P.S:Gần đây ta hơi bận,mọi người đọc đỡ bản chưa beta ^^ Thông cảm ta nhá.
Mang tâm trạng thấp thỏm bất an,Chu Tĩnh Thần để mặc khí ma ôm một đường bay cao trên không trung thẳng tới hoàng cung.
“Phụ hoàng nhất định không thể xảy ra chuyện.” Hắn thấp giọng lẩm bẩm.
“Yên tâm,có bổn tôn ở đây,hoàng thượng sẽ không có việc gì.” Bàn tay to của khí ma ôm trọn bàn tay lạnh như băng,an ủi.
Vì tránh dọa người,khí ma thi triển ẩn thân thuật dẫn hắn làm trò trước mặt mọi người,nghênh ngang đi vào ngự ngủ.Giờ phút này đã là lúc thắp đèn,hoàng hậu cũng đã trở về Phượng Hi cung,thái giám cung nữ được nàng hạ lệnh canh giữ ở ngoài cung,ngừa có người tự tiện xông vào,cho nên hai người tiến vào bên trong bốn bề vắng lặng.
“Phụ hoàng!” Chu Tĩnh Thần đẩy ra khí ma,sải bước chạy đến long sàng,cầm lấy bàn tay phụ hoàng hỏi.
Đáng tiếc hai mắt hoàng thượng thủy chung nhắm nghiền,vô luận hắn gọi thế nào cũng không đáp lại hơn nữa dung nhan tiều tụy mệt mỏi.
“Để bổn tôn.” Khí ma lặng lẽ nhích tới gần hắn,ở trên vai vỗ nhẹ hai cái.
“Vô luận thế nào nhất định phải cứu sống phụ hoàng.”Trên mặt Chu Tĩnh Thần lúc này nước mắt ràng rụa,một đôi tinh mâu vừa hồng vừa sưng.
Khí ma gật đầu,năm ngón tay đặt trên đỉnh đầu hoàng thượng,mấy đạo bạch quang từ đầu ngón tay y bắn ra,tiếp theo bao phủ trên người hoàng thượng.
Chu Tĩnh Thần lau đi nước mắt đứng yên một bên,vịn cột giường,trong lòng lại khẩn trương vô cùng.Bạch quang từ từ tụ lại trên ngực hoàng thượng,dưới long bào dường như có cái gì đó ngọa nguậy,bị bạch quang bức bách càng động càng nhanh.
“Đây là cái gì?” Chu Tĩnh Thần chỉ vào long bào kinh hô.
“Cổ.” Khí ma vừa điều khiển bạch quang vừa trả lời hắn.Tiếp theo y hét to một tiếng,bạch quang bao quanh sâu độc từ trong miệng khẽ nhếch của hoàng thượng bay ra rơi vào ma thủ khí ma.
“Ưm......” Sâu độc được bức khỏi cơ thể,mí mắt hoàng thượng giật giật từ từ tỉnh lại.
“Phụ hoàng.” Chu Tĩnh Thần kích động gục trước ngực hoàng thượng.
“Ngươi đè lên hoàng thượng rồi.” Khí ma thở dài đưa kéo Chu Tĩnh Thần rời khỏi người hoàng thượng.
“Phụ hoàng,nhi thần chỉ nhất thời kích động không làm đau người chứ?” Hắn tay chân vụng về giải thích nhưng thấy phụ hoàng từ ái nhìn hắn,lúc này hốc mắt đỏ lên lệ như suối trào ra ngoài.
“Hoàng nhi không cần lo lắng,trẫm không có chuyện gì.” Trên mặt hoàng thượng không còn tái nhợt như vừa rồi cũng có tinh thần hơn,chỉ không có khí lực ngồi dậy.
Hắn vội vàng lau đi nước mắt,cười nói: “Phụ hoàng không có chuyện gì là tốt rồi,người suýt hù chết nhi thần.”
“Vị này là….?” Hoàng thượng bỗng nhiên phát hiện sự tồn tại của khí ma.
Khí ma không đợi Chu Tĩnh Thần giải thích liền hướng về phía hoàng thượng,chắp tay nói: “Nghịch Thiên tham kiến hoàng thượng.”
Y đường đường là Ma Tôn bình thường đương nhiên khinh thường hành lễ hoàng đế loài ngường,bất quá người trước mắt là phụ hoàng Tĩnh Thần,cũng xem như cha vợ tương lai của mình,khách khí một chút hẳn nên.
“Y là ân nhân cứu mạng của nhi thần,mới vừa rồi cũng do y giúp hoàng giải trừ cổ thuật,bất quá y từ trước đến nay đều sống trong núi,nên mới không hiểu rõ quy cũ trong cung,xin phụ hoàng đừng phiền lòng.” Chu Tĩnh Thần vội vàng đứng ra nói rõ thân phận của y.
“Không sao,ngồi.” Hoàng thượng đánh giá cẩn thận,nhìn một lát rồi gật gật đầu.
Mặc dù màu tóc cùng con ngươi khác với thường nhân nhưng tướng mạo rất xuất chúng,hơn nữa y từng cứu Tĩnh Thần còn cứu lấy mạng mình,bên cạnh Tĩnh Thần lại có người bản lĩnh không giống người thường,ông cũng không cần lo lắng hoàng hậu,thái tử bất lợi với Tĩnh Thần.
Khí ma còn chưa mở miệng,Chu Tĩnh Thần liền giành nói: “Đa tạ phụ hoàng.” Kéo khí ma ngồi xuống.
“Tướng mạo của ngươi rất là kỳ lạ,trẫm chưa từng thấy qua nam tử có khí độ phi phàm như vậy.” Hoàng thượng nhìn y khen không dứt miệng.
“Tạ ơn hoàng thượng khen ngợi,Nghịch thiên từ nhỏ đã vậy.”
Nãy giờ y thái độ khiêm tốn làm cho Chu Tĩnh Thần không nhịn được liếc mắt sang.
Từ trước đến giờ Khí ma luôn không ai bì nổi,giờ sao lại nói chuyện khách khí như vậy nha.Chu Tĩnh Thần đương nhiên sẽ không cho rằng vì đối mặt vua của một nước,thái độ khí ma biến chuyển quá nhanh,dù sao ban đầu khi đối phương biết thân phận của hắn cùng nhìn thấy đại hoàng huynh vẫn rất bướng bỉnh kiêu ngạo,không phải...... là vì hắn chứ?
Thật ra hắn đã phát hiện,sau khi hai người phát sinh quan hệ khí ma mặc dù vẫn làm theo ý mình nhưng rất nhiều chuyện nhỏ nhường theo ý hắn,điều này khiến hắn cảm động.
“Phụ mẫu ngươi ở đâu?” Hoàng thượng hỏi nữa.
“Không cha không mẹ.”
“Ngươi là cô nhi? “
“Phải” một hỏi một đáp bất ti bất kháng,khí độ siêu nhiên của y đã làm cho hoàng thượng nhìn với cặp mắt khác xưa.
“Thứ cho trẫm nói thẳng,ngươi đã cứu Thần Nhi bây giờ lại cứu trẫm,ngươi muốn ban thưởng thế nào?”
“Cái gì cũng có thể sao?” Ánh mắt khí ma như hữu ý vô ý quét về phía Chu Tĩnh Thần nhưng đổi lấy đối phương nhìn chằm dằm.
Xem ra gần đây y thật sự quá nuông chiều Tĩnh Thần làm hắn hoàn toàn cũng không sợ y nửa rồi! Khí ma không giận ngược lại cảm thấy buồn cười.
“Ngươi cứ việc nói,nếu trẫm hứa với ngươi thì nhất định sẽ làm được.”
“Ngay cả việc nhà còn giải quyết còn mạnh miệng như thế,trong lòng Nghịch Thiên khó tránh khỏi đặt lên chất vấn.” Khí ma cười lạnh một tiếng.
Nghĩ đến ngày hôm qua tim của y nguội lạnh,nếu không phải y thi triển pháp thuật trên bạch châu,sợ rằng Tĩnh Thần đã sớm bị người giết chết!
Mà hết thảy đều do hoàng đế loài người này ban tặng.Nếu không phải ông ta cô tức dưỡng gian,làm việc không quả quyếy mới để thê nhi ông ta có gan bò lên đầu giễu võ dương oai,làm ra nhiều chuyện thương thiên hại lý!
“Này......” Hoàng thượng lúng túng,gương mặt già nua vì ngượng mà đỏ.
“Nghịch Thiên,ngậm miệng.” Chu Tĩnh Thần vội vàng lên tiếng ngăn cản.
“Ngươi nói không sai,là trẫm có lỗi với Tĩnh Thần,hiện tại trẫm lập tức xử trí hoàng hậu cùng thái tử.” Hoàng thượng khôi phục sắc mặt bình thường,ánh mắt nhìn Chu Tĩnh Thần tràn đầy áy náy.
Người mà ông yêu nhất chết oan,ông chẳng những không thể thay nàng báo thù,thậm chí ngay cả nhi tử duy nhất nàng để lại cho ông cũng nhiều lần suýt nữa bỏ mạng.
Đúng vậy,ông biết,ái phi chết hoàng hậu thoát khỏi quan hệ,chỉ là trong triều hơn phân nửa quyền thần đều thuộc người của quốc cữu,ông không thể dễ dàng động đến nàng.
Nhưng ông ẩn nhẫn nhiều lần đổi lấy hoàng hậu ngày càng được nước lấn tới,vì muôn giúp thái tử thuận lợi lên ngôi,hoàng hậu không chỉ đối phó Tĩnh Thần,còn hạ độc ngay cả trượng phu của mình!
Sau khi túng độc thần trí ông thỉnh thoảng thanh tĩnh,thỉnh thoảng hỗn hoạn,hoàng hậu chắc chắc nghĩ ông đã bị khống chế mới ở trước mặt ông ngày càng không chút kiêng kỵ,ông hết sức đần độn thậm chí nghe được mẫu tử thảo luận làm sao đối phó những hoàng tử khác,diệt trừ đám người đối đầu.
Nghịch Thiên nói không sai là ông dung túng nên mẫu tử bọn họ mới đem trong cung,triều đình làm cho nhiễm đầy chướng khí,ông không thể tiếp tục nuông chiều thế nữa!
“Ngươi đâu,bắt hoàng hậu lại cho trẫm!”
Bên ngoài cung,cấm vệ quân cùng thái giám canh giữ nghe được tiếng thét trung khí mười phần của hoàng thượng,tất cả đều kinh ngạc nhưng rất nhanh khôi phục như thường,thống lĩnh cấm vệ quân lập tức dẫn dắt thủ hạ đi đến hậu cung.
Lúc cấm vệ quân rời đi,tất cả bọn thái giám đều tràn vào trong điện xem hoàng thượng,không có ai chú ý tới mất đi một tiểu thái giám.
Trường Nhạc cung nội
Hoàng hậu nửa nằm ở trên giường,một tay chống lên đệm êm phía dưới,thái tử ghé vào bên tai nàng không biết nói cái gì,chọc cho nàng khanh khách cười không ngừng.
Đột nhiên,một gã tiểu thái giám vội vàng hấp tấp chạy vào, thở không ra hơi nói: “Nương nương,việc lớn không tốt.” Nhìn kỹ lại hắn chính là vị thái giám biến mất trong tẩm cung hoàng thượng.
“Có chuyện gì?” Hoàng hậu mắt phượng ngưng tụ,nụ cười trên mặt cũng biến mất.
Nàng nhận ra tiểu thái giám này là cháu của Trương công công,ban đầu tiến cung nàng cố ý an bài ở bên cạnh hầu hạ hoàng thượng,vì để nắm động tĩnh bên đó.
“Hoàng thượng đột nhiên tỉnh còn phái người đến bắt người.” Tiểu thái giám run rẩy trả lời.
“Cái gì?!”
“Không tốt,phụ hoàng nhất định là biết rồi,mẫu hậu bây giờ chúng ta nên làm gì!” Thái tử sắc mặt từ xanh chuyển trắng,gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng.
“Trước khoan rối loạn,để cho bổn cung thử nghĩ xem.” Hoàng hậu vịn trán nhức đầu vạn phần.
Chuyện sao lại biến thành như vậy? Lúc đầu còn cho rằng vạn vô nhất thất,không nghĩ tới lúc này hoàng thượng lại tỉnh,đáng chết,nàng thế nhưng trước mặt hắn nói rất nhiều chuyện không nên nói.
Hơn nữa “vu cổ” là thứ cố kỵ nhất trong hoàng thất,hiện tại chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực,một nhà Lý thị bọn họ cùng thái tử đừng nghĩ sống sót.
Ngân nha ám giảo,hoàng hậu quyết định “Chuyện đã tới bây giờ hoặc là không làm,thái tử mau sớm báo cho cữu cữu của con,nói mọi việc đã bại lộ,bảo cữu cữ u con điều tạm ba vạn binh mã Phượng Thành Úy lấy danh nghĩa là thanh quân trắc.” Nàng tính tiên hạ thủ vi cường.
“Dạ,nhi thần lập tức đi ngay.” Chu Tĩnh Vũ vội vàng hướng phía ngoài chạy đi.
Trong cung loạn thành một đoàn,ngoài cung cũng không thể an bình,sau khi Thừa tướng nhìn thấy thái tử lập tức cho gọi môn sinh Phượng Thành Úy điều tạm binh mã,vội vả tiến cung.
Trong tẩm điện,hoàng hậu cùng thống lĩnh cấm vệ quân cũng giằng co chưa xong,thống lĩnh cấm vệ quân đem người vây quanh Phượng Hi Cung nhưng hoàng hậu vẫn ngoan cố chống cự.
“Khuất Lãng,bổn cung là quốc mẫu,ngươi có biết phạm thượng sẽ chịu tội gì?.”
Nhưng trên mặt thống lĩnh cấm vệ quân không chút thay đổi nói: “Vi thần chẳng qua phụng mệnh làm việc,nương nương tha lỗi.” Khuất Lãng nghiêm nghị, không khuất phục dưới uy nghi hoàng hậu.
“Hoàng thượng đã sớm thần chí không rõ,biết đâu ngài đã trúng kế kẻ gian khác.” Trong lời nói của hoàng hậu đầu mâu nhắm thẳng vào Chu Tĩnh Thần.
“Ngươi mới là gian nhân,là ngươi hại phụ hoàng!” Chu Tĩnh Thần tức giận bất bình chỉ vào hoàng hậu lớn tiếng trách cứ.
Hắn và khí ma vẫn đợi ở Long ngủ,vậy mà nhìn hết trái sang phải lại không thấy bóng dáng hoàng hậu liền chạy tới đây xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.Kết quả lại nghe hoàng hậu đổi trắng thay đen gài tang vật giá họa,bảo hắn làm sao không tức giận?!
“Vô bằng vô cớ,ngươi tại sao phải nói ai gia hại hoàng thượng?” Hoàng hậu liều chết không thừa nhận,trả lời lại một cách mỉa mai.
“Đây chính là chứng cớ.” Sau đó Khí ma đi ra,vươn ra bàn tay một con con sâu nhỏ màu xanh biếc ngẩng đầu ngọa nguậy,chính là sâu độc mới từ trong cơ thể hoàng thượng lấy ra.
“Bất quá là là là một con sâu buồn nôn thôi có cái gì mà kỳ quái.” Hoàng hậu sắc mặt đã tái mét nhưng cường tự chống.
“Vậy ngươi cũng thử một chút xem nó có kỳ quá không.”
Khí ma ngón tay bắn ra,âm thầm làm phép đem sâu độc ném về phía hoàng hậu,hoàng hậu tránh né không kịp sâu độc rơi vào trên mặt nàng,từ trong mũi nàng chui vào.
“Không nên...... Không nên a!” Hoàng hậu bị dọa sợ đến hoa dung thất sắc,bụm mặt ngồi xổm xuống.
Thời gian chỉ một cái nháy mắt,ánh mắt hoàng hậu dần tan rả bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ,bệnh trạng cùng hoàng thượng lúc trước giống nhau như đúc,cấm vệ quân liền nhân cơ hội đem hoàng hậu trói lại.
Khi tể tướng cùng Chu Tĩnh Vũ mang binh chạy tới thì phát hiện đại thế đã mất,Thôi Thượng Thư mang theo hộ quốc Đại tướng quân cùng thủ hạ binh mã tiến cung hộ giá,vừa lúc bao vây đoàn người bọn họ.
Trải qua một phen kịch chiến,thái tử phái không địch lại,không thể làm gì khác hơn bó tay đền tội.
………….
Năm ngày sau
Hoàng hậu cùng Tể tướng được ban tội tử,chu di tam tộc,thái tử bị giáng chức thành thứ dân trọn đời không được vào kinh thành,tin tức này oanh động cả kinh thành,bách tính môn nghị luận rối rít khó hiểu không biết xảy ra chuyện gì.
Sau đó hoàng thượng lại hạ chỉ công bố tội trạng hoàng hậu cùng tể tướng,đồng thời hoả tốc phái người quét sạch phái dư đảng thái tử,một cuộc sóng to gió lớn cuối cùng bình tĩnh trở lại.
“Tam điện hạ...... Không,thái tử điện hạ,mời lên.” Tiếp theo thái giám tổng quản tuyên đọc hoàn thánh chỉ,mỉm cười tiến lên đưa cho Chu Tĩnh Thần quỳ xuống tiếp chỉ.
Một hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần,Chu Tĩnh Thần lập tức thu hồi cảm tình,cười nhạt căn dặn hạ nhân lấy ngân lượng ban thưởng”Ai cũng có thưởng.”
Thì ra lúc trước khí ma nói tin tức tốt là chuyện sắc phong thái tử,hắn còn còn phải đợi mấy ngày này,không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
“Tạ ơn phần thưởng của thái tử,chúc mừng thái tử,nô tài còn có việc phải về cung trước.” Thái giám tổng quản cười mị mị nhận lấy phần thưởng bạc,luôn miệng chúc,rồi ngồi kiệu rời đi.
Ban đêm,Chu Tĩnh Thần lần nữa nhìn lên bức họa mẫu phi lẩm bẩm tự nói.
“Mẫu phi,nhi tử đã báo thù thay người,người vui mừng chứ?” Biết rõ người trong bức họa không thể trả lời hắn,hắn vẫn nói tiếp”Sau này nhi tử chính là thái tử, trên vai gánh không ít trọng trách trầm trọng,mặc dù không biết có thể giúp quốc gia làm bao nhiêu chuyện bất quá nhi tử sẽ nhân lúc còn sống cố gắng làm một vị minh quân,để người có thể mỉm cười dưới cửu tuyền.”
Khí ma đứng ở bên ngoài nghe được hắn nói những lời này,không khỏi mỉm cười lắc đầu,xoải bước đi vào từ phía sau ôm lấy hắn.
“Thái tử điện hạ,bổn tôn tới chúc mừng ngươi.”
“Buông tay.” Vùng vẫy muốn tránh thoát lại bị khí ma giở trò áp đảo ở trên bàn sách.
Vỗ về làn da trơn nhẵn của hắn,kéo chân hắn vòng tại ngang hông mình,khí ma thở hổn hển nói: “Ngươi không phải luôn muốn tạ lễ bổn tôn sao?”
“Tạ lễ? Ngươi đem thọ nguyên của ta đi đi.” Hắn chần chờ một chút rồi chậm rãi mở miệng.
Đây là ước hẹn hắn đáp ứng khí ma giúp hắn báo thù,sớm hay muộn cũng không có gì khác biệt.
“Ngươi thật muốn bổn tôn lấy đi thọ nguyên?” Lông mày tinh sảo chen chúc thành chữ xuyên,khí ma bị hắn không hiểu phong tình khiến cho giận giữ.
“Cầm đi đi,giao dịch đã hoàn thành.” Hắn chậm rãi nhắm lại hai mắt cố ý quên mất mác trong lòng.
“Ngươi không muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế?”
“Mẫu thù được báo đây mới là đều trọng yếu,huống chi ta đã là thái tử,như vô ý ngoài thiên hạ nhất định là của ta.”Mặc dù hắn cũng rất muốn tiếp tục sống nhưng quân tử nhứt ngôn, tứ mã nan truy.
“Tốt,rất tốt.” Giận quá thành cười,khí ma chợt đứng lên dùng sức đẩy ra Chu Tĩnh Thần.
Tức chết y,sao y lại gặp một tảng đá cứng đầu cứng cổ thế này chứ,nếu y muốn thọ nguyên đã sớm động thủ còn cần báo trước với hắn sao?
Thật muốn gõ vỡ đầu của hắn,xem một chút bên trong rốt cuộc là giấu thứ gì,có phải trừ báo thù ra không còn chuyện gì khác!
“Ngươi làm sao vậy?” Chẳng bao giờ gặp y như vậy,Chu Tĩnh Thần đứng dậy cầm bàn tay khí ma lại bị y vô tình hất ra.
“Ta điên rồi,bị ngươi chọc giận điên rồi! Tốt,ta sẽ làm như ngươi mong muốn lấy đi năm mươi năm thọ nguyên!” Chỉ vào chóp mũi hắn gầm thét,khí ma thấp giọng nguyền rủa một tiếng,điên cuồng cướp đi hô hấp của hắn.
“Ngô......”
Sắpkhông thở nổi,trong mũi tất cả đều là hơi thở lạnh như băng của khí ma,thể lực như bị rút sạch,hắn chỉ có thể nắm cánh tay khí ma chống đở thân thể mới không có ngã xuống.
Nếu thọ nguyên của hắn lấy đi thì sao?Chỉ là răng môi truyền đến đau đớn thật giống như ăn Hoàng Liên.
Trong lòng không hiểu sao lại thấy mất mát,muốn bắt cái gì rồi lại cái gì cũng bắt không được,hắn bám chặt đầu vai khí ma,môi lưỡi quấn giao.
Nụ hôn hoàn toàn khác với dĩ vãng,khí ma tựa như nổi điên xé cắn môi hắn,cho đến nếm được mùi máu tươi mới chịu bỏ qua.
“Đau quá ——” Xoa xoa khóe môi sưng đỏ,hai mắt hắn mê mang nhìn phía trước xuất thần.
Chờ hắn phục hồi tinh thần trong phòng trống rỗng,không còn bóng dáng khí ma.
Hướng về phía gương đồng nhìn đôi môi vừa hồng vừa sưng,mơ hồ còn rỉ ra máu,nhìn thảm họa của mình mà sợ ngây người.Thế là suốt buổi chiều Chu Tĩnh Thần cũng không rời khỏi Đông Sương,muốn đợi khí ma trở lại để hỏi rõ ràng,vì sao muốn đối như vậy với hắn.
Đáng tiếc hắn đợi một ngày một đêm khí ma vẫn không lộ diện.
Ngày kế
Phủ tam hoàng tử đã chật kín người,Chu Tĩnh Thần nhìn khách nhân nối liền không dứt còn không ngừng chúc mừng,nhưng vẻ mặt ai cũng quỷ dị nhìn vết thương trên môi hắn.
Theo lý hôm nay hắn phải vào Đông cung nhưng khí ma vẫn không xuất hiện,hắn nào còn tâm tư đi đếnĐông cung.
Tân khách trong có một vị võ quan,ngay thẳng trước mặt mọi người chỉ vào chỗ đau của hắn hỏi: “Thái tử điện hạ,miệng ngài có chuyện gì vậy?”
“Đây là bị mèo cắn.” Lời vừa nói ra hắn hận không được cắn rụng đầu lưỡi của mình.
Có con mèo nào mà nhào đến căn miệng của chủ nhân vậy chứ? Còn cắn sâu như vậy......
Nếu không phải khách nhân quá nhiều quản gia ứng phó không được,hắn sẽ chạy nhanh về phòng tránh để mọi người chê cười.
“Phủ thái tử có con mèo hung hãn vậy sao,xin thái tử đem con mèo đó giao cho hạ quan,hạ quan nhất định trị nó ngoan ngoãn nghe lời.”
“Là mèo hoang.” Chuyện cho tới bây giờ,hắn không thể làm gì khác hơn nén xuống đỏ mặt.
“Mèo hoang......” Võ quan kia mắt choáng váng.
“Khụ,bổn cung mệt mỏi,có lời gì ngày mai hẳn nói.” Lúng túng muốn chết,hắn định hạ lệnh trục khách.
Chu Tĩnh Thần lại đợi một đêm,mắt thấy trời đã sáng còn không nhìn thấy bóng dáng khí ma,hắn lập tức sửa sang lại y quan chạy tới hoàng cung.
Đối mặt phụ hoàng mang bệnh trong người,trong lòng hắn khổ sở không dứt,hận không thể đem thọ nguyên của mình chuyển sang cho phụ hoàng,đáng tiếc chính hắn không thể sống lâu.
“Tĩnh Rhần,trẫm thật xin lỗi mẫu phi con cũng thật xin lỗi con.” Hoàng thượng sắc mặt mặc dù đã hồng nhuận hơn trước nhưng vẻ mặt vẫn rất tiều tụy,hai mắt nổi đầy tia máu.
Cầm thật chặc bàn tay phụ hoàng,hắn lắc đầu”Phụ hoàng đừng nói như vậy,mẫu phi chết đi không liên quan đến phụ hoàng.”
Thẩm tra xử lí án tử hoàng hậu,hình bộ cũng nhằm vào cái chết mẫu phi hắn tra hỏi,hoàng hậu đã nhận tội cũng cung khai tên vị cung nữ năm đó nàng phái đi mưu hại mẫu phi hắn,người đó sớm đã bị nàng đẩy xuống giếng chết đuối hóa thành một đống Bạch Cốt.
“Tất cả phải trách phụ hoàng vô năng,nếu không phải hoàng hậu ghen tị mẫu phi con cũng sẽ không bị hại chết......” Nhìn dung nhan tương tự nữ nhân mình yêu nhất,hoàng thượng kích động vươn tay.
“Mẫu phi sẽ không trách người.”
“Ngày mai trẫm muốn tới bái tế mẫu thân con.”
“Phụ hoàng,thân thể người không tốt vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn.” Phụ hoàng thân thể gầy yếu làm sao chịu nổi đường đi mệt nhọc?
Hoàng thượng nói như đinh chém sắT: “thân thể trẫm trẫm tự mình biết,ngày mai nhất định phải đi,trẫm muốn trước khi chết gặp mẫu phi con lần cuối.”
“Vậy cũng tốt,ngày mai lệnh thái y đi theo.Mếu phụ hoàng có chỗ nào không thoải mái thì hãy nhanh trở về.” Không lay chuyển được phụ hoàng,hắn không thể làm gì khác hơn thỏa hiệp.
“Chuyện lần này may có Nghịch Thiên,nên trẫm đã phong y thành An Định hầu,sau này con phải biết trọng dụng y.” Hoàng thượng lời nói xoay chuyển đến trên người khí ma.
“An Định hầu?”
“Trẫm tự biết mạng không thể sống lâu,có Nghịch Thiên ở bên cạnh con,trẫm ra đi cũng được an tâm.” Sờ nhẹ lên đỉnh đầu hắn,hoàng thượng cười rất nhạt.
“Không,phụ hoàng sẽ sống đến trăm tuổi.” Chu Tĩnh Thần nghe,vành mắt không khỏi ửng đỏ.
“Ngốc,tình trạng phụ hoàng thế nào ta đương nhiên biết rõ,sống chết có số Tĩnh Thần con phải hiểu.”
Trở về cầm bàn tay lạnh như băng của phụ hoàng,hắn kích động hô lên: “Mặc kệ miễn là phụ hoàng có thể sống lâu trăm tuổi.”
“Được rồi,trẫm mệt quá,ngươi đi xuống trước đi.” Hoàng thượng mỏi mệt nhắm lại hai mắt,khóe môi lại nhếch lên nụ cười.