Tiêu Đế Chi sau khi đem xe chạy vào gara, ngẩng đầu nhìn vào sửa sổ ánh đèn màu vàng chiếu sáng hắt ra, nghĩ đến người trong nhà chờ đợi cùng đồ ăn ngon miệng, trong lòng không khỏi chảy ra một cỗ ấm áp, bước chân cũng không tùy tiện đi nhanh hơn.
Ấn chuông cửa, tinh tế nghe từ trong phòng truyền tới tiếng bước chân đi mở cửa, ý cười trong lòng chậm rãi dừng ở đuôi mi, rồi tới khóe miệng, nở rộ một nụ cười hạnh phúc, bản thân lấy chìa khóa lạnh như băng mở cửa giống như chuyện thật lâu trước kia, mỗi ngày trong nhà đều có người chờ đợi, vì mình mở cửa, cuộc sống như vậy hắn không muốn mất đi, cũng không có thể mất đi, nhấm nháp tư vị ấm áp, bỏ qua sự cô đơn.
Tô Vũ Trạch cắt một phần bánh ngọt đặt ở trong bát Tiêu Đế Chi.
Tiêu Đế Chi ném một ngụm, “Ừa, ăn được lắm, trù nghệ gần đây của em càng ngày càng tốt, dạ dày của anh đã bị em thu phục triệt để.” Tô Vũ Trạch có chút đỏ mặt hắng giọng: “Đương nhiên, bởi vì em biết đồ ăn này sẽ được người em thích ăn, nên muốn thật tâm đi làm, rồi được anh chậm rãi hấp thụ, dung nhập vào máu của anh, em cũng sẽ cảm giác tình yêu của em cũng theo đó dung nhập vào thân thể anh.”
Tiêu Đế Chi dừng đũa, thật cảm động, tâm như bị hung hăng bóp, ánh mắt mông lung nhiễm thủy khí, nhẹ nhàng ôm Tô Vũ Trạch, “Anh hiện tại cũng muốn đem em nhu nhập vào cơ thể của anh.” Tô Vũ Trạch đơ vài giây mới biết những lời này có ý tứ gì, mặt đỏ nhìn hắn đem mình ôm vào trong ngực, tim đập liên hồi đối diện sườn mặt hắn.
Em trắng trợn nhìn anh như vậy, thật làm cho anh cầm giữ không được!” Vội vàng kéo quần áo trên người Tô Vũ Trạch, “Về sau ở nhà ít quần áo một tí, mỗi lần cởi phiền toái muốn chết.”
“Cởi á? Anh toàn đem xé nát!” Ai oán nhìn về phía áo sơmi bị tàn phá nằm hỗn độn trên sàn nhà, ai ~~~~ ngày mai lại phải khâu cúc áo, vài cái cúc áo đều bị đứt.
“A! Anh nhẹ chút…..a….ưm ~~~• a ~~~~•”
Dưới cắt mấy ngàn tự…….
Tiêu Đế Chi lạnh như băng: “Sao lại không viết hình ảnh chúng ta ân ái, đây chính là cơ hội tốt ta triển lãm nam nhân hùng phong!.”
Mỗ Thả ngoái ngoái lỗ mũi: “Các ngươi dùng mấy tư thế thể vị vân vân vũ vũ như vậy, đều toàn nhất thành bất biến, có cái gì tốt mà viết.”
Tiêu Đế Chi quay đầu đối người trong lòng: “Tiểu Tô Tô, chúng ta hay là mua vài món đồ chơi đi.”
Người trong lòng lạnh run lên…..nước mắt ào ào không nói gì lên án.
Mỗ Thả nhún vai, tỏ vẻ chuyện không liên quan tới ta.
“Ừm? Còn có một cái, rơi chỗ nào vậy?” Cúi nhìn trong tay mình chỉ có một cái cúc áo, “Nguyên lai ở trong này.” Mở tấm thảm thuần trắng trước giường rốt cục tìm được cúc áo tối hôm qua Tiêu Đế Chi kéo quần áo làm rơi xuống.
Đứng dậy đi tới tủ tìm được hộp may vá, cầm hai cái cúc áo ướm thử vào chỗ đứt, hoàn hảo áo không có chỗ bị xé, bằng không cái áo này không thể mặc lại, khéo léo xỏ kim vào, xuyên qua lỗ trên cúc áo rồi tới áo, lại đem kim xuyên ngược lại vài lần…
Vì thế Tiêu Đế Chi mở cửa ra nhìn thấy chính là hình ảnh như vậy, biểu tình trên mặt có thể nói là thiên biến vạn hóa, kinh ngạc thưởng thức đến thích ý.
“Em…em đang làm gì vậy?”
Có chút kỳ quái đích ngẩng đầu nhìn Tiêu Đế Chi, ngươi nhìn không thấy sao, có vá cúc áo cũng nhìn không ra hả, “Anh hỏi ý tứ quá ha, đây đều là chuyện tốt tối hôm qua anh làm, về sau chú ý tý.”
Thoáng cái đã đem Tô Vũ Trạch còn đang vá cúc áo ôm ở trên đùi, tay ở trước ngực trơn bóng sờ tới sờ lui, “Trực tiếp vứt đi cho rồi, sao còn bỏ ra vá lại làm gì, phiền toái!”
“Cái áo này còn mặc được, vất đi rất lãng phí.” Y than thở.
“Bảo bối, tay nghề này em học ai hử?” Tiêu Đế Chi ngậm nhấm vành tai trắng nõn nhẹ nhàng cắn xé, “Ha ha, có phải mẹ em từ nhỏ đã dạy em thêu thùa may vá, để về sau còn xuất giá.”
“Ách…này….kỳ thật là ba em.” Có chút ngượng ngùng, “Ba em nói: không phải nam nhân nào cũng có thể lấy được hiền thê lương mẫu, cho nên học thêm một chút cũng không lỗ vốn.”
“Ân, ba em thực lo lắng chu đáo cho anh, hôm nào nhất định phải hảo hảo cám ơn ngài.”
“Ai… tay anh đừng lộn xộn, em không cho phéo, a… bắt tay lấy ra nữa, a…ai nha… trong tay em có kim a.” Giãy dụa từ trên đùi Tiêu Đế Chi rời khỏi, “Sẽ đâm vào anh*, ngô ngô…a…ưm…”
Dưới lại cắt vài ngàn tự………
Tô Vũ Trạch xoắn ống tay áo cố gắng kiễng chân lau phần trên cửa sổ sát đất, có khi còn nhảy dựng lên. Nhìn Tô Vũ Trạch cố hết sức như vậy, hắn tiến lên ôm thắt lưng y, đưa y nâng lên.
Bỗng nhiên thắt lưng bị ôm chặt, lại bị nâng lên cao, một tiếng kêu sợ hãi cúi đầu lại nhìn thấy là Tiêu Đế Chi ôm mình, “Sao anh còn ở nhà hả? Không phải đang vội một vụ án tử khó giải quyết à.”
“Lão bà có khó khăn, anh sao có thể không đến hỗ trợ.”
“Ha hả, vậy cám ơn, tấm kính này rất nhanh lau sạch.” Vui tươi hớn hở cười, tiếp tục bận việc.
Cảm giác được sức nặng thiên hạ trong lòng, đau lòng nói: “Sao em lại nhẹ như vậy?” Còn thuận tiện ở trên lưng dụi hít một hơi, chọc Tô Vũ Trạch run lên một chút, thỏa mãn cười cười.
“Ách, này đại khái là vấn đề thể chất đi, làm sao cũng không cao không mập được.”
Tiêu Đế Chi suy nghĩ nửa ngày bừng tỉnh đại ngộ nói: “Khẳng định là chúng ta thường xuyên vận động, nhìn em vất vả, đem em thành đồ ép”
Hai đám mây đỏ lập tức nổi hai bên gò má Tô Vũ Trạch: “Có thể nói hàm súc quá không a, cũng không sợ xấu hổ.” Trong đầu lặng lẽ xuất hiện bộ dáng trung học của Tiêu Đế Chi, cảm khái biến hóa ghê gớm thật, đổi thành hiện tại khẳng định sẽ không nói ra mấy lời này.”Thật là có chút hoài niệm bộ dáng ngây ngô khi anh 17 tuổi, khi đó anh…”
Còn chưa nói xong bỗng nhiên bị buông xuống, lại bị Tiêu Đế Chi mạnh mẽ đặt ở dưới thân, rất nặng a, thở hổn hển một hơi, mặc kệ bị đè ép bao nhiêu lần, loại cảm giác áp bách này vẫn không thể thành thói quen, “Lại muốn làm gì hả? Em còn chưa lau dọn xong đâu.”
“Còn tính toán hôm nay buông tha em, xem ra em vẫn không ngoan.” Nói xong tay hắn luồn vào người, đem quần áo lột sạch, bắt đầu hôn cắn.
“A… sao anh trẻ con vậy hả, chỉ là nói hồi anh học trung học mà thôi, đây là anh đang ghen!…a…”
“Không có, chỉ là sợ em không thích anh hiện tại, cho em nhớ kỹ chút.”
“Sẽ không phát sinh loại chuyện này.” Đem tay Tiêu Đế Chi kéo ấn tới bên trái ngực, phiến tình nói: “Nơi này đã muốn tràn ngập hình ảnh anh, không bao giờ chứa được người khác.”
Tiêu Đế Chi lúc này mới thỏa mãn cười cười, “Anh đây hôm nay tạm tha em.” Muốn nói lại thôi cúi đầu nhìn nhìn dục vọng của mình, khó xử nói: “Hiện tại làm sao bây giờ hử? Tiếp tục đi, được không.” Còn không đợi cho Tô Vũ Trạch trả lời, liền tự cố mục bản thân phát tiết.
Tiêu Đế Chi cũng không ngẩng đầu lên nói “Nam nhân bất sắc, hà lai anh hùng bổn sắc.”
Tô Vũ Trạch trực tiếp không nói gì…hai chân dần dần đặt lên trên thắt lưng rắn chắc của hắn….
Mĩ hình tiểu công trước kia phong lưu phóng khoáng đã hoàn toàn bị Tiêu tổng công đại nhân thu vào tay áo, đương nhiên cuộc sống vui vẻ còn chưa có chấm dứt. Kế tiếp sẽ nghênh đón Tiêu đại nhân tổng công trên đường điên phong. Vỗ tay…tát hoa….