịnh dương suy chứ. Có phó quản lý là đàn ông, đáng tiếc là đã lớn tuổi, muốn tiếp cận mộng đẹp biến thành phượng hoàng cũng chịu. Còn lại chính là cậu với tư cách kẻ làm công ăn lương.
“Ah… xem như là, anh biết hắn, nhưng hắn không biết anh.”
Ngày hôm qua, phó tổng tài tốt bụng đưa cậu trở về phòng, đương nhiên còn từ bi không truy cứu hành vi nghe trộm của cậu, cuối cùng cũng bảo vệ được bát cơm. Đồng nghiệp trong phòng nhất thời xôn xao đứng dậy, còn tưởng rằng cậu là người quen của tổng tài. Xin mấy người, nếu cậu thật quen biết tổng tài thì cần quái gì ngồi đây làm nhân viên nho nhỏ kiếm bát cơm sống qua ngày nữa.
“Là sao? Tổng tài ngày hôm qua vẫn…”
“Em gái, anh và tổng tài thực sự không có quan hệ gì đâu.” Hạ Vũ Vân cười khẽ ngắt lời. “Cô có hỏi một trăm lần, anh vẫn sẽ trả lời như thế. Cho nên chuyện liên quan đến tổng tài anh cũng không rõ lắm.”
Hạ Vũ Vân lập tức mím môi, khóe miệng nhàn nhạt ngưng lại ý trào phúng.
Xem ra sức quyến rũ của Trịnh phó tổng thực sự là chẳng thể nào ngăn cản, mới dạo qua một vòng đã có người ngầm say mê. Thảo nào ngày hôm qua người phụ nữ kia vọng tưởng xua đuổi ruồi nhặng xung quanh hắn, muốn độc chiếm hắn. Trịnh Nguy trời sinh là tình nhân trong mộng của nhiều người, hắn có thể khiến người ta sống, khiến người ta chết, có thể thuộc về tất cả mọi người, nhưng sẽ không thuộc về một người.
Nói chung người nào thích hắn thì đúng là bất hạnh.
Có điều, trên thế giới này, có rất nhiều người sẵn sàng làm con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Loại người như vậy thực sự là ngu xuẩn.
Nhất là đàn bà.
Cô gái nhỏ giật mình, sau đó vội vàng đuổi kịp bước chân cậu.
“Anh Hạ, anh có nghe người ta nói qua anh rất lãnh đạm không vậy.” Sắc mặt cô bé điểm một chút mê hoặc.
Hạ Vũ Vân cười nhạt, lông mày không khỏi nhếch lên dương dương tự đắc.
“Em thấy cũng đúng, tuy rằng anh đối xử với mọi người rất hòa hợp nhưng chung quy vẫn có chút xa cách. Dường như không có gì có thể khiến cho anh chú ý, nên kẻ khác nảy sinh một loại hiếu kỳ, rất muốn tiếp cận để hiểu rõ anh.”
Hạ Vũ Vân nghe xong thì bật cười, có lẽ nữ sinh bây giờ đọc quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình, ngộ độc quá sâu.
“Thế nào? Cô có hứng thú với anh?” Cậu đè thấp giọng, cố gắng giả bộ vẻ không đàng hoàng.
“Anh Hạ, không nên đùa giỡn, em nói thật mà.”
“Đúng đúng đúng, cô nói rất đúng.” Hạ Vũ Vân cười, vân vê mái tóc cô gái nhỏ.
Cậu thật đúng là thất bại, còn muốn ra vẻ dáng điệu của đàn ông hư hỏng, người ta cũng không mặc kệ cậu.
Cũng đúng, đàn ông hư hỏng, điều kiện tiên quyết là phải thật đẹp trai, tối thiểu cũng phải như phó tổng tài mới ra dáng.
Cậu có khuôn mặt rất đại chúng, có thể nói có khí chất, có vị đạo, nhưng mà không thể gọi là đẹp trai. May mắn là cậu cao 1m79, bổ sung cho bề ngoài xa cách.
Bình thường là một loại vinh hạnh, tuy rằng không bắt mắt, nhưng có thể tránh được rất nhiều phiền phức.
Người giỏi giang thì ai cũng biết, người bình thường cứ sống yên ổn là được rồi.
***
“Nghe nói trợ lý đặc biệt [thân mật] của phó tổng tài, Dư Y Văn ngày hôm qua đã bị hạ nốc-ao, chuyển qua vị trí khác rồi.”
“Tôi đã sớm đoán được cô ả này không ra trò trống gì mà.”
“Cô mà thần thông như thế thì đã không đặt ít tiền cược như vậy.”
“Có điều, cô ta theo bên người tổng tài đã một năm, cũng khá lâu đó chứ.”
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền xa vạn dặm.
Tam cô lục bà ở cùng một chỗ, nhất định sẽ bàn tán chuyện thị phi.
Huống chi Trịnh phó tổng cứ cam tâm tình nguyện gây ra tin nóng, cung cấp cho người ta đề tài để nói chuyện phiếm lúc trà dư tửu hậu.
Nếu bọn họ nếu không ‘bình loạn’ một phen, thì thật là hổ thẹn với sự hào phóng của Trịnh phó tổng rồi.
Nhất là phòng cậu, thực sự có đủ loại phụ nữ.
Gầy có, béo có, gìa có, trẻ có…
Ba người phụ nữ thành một cái chợ, một đám phụ nữ có thể sánh bằng gian bán thức ăn của khu thương mại.
Xem bọn họ thảo luận kịch liệt sẽ biết trình độ.
Hạ Vũ Vân nhếch môi, cong lên thành một nụ cười mỉa mai.
Sau đó đi về phía bàn làm việc của mình.
“Vũ Vân, cậu đã trở về.” Có người vẫn duy trì sự tỉnh táo, phát hiện cậu đã trở lại.
“Chào buổi sáng, Hồng Di.”
“Vũ Vân, chiều hôm qua trợ lý đặc biệt của phó tổng đã bị sa thải, cậu có biết chuyện gì xảy ra không?”
“Trợ lý đặc biệt của phó tổng? Người nào thế?”
Hạ Vũ Vân lộ vẻ nghi hoặc. Chẳng lẽ cô nàng ngày hôm qua là trợ lý đặc biệt của phó tổng?
“Dư Y Văn. Thằng nhóc này, đừng nói với tôi cậu không biết là ai chứ.”
Hạ Vũ Vân cười cười xin lỗi.
“Cậu– không thể nào? Thực sự không biết? Thằng nhóc cậu không phải quen thân với phó tổng lắm sao?” Hồng Di vẻ mặt hoài nghi.
“Đừng đoán mò, hôm qua tổng tài chỉ là tốt bụng đưa tôi về mà thôi, thậm chí có khi ngay cả tôi họ gì anh ta cũng không biết ấy chứ.”
“Thực không đó?”
Hồng Di không quá tin tưởng, vốn định sẽ hóng hớt đến cùng nhưng trưởng phòng đã bắt đầu tập hợp mọi người, cô ta đành phải tạm thời bỏ qua cơ hội bức cung.
***
Cuộc sống bình thản chậm rãi trôi qua hai tháng.
“Nguy rồi, cấp trên có tin tức, mấy ngày nay điều động các nhân vật quan trọng, nói không chừng muốn cắt giảm nhân sự đó.”
“Quản lý vừa mới kêu Tiểu Tích đi vào… không biết thế nào đây?”
“Sợ rằng kế tiếp gọi tôi cũng không chừng…”
Mọi người lại một phen hỗn loạn, chỉ sợ sẽ nhận được “quả bom trắng”. (thư sa thải)
Tập đoàn Hằng Thái ở trong nước cũng xem như là doanh nghiệp lớn nổi tiếng, muốn thi vào được cũng không phải chuyện dễ dàng. Quan trọng là ở đây tiền lương cao phúc lợi tốt, loại đãi ngộ mà không phải bất kỳ doanh nghiệp nào cũng có, cho nên các viên chức đều rất lo sợ sẽ bị sa thải.
“Anh Hạ, anh không lo lắng sao?”
“Có gì đâu mà lo, Diệp Tử lại đây giúp anh.” Hạ Vũ Vân giương mắt, nhưng tay không ngừng làm việc. Là cô gái nhỏ kia, hiện tại cậu rốt cuộc cũng nhớ được cô bé tên là gì. Gọi Diệp Tử, là một cái tên rất đáng yêu, rất tương đồng với cô.
“Anh Hạ, anh không sợ bị sa thải sao?”
“Nếu như bị sa thải thật, chúng ta là nhân viên quèn thì có thể nói cái gì?” Hạ Vũ Vân vẫn đang cố gắng viết bản báo cáo. “Về việc này thì có một điểm rất rõ ràng, Diệp Tử cô là thực tập sinh nên sẽ không ảnh hưởng đâu mà?”
“Không, em là…”
Lời còn chưa nói xong, Tiểu Tích mới từ phòng quản lý đi ra ngắt lời:
“Hạ Vũ Vân, quản lý gọi cậu vào trong.”
Vẻ mặt Tiểu Tích hiện lên sự đau khổ, dường như gặp phải chuyện chẳng tốt lành gì. Mọi người vọt tới trước mặt cô, hỏi thăm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Diệp Tử, lần sau nói chuyện tiếp, anh vào đây.” Cậu vỗ vỗ bả cô bé. “Cười lên nào, cũng không phải là đi chịu chết mà.”
“Ưm…” Diệp Tử bất đắc dĩ mỉm cười.
***
“Quản lý, có vấn đề gì sao?”
Cậu tiện tay khép cửa lại.
“Ngồi đi.” Quản lý xua tay, Hạ Vũ Vân gật đầu ngồi xuống.
“Là như vậy, cậu hẳn là nghe nói qua chuyện công ty điều động nhân sự?”
“Có nghe qua.”
Quản lý nói rất nhiều lời khách sáo với cậu, Hạ Vũ Vân cũng không thể nghe kỹ từng câu từng chữ. Cậu chỉ biết đến sau cùng quản lý mới nói mấy câu với cậu, dường như là vị trí trợ lý hành chính đặc biệt của phó tổng vẫn còn trống và vân vân. Sau đó là, bắt đầu từ thứ hai tuần sau, cậu được điều lên tầng 18, nhậm chức trợ lý hành chính đặc biệt của phó tổng, về sau không cần đi làm tại phòng kế hoạch – marketing nữa.
Không biết sau khi cảm ơn quản lý, cậu đã trở lại phòng làm việc như thế nào.
Mọi người trong phòng nhìn cậu đầy vẻ hiếu kỳ, Hạ Vũ Vân cũng rất tiết kiệm lời, chỉ mỉm cười. Cái gì cũng chưa nói.
Đến bây giờ cậu vẫn còn có chút mù mờ… Tin tức này không biết là tốt hay xấu, không có lửa làm sao có khói, sự tình ắt có nguyên nhân. Chung quy vẫn cảm thấy có phần hơi lạ.
Chuyện tốt như thế sao lại đến phiên cậu nhỉ, hôm nay cũng không phải là ngày cá tháng tư mà.
Quên đi, chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó thôi.