Khi Nam Phụ Không Còn Như Trước

Chương 60: Cơn bệnh





Từ khi trở về Triệu gia, các triệu chứng đau cơ thể càng rõ rệt hơn. Mỗi tối ngủ Duật Thiên đều phải sử dụng đến thuốc giảm đau và thuốc an thần mới ngủ được. Nhưng mỗi sáng thức dậy, cậu lại phát chứng đau đầu. Mà mỗi lần đau đầu, cậu dường như nghe thoáng thoáng ai đó đang kêu gào thảm thiết.

Ông bà Triệu rất lo lắng, đã tốn không ít thời gian cùng công sức để tìm bác sĩ giỏi.

Trời quả thật không phụ lòng người, ông bà cuối cùng cũng tìm được một bác sĩ ngoại quốc chuyên khoa.

.....

Khám sơ bộ và tổng thể cho Duật Thiên, vị bác sĩ lặng nhìn cậu con trai trên giường rồi nhìn sang hai ông bà. Trên trán của vị bác sĩ hiện lên sự bất lực. "Theo như tình hình của cậu chủ, cơ thể bị hư tổn nặng, lại mất máu, triệu chứng đau đầu có thể do chịu áp lực lớn hoặc do tác dụng phụ của thuốc, còn..."

"Còn sao vậy bác sĩ?" Hai người lo lắng nhìn vị bác sĩ ngập ngừng, còn bác sĩ lại nhìn hai ông bà rồi nhìn về người con trai say giấc trên giường.

"Còn về tim cậu chủ, e chỉ sống cao nhất cũng là 10 năm do cơ tim càng yếu dần. Tôi sẽ cung cấp đơn thuốc tạm thời và lịch khám định kì. Quan trọng hơn hết, hai vị hãy ngăn cậu chủ ngừng ngay việc uống thuốc an thần. Mặc dù nó giúp cậu chủ ngon giấc nhưng cũng sẽ mang lại tác dụng phụ. Còn những gì hai người thắc mắc hãy liên hệ đến số trên danh thiếp của tôi. Và nhớ trông chừng cậu chủ, cứ báo lại với tôi khi cậu chủ có những biểu hiện khác thường hay bệnh tái phát. Tôi xin phép." Vị bác sĩ thu dọn đồ của mình rồi đi theo người hầu ra về, để lại căn phòng tràn đầy một nổi u ám.


Hai ông bà Triệu như chấn động tâm lý. Cao nhất là 10 năm sau?! Tại sao con của bọn họ lại phải chịu căn bệnh này chứ! Ông trời thật bất công.

Người con trai trên giường khẽ động mi mắt, đôi mắt từ từ mở ra lặng lẽ nhìn trên trần nhà. Những gì lúc nãy cậu đều đã nghe được hết. Vậy có nghĩa cậu chỉ tồn tại được ở nơi này thêm 10 năm nữa sao? Cũng đúng, xuyên không đã bao giờ là miễn phí.

Nhìn thấy đứa con duy nhất khẽ cử động, hai ông bà vội vã lau nước mắt rồi nắm lấy tay của cậu con trai. "Duật Thiên, con có cảm thấy mệt mỏi gì không? Có đói không?"

"Con vẫn ổn ạ. Sao nhìn hai người trông gầy vậy."

"Con không sao là ổn rồi." Dù miệng lẩm bẩm như vậy nhưng bà Triệu không kìm nổi nước mắt, còn ông Triệu như già đi thêm. Nhìn hai người trông vẻ u ám buồn bã, Duật Thiên không nỡ nhẫn tâm để họ như vậy.

"Con hơi đói, hơn nữa cả nhà đã lâu không ăn cùng nhau. Con muốn cùng hai người thưởng thức bữa ăn gia đình, được chứ ạ?"

"Được. Đều nghe con cả." Biết rằng khóc thì cũng chẳng thể làm được gì. Hai ông bà liền đáp ứng yêu cầu nhỏ của cậu con trai mà phán phó người hầu đem thức ăn lên phòng.

Một lát sau, các món ăn được bày biện đẹp mắt ở trên bàn, cả nhà ba người vui vẻ thưởng thức bữa ăn, bỏ những chuyện buồn ra tận sau đầu.

.....

Sau bữa ăn no nê, Duật Thiên lại trở về căn phòng riêng của mình. Khác với lúc trước, căn phòng được thay đổi tông màu thành màu trắng trang nhã cùng nội thất quý phái tại nên căng phòng vừa thanh lịch lại vừa hoàn hảo.

Duật Thiên tựa lưng lên thành giường, tay không ngừng gõ trên bàn phím.

Vạn Tuế: chị Yến, còn bao lâu em mới được chính thức trở thành diễn viên?

Yến Yến: Duật Thiên, hôm nay sao nhóc khác lạ vậy. Thường ngày hay chọc tức tôi lắm mà, sau hôm nay ngoan ngoãn lễ độ vậy?

Vạn Tuế: vừa mới tỉnh ngộ xong. Chị thấy em như thế nào, rất hảo soái đẹp trai đúng không! \*icon mặt thản nhiên\*


Yến Yến: kì dị thì đúng hơn.

Yến Yến: nếu cậu muốn đi làm chính thức thì khoảng 3-4 năm thực tập nữa mới đi được.

Vạn Tuế: nhanh hơn được không?

Yến Yến: nhanh nhất cũng là 2-3 năm.

Vạn Tuế: 1 năm thì sao?

Yến Yến: chẳng có ai 1 năm có thể lĩnh ngộ hết kỹ năng và kinh nghiệm hết cả, mà có chắc tương lai cũng là một nhân vật kì tài xuất chúng.

Vạn Tuế: ok vậy đi.

Yến Yến: ???

Sau khi out webchat, Duật Thiên liền lên lịch trình cho mình, bắt đầu cuộc sống đầy khuôn khổ và quy tắc.

.....

Trong vòng một năm, cái tên Triệu Duật Thiên đã không còn xa lạ đối với các diễn viên khác. Hầu hết mọi người đánh giá cậu là một người rất có quy tắc, tính cách vừa dễ ngần lại vừa xa tầm với. Hơn nữa cậu là học trò của Nhã Yến nên lĩnh ngộ kỹ năng sẽ nhanh hơn người cùng lứa.

Dần dần danh xưng thực tập sinh của cậu càng mờ dần mà thay vào đó danh hiệu diễn viên đa tài càng trong tầm với của cậu hơn.

Trải qua một năm khuôn khổ, giờ đây Duật Thiên rất vững vàng khi đứng trong thế giới hào quang.

Sau một năm, đó là lúc con người ta thay đổi...

Thảm đỏ trải dài cả một đoạn đường, Duật Thiên cùng Nhã Yến khoác tay đi trên con đường thảm đỏ đó. Trước kia trông cậu bao nhiêu thanh xuân ngỗ nghịch thì giờ đây cậu lại ra dáng quý ông lịch lãm bấy nhiêu. Bên cạnh cậu là Nhã Yến diện cho mình bộ váy hở lưng màu đỏ rượu đầy gợi cảm cùng mái tóc búi cao lộ rõ cái cổ nõn nà. Nhìn vô cùng hài hòa.


Hơn nữa, Duật Thiên cũng bắt đầu cao lên. Bây giờ cho dù Nhã Yến có mang guốc cao 10 phân cũng có thể cao ngang tai của cậu là cùng.

Vừa đi cậu vừa suy nghĩ. Từ một năm trước đến giờ cậu đã thay đổi nhiều hơn, người xung quanh cậu cũng vậy, và người đó cũng vậy.

Cách đây 2 tháng cậu nghe được tin tức người đó đính hôn với một tiểu thư trong thế giới ngầm. Vừa hay tin cậu cũng rất sốc rồi nhận ra so mình với người ta, bản thân chẳng là cái gì trong mắt người đó.

Thế nên Duật Thiên cũng từ bỏ, vì cậu chỉ còn trọn 9 năm nữa để sống, để quang vinh cuộc đời. Không thể bỏ lỡ được.

Nhìn Duật Thiên có vẻ thất thần, Nhã Yên khẽ xuýt tay cậu. "Này, nhóc vẫn ổn chứ?

"Vẫn ổn, chỉ là cảm thấy hơi lạ lẫm."

"Yên tâm, sau này nhóc sẽ quen thôi. Con đường này chính là vậy. Càng tỏa sáng thì càng lo sợ một ngày nào đó cậu sẽ bị đạp xuống bùn đen. Vì vậy hãy tận hưởng khi còn có thể, nhé!"

"Vâng, em hiểu rồi." Duật Thiên khẽ cười gật, ánh chụp hình càng chóa mắt hơn, hai người dần dần bước vào đại sảnh nhanh để tránh khỏi đôi mắt của báo chí.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Edit: Đọc xong chương này mà muốn bão chương quá, buồn...





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.