Không gian trong xe đang nhẹ nhàng lắng đọng thì bất ngờ Lý Kiều Ngôn vứt máy tính xuống đất rồi ôm lấy cậu nằm xuống ghế.
Đoàng!
Rắc rắc. Xoảng!
Một tiếng động lớn như tiếng súng nổ lên, sau đó tấm kính phụ sau xe bị vỡ nát, Lý Kiều Ngôn liền chắn lại để cậu không bị thương.
Phía trước Lý Kiều Ngôn, trên cái ghế phụ đấy có một vùng bị cháy xém. Mà phần cháy xém ấy có một vật như kim loại gắm sâu vào ghế.
"Cái....cái gì?"
"Không sao cả."
Duật Thiên bắt đầu hoang mang sau đó thì cậu chợt nhớ ra. Nếu nhớ không lầm theo cốt truyện thì lúc này Trình Khương đã bắt đầu có hành động. Hắn ta cho sát thủ theo ám sát Lý Kiều Ngôn vì một món hàng trị giá cả triệu vạn tệ. Đồng thời bên cạnh đó hắn ta cũng trả thù riêng.
Lý Kiều Ngôn sau khi chắn giúp Duật Thiên, gã nhìn vào mắt cậu rồi nở nụ cười. "Em có sợ chết không?"
"Chú hỏi thế có hơi thừa không?" Duật Thiên liền đáp lại mà không cần suy nghĩ. Cậu vốn dĩ đã chết hết một lần rồi. Thêm lần nữa cũng chẳng sao.
"Câu trả lời rất hay." Nụ cười trên môi của Lý Kiều Ngôn đã không còn nữa. Thay vào đó ánh mắt của gã có vài phần sắt bén cùng tàn nhẫn.
"Em sẽ không sợ tôi giết người chứ?" Duật Thiên nghe thấy liền quăng cho gã cái nhìn khinh thường. "Chú giết chứ đâu phải tôi giết. Tự dưng hỏi tôi làm gì? Phát bệnh kinh niên à?"
"..."
Có cần bới móc gã như vậy không? Gã chỉ lo cho cô...à cậu vợ nhỏ thôi mà. Làm gì trả lời gắt vậy...
Lý Kiều Ngôn ôm cậu vào lòng, bàn tay to đầy chai sạn của gã đặt lên hông cậu, giọng gã trầm đều phát lên. "Vậy em nghĩ nên đi đường nào để cắt đuôi?"
"Đi đường quốc lộ số 5. Nơi đấy có rất nhiều con ngã cùng khúc cua. Điều đó khiến xạ thủ ngắm bắn rất khó. Hơn nữa có thể bọn họ đã gửi vài cái đuôi đến chỗ nãy rồi đấy."
"Lái đường quốc lộ số 5."
Tài xế: "..."
Lão đại à, vậy tin đồn trong bang do anh em nói là có thật à? Lão đại, anh em trong bang muốn chôm mặt xuống đất hết.
Tài xế liền vâng lời lái xe đến quốc lộ số năm. Đúng như Duật Thiên nói, con đường này rất nhiều ngã rẽ cùng khúc cua.
Ở đằng sau xe của Lý Kiều Ngôn đã bắt đầu có ánh đèn chiếu tới. "Nhanh thật đấy." Duật Thiên cảm thán trình độ của Trình Khương. Quả là nam chính có khác.
"Trình Khương quả thật không khiến tôi thất vọng." Duật Thiên cảm thán nói. Tuy đây chỉ là một câu nói bông đùa nhưng đã khiến ai đó nhột nhột trong lòng.
Chết tiện tên khốn Trình Khương, cướp món hàng triệu vạn của gã rồi còn dám cướp vợ gã. Gã thề phải lấy đầu tên khốn đó. Lý Kiều Ngôn càng tăng thêm lực đạo vài cái tay ôm hông của Duật Thiên.
Duật Thiên bất ngờ cảm thấy đau thì bắt đầu động đậy muốn thoát khỏi cái bàn tay kia.
Hành động này chẳng khác nào là khiêu khích gã. Lý Kiều Ngôn bất ngờ thay đổi tư thế. Tay gã khống chế gáy của cậu rồi sau đó... Loạn! Loạn quá! Loạn quá cmnr! Đây chính là tiếng lòng của Duật Thiên.
Lý Kiều Ngôn hôn cậu đến mức khó thở. Cái lưỡi của gã như đùa bỡn cậu, khiến cậu khó chịu vô cùng.
Chuận bị sắp hết hơi thì Lý Kiều Ngôn mới tha cho. Duật Thiên như được giải thoát liền hít không khí vội vàng.
Call FBI, có một vụ ấu dâm ở đây.
Lý Kiều Ngôn đã rất thích thú khi nhìn biểu thấy biểu hiện này của cậu. Gã nở một nụ cười rất ư là gợi đòn.
Tài xế phía trước: "..." Lão đại, anh em trong bang sẽ đồn thổi về chuyện này. Lão phải về kể lại với mấy anh em.
Duật Thiên sau khi đã ổn định hơi thở liền ghim thù. Về nhất định phải đánh tên này một trận. Không đánh chắc chắn rất lỗ.
Đây là nụ hôn đầu của cậu đấy!
Tên khốn!
Ánh đèn phía sau càng gần hơn. Bất ngờ bọn chúng tông thẳng vào đằng sau xe khiến cậu xém nữa là đập đầu vào ghế trước nếu không có Lý Kiều Ngôn đỡ cậu.
"Lái xe về phía trái, ở đó có một đường hầm ẩn."
\-"Sao em biết?" Lý Kiều Ngôn càng ngày càng hứng thú với cô vợ nhỏ.
"Lúc trước tôi bị một chiếc xe rượt theo. Sau đó thì lạc đường nên mới biết có đường hầm đủ để một chiếc xe đi qua."
"Bị rượt?"
"Không nói đâu." Duật Thiên từ chối cung cấp thông tin nhưng trong đầu lại nhem nhói một suy nghĩ. Tối nay trùm bao bố đập hắn ta thêm một trận nữa.
"Vậy thì lái về phía bên trái." Tài xe nghe theo lời gã, liền lái xe đến rồi ẩn trong màn đêm tôi. Chiếc xe đằng sau dường như mất dấu, liền ngừng truy đuổi.
Sau khi đã cắt được đuôi bọn chúng. Tài xế hỏi Lý Kiều Ngôn. "Lão đại, bây giờ đi đâu ạ?"
"Về dinh thự."
"Vâng." Tài xế nghe lời lái xe đưa gã về. Duật Thiên liền phản đối.
"Không được, tôi phải về nhà."
"Mai em nghỉ cơ mà."
"Kệ mẹ nó nghỉ, tôi vẫn về."
"Ở dinh thự của tôi một đêm có sao cơ chứ."
"Mẹ nó nhà anh, ở chung với một tên đực rựa như anh làm cái gì. Đưa tôi về mau."
Bỏ qua quy tắc lịch sự, Duật Thiên thẳng thắng nói vào mặt Kiều Ngôn. Thay vì tức giận, Lý Kiều Ngôn lại cười rất là gợi đòn. Gã liền dụ dỗ. "Về dinh thự của tôi một đêm đi, tôi nấu sườn chua ngọt cho."
"Tôi..." Cám dỗ đồ ăn ưa thích lượn lờ trước mặt, Duật Thiên có phần lung lay nhưng rồi kiên định từ chối. "Mẹ tôi nấu ngon hơn."
"Thêm hai phần bánh dango."
"Còn lâu."
"Bánh ngọt Pháp cùng trà Shapphia."
"..."
Có nên bỏ qua liêm sĩ để ăn không nhỉ?
Duật Thiên hơi lung lay trước cám dỗ.