Khi Mùa Xuân Đến

Chương 1: Sao vậy, không đúng lúc?



Khi "đại gia giới vận tải" gặp "đại gia giới game giải trí", cả hai bên không một ai muốn làm bạn bè.

Này! Anh chiếm chỗ ngồi của tôi!

Trong một khu trung tâm thương mại nào đó, một người phụ nữ mặc thường phục đi ra, mái tóc dài đen nhánh, sáng bóng, dài cập thắt lưng của cô nhẹ nhàng tung bay theo mỗi nhịp bước chân, khuôn mặt tinh tế mà thanh tú, cô bị quây ngay chính giữa đám nhân viên mặc âu phục, vừa đi vừa kí tài liệu mà thư ký đưa cho, lúc nói chuyện giọng nói chín chắn bình tĩnh: "Chuyện của công ty tạm thời giao cho Phó giám đốc giải quyết, tuần này đừng liên lạc với tôi."

"Vâng, nhưng, thứ cho tôi nhiều lời hỏi một câu, chủ tịch Trần rốt cục muốn đi đâu vậy?"

"Hẹn gặp lại vào tuần sau." Trần Thần ném chìa khóa xe thể thao cho thư ký, kéo vali du lịch, ngồi vào xe taxi đi đến sân bay.

Trần thị là một công ty vận tải quốc tế có quy mô lớn, Trần Thần là con gái một của chủ tịch tiền nhiệm, cứ theo lẽ thường mà tiếp quản việc làm ăn buôn bán của dòng họ. Cô quản lí công ty này đã bốn, năm năm, ngày nào cũng căng mắt ra nhìn máy bay bay lên rồi lại hạ xuống, cả ngày chỉ luẩn quẩn quanh đống công việc bận rộn, cô cũng cần có một ngày nghỉ không phải lo nghĩ gì chứ.

Trước cửa sân bay.

Một chiếc xe Mercedes bỗng chốc dừng ngay lối vào, một người đàn ông trẻ tuổi đầu tóc rối bù chui ra từ ghế sau, như một cơn gió phi thẳng vào sân bay.

"Tiểu Thụy! Vé máy bay!" Bác tài xế vừa đuổi theo vừa hô gấp gáp, Liêu Gia Thụy quay đầu trở về chỗ bác lái xe, cầm lấy hộ chiếu chạy đi làm thủ tục lên máy bay.

"Còn hành lí nữa này!"

"Không còn thời gian đâu bác, bác quay về đi!"

Tiếng của Liêu Gia Thụy mất tăm ở khúc quanh, bác tài xế lớn tuổi chắc chắn đuổi không kịp, đành nhét vali du lịch vào cốp sau —— nào ngờ, nữ giúp việc mới tới không nghe theo yêu cầu của quản gia, bỏ điện thoại di động và ví da vào túi hộ chiếu của Liêu Gia Thụy, mà lại bỏ vào vali du lịch.

...

Liêu Gia Thụy thở hồng hộc ngồi phịch xuống chỗ ngồi, bên tai truyền đến tiếng nói êm tai của tiếp viên hàng không.

"Chúc quý khách một buổi sáng an lành, chuyến bay đến đảo Phuket lần thứ XX còn 5 phút nữa sẽ cất cánh..."

Liêu Gia Thụy đắc ý cười gượng hai tiếng, tự thắt dây an toàn, lấy chăn trùm đầu, tiếp tục ngủ bù.

Mà Trần Thần ngồi bên cạnh anh vẫn luôn tức giận nhìn anh chằm chằm, vì có một tên "thần ngủ" lôi thôi lếch thếch chiếm mất chỗ ngồi cạnh cửa sổ của cô!

Liêu Gia Thụy ngủ mấy tiếng đồng hồ xong, ấn chuông gọi tiếp viên hàng không, xin bình nước khoáng cho tỉnh giấc.

Anh nhận lấy cái chai, đang định uống, khóe mắt bỗng thoáng thấy một ánh mắt vô cùng thiếu thân thiện đang nhìn mình chằm chằm.

"Chúng ta quen nhau à?" Anh tò mò nhìn cô gái bên cạnh.

"Xem vé máy bay của anh đi." Trần Thần hằm hằm mở miệng.

Liêu Gia Thụy mở túi hộ chiếu, thò tay sờ soạng, ngay lập tức liền ngơ ngẩn, xong đời, ví da đâu rồi?

"Cái túi tí teo của anh là động không đáy à? Còn lật cái gì mà lật? Ngay cả tôi cũng thấy vé máy bay rồi!" Trần Thần cau mày nói.

Liêu Gia Thụy hoàn toàn tỉnh táo, vô tình nhìn thấy đồng hồ đeo tay hàng hiệu của Trần Thần, bèn vội vàng sửa sang lại đầu tóc rối bù, mỉm cười: "Hi, cô biết tôi à?"

Sao nào, anh ta lại định chiếm chỗ ngồi nữa à? Trần Thần quắc mắt nhìn anh, không nói câu nào.

Liêu Gia Thụy phẩy phẩy cổ áo: "Đây này, cô không cảm thấy tôi rất quen mắt hay sao?"

Trần Thần vẫn không thèm phản ứng.

Thấy vậy, Liêu Gia Thụy hỏi tiếp: "Cô có chơi Game Online không?"

Chỉ cần cô nói có, vậy chỉ cần nhờ vào danh tiếng tập đoàn Liêu thị của anh trong giới Game Online, cô kiểu gì cũng đã từng chơi một sản phẩm của công ty anh.

Thật bất hạnh, Trần Thần từ khi tốt nghiệp liền tiếp quản công ty, cả ngày bận rộn đến mức đầu óc choáng váng, không hề biết tí gì về công ty mới thành lập mà lại lũng đoạn thế giới ảo này.

Cách điểm đến còn không tới một tiếng nữa, Trần Thần không muốn nói nhảm với anh, liền lấy tạp chí ra xem.

Kỳ thực mục đích của Liêu Gia Thụy chỉ là muốn mượn cô ít tiền, để lúc máy bay hạ cánh còn liên lạc với bạn bè đã đến đảo Phuket, nhưng cô gái này lại chẳng nể mặt chút nào.

Bịch, hộ chiếu chắn ngay trước mặt tạp chí.

Anh đưa hộ chiếu ra vốn muốn nâng cao danh tiếng để vay tiền cho dễ, không ngờ, Trần Thần điên lên bấm chuông gọi tiếp viên.

Tiếp viên hàng không rảo bước đến gần, ngón tay Trần Thần chỉ vào Liêu Gia Thụy: "Anh ta không chỉ chiếm chỗ ngồi của tôi, còn không ngừng quấy rầy tôi, tôi phải đổi chỗ ngồi!"

"Này, ai quấy rầy cô? Cẩn thận tôi kiện cô tội phỉ báng."

Trần Thần cười mỉa: "Bắt chuyện không được giờ lại muốn hãm hại tôi?"

Thấy hành khách nữ vẻ mặt tức giận, tiếp viên hàng không chỉ còn cách mời Liêu Gia Thụy đi trước.

Tiếng ồn ào hơi lớn, khiến các hành khách khác chú ý, Liêu Gia Thụy vội vàng kéo vành mũ, nếu tranh cãi tiếp chỉ còn nước nói ra chuyện vay tiền, đến lúc đó lại càng khó giải quyết, thật đúng là câm điếc ăn hoàng liên, cả tám đời đều đen đủi!

Đến nước này, mọi việc cũng coi như là đã tạm thời giải quyết xong, chỉ là không ngờ răng hai người lại rất có "duyên phận", hiệp hai ở phòng rửa tay cũng không ai nhường ai, Liêu Gia Thụy càng nghĩ càng tức, vì vậy rất thiếu phong độ mà đụng cô một cái.

Trần Thần cũng không phải hạng người dễ trêu chọc, thấy anh muốn vào liền níu lấy T-shirt của anh: "Đừng tưởng là tôi không trị được anh, dám khai họ tên ra đây không?"

Liêu Gia Thụy hừ hừ tức tối: "Lúc lấy hộ chiếu ra cho cô xem thì bảo tôi quấy rầy cô, bây giờ muốn biết tôi không thèm nói đấy!"

"Không dám nói thì bảo là không dám nói, vòng vo làm quái gì?"

Liêu Gia Thụy không muốn dính líu tới cô gái này thêm nữa, nhưng sau lưng truyền đến lực cản nhỏ bé, anh giơ hai tay như tư thế đầu hàng: "Được, tôi không chọc cô nữa, đại gia làm ơn buông tay được không?"

Trần Thần quan sát quần áo của anh, họa tiết trên T-shirt thì ngoằn nghèo, quần thụng, giày Canvans, cô không khỏi dè bỉu: "Vừa nhìn anh biết ngay là loại thanh niên lêu lổng, khuyên anh một câu, đàn ông trước phải lập nghiệp mới có tư cách đi tán gái nhá, bye bye không tiễn!"

Liêu Gia Thụy liếc mắt: "Xin cô đừng tự cho mình là đúng có được không? Chỉ là lúc lên máy bay tôi vội quá quên mang bóp da và điện thoại di động, cho nên muốn mượn ít tiền của cô, thật ra chỉ là một chuyện quá đơn giản, cô hôm nay cho tôi mượn bao nhiêu hôm sau tôi trả lại gấp mười."

"Ố ồ! Hóa ra là vậy à?" Trần Thần rút ra một xấp tiền quơ quơ, "Bổn cô nương dù có tiền cũng không cho anh mượn."

Nhìn cô rời đi với bộ dạng dù trái đất có tách làm đôi cũng không đổi ý, Liêu Gia Thụy chẳng còn biết nói gì.

Nếu không phải anh đang vội đi tham gia lễ cưới của bạn, anh cũng không gấp đến nông nỗi phải đi mượn tiền người lạ thế này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.