Anh cầm con dao cứa vào cổ tay mình, máu nhỏ từng giọt, trên thảm xanh bỗng chốc bị màu đỏ làm cho chói mắt. Cậu ở bên cạnh không khỏi đau đớn, nhẹ nhàng nói:
“Ta yêu anh được chưa? Cũng đồng ý lấy anh.”
Anh mỉm cười mãn nguyện, buông con dao xuống đất, ánh mắt mờ mịt nhìn cậu, nhưng khóe môi vẫn nở nụ cười. Bằng bất cứ giá nào, dù có phải đánh đổi bằng cả tính mạng này, cậu dù thế nào vẫn phải là của anh.
"Nếu tình yêu là một loại kịch độc, anh sẽ làm kẻ ngốc nghếch mà một hơi uống cạn nó. Uống xong, liệu cậu còn rời xa anh không?"
Nhất Phương cúi người hôn lên môi Lăng Thần, ánh mắt tràn ngập nhu tình. Cậu yêu anh, cậu vì yêu anh mà làm tất cả mọi thứ, cho dù anh chưa hề yêu cậu, cho dù cậu chỉ là nam phụ trong câu chuyện của anh. Nhất Phương lắc đầu, mắt nhắm nghiền, cậu thầm suy nghĩ nếu anh tỉnh dậy, phát hiện những điều đã làm với cậu. Có hay không cũng không thể là bạn được nữa? Cậu biết trong lòng anh chỉ có Viễn Minh, dù thế nào cũng không có chỗ cho cậu... Nhưng ai bảo cậu là Liễu Nhất Phương, cậu đâu dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
Sau cùng Nhất Phương đem Lăng Thần đặt lên giường. Anh nhoài người ôm chặt lấy cậu, mạnh mẽ đè cậu xuống giường. Chiếc rèm từ từ kéo xuống... Ánh đèn mờ nhạt phản chiếu thân ảnh hai người...
o0o
“Cắt! Thụy Phong, Tiểu Phàm, hai cậu vất vả rồi.” Tiếng đạo diễn Trương mạnh mẽ vang lên.
Vừa nghe thấy tiếng “Cắt” Thụy Phong vội đẩy Tiểu Phàm qua một bên. Vươn cánh tay thon dài lấy chiếc áo sơ mi trên tủ, khoác tạm bợ rồi bước ra ngoài. Mất đi hơi ấm từ tay anh, Tiểu Phàm cảm thấy có chút hụt hẫng. Là cậu đã yêu anh, yêu anh từ cái nhìn đầu tiên. Anh có biết được, mỗi lần diễn vai Nhất Phương là trái tim cậu lại đau nhói!
Không lẽ, cậu thật sự chỉ là nam phụ sao?
Vương Tiểu Phàm, nam ca sĩ trẻ vô cùng có triển vọng, mới ra mắt hai Album đã làm bùng nổ màn ảnh nhỏ. Đầu năm 2016, cậu tiến quân vào ngành điện ảnh, “chân ướt, chân ráo”, đùng một cái được nhận kịch bản từ Lục Minh Viễn- nhà sản xuất phim nổi tiếng thế giới. Giây phút được cầm kịch bản trong tay, Tiểu Phàm đã vui sướng đến mức nào, cả quản lý của cậu cũng vui mừng mà quá chén, nằm bẹp ba ngày liền.
Lúc đọc kịch bản, từng bước từng bước đi sâu vào nội tâm của Nhất Phương, cậu đã hiểu thế nào gọi là ngược tâm, không, là ngược luyến tàn tâm. Nhưng cậu không ngờ được, chính mình còn bi thảm hơn Nhất Phương, mình còn đau khổ hơn Nhất Phương, kể từ lần gặp đầu tiên với Thụy Phong.
Ngay lúc đó, trái tim cậu đã âm thầm mách bảo: Vương Tiểu Phàm đã yêu Lâm Thụy Phong.
Trái ngược với thái độ thân thiện của cậu, đáp lại là thái độ vô cùng hờ hững của anh. Không chỉ trong phim... mà cả là đời thực, cậu chưa bao giờ nhận được một ánh nhìn của anh, có chăng cũng chỉ là cái liếc khinh thường mỗi khi cậu diễn sai. Một cái nhếch môi, nhíu mày mỉa mai. Một cái choàng vai thân thiết với Tống Thượng. Lúc ấy, anh bất giác nhìn cậu, nhìn cậu thật sâu. Cậu cũng ngước nhìn anh,đôi mắt ánh lên vẻ bi thương ảo não.
Thì ra, gặp một người là có duyên, nhưng yêu thầm người đó, hóa ra cũng chính là một dạng bi ai.
o0o
Ánh mặt trời chiếu rọi căn phòng màu lam, phản chiếu trên cửa kính thân hình hoàn mỹ, chỉ có điều... chẳng phải dáng ngủ kia quá khiếm nhã sao? Cả thân hình cong mình nằm nghiêng, cánh tay vừa dài, vừa trắng, vòng tay ôm chặt chú gấu Pooh cỡ lớn, chân dài cũng không kiêng dè mà duỗi thẳng, rồi nhanh nhiên đặt trên mình gấu.
Vừa lúc đó, cánh cửa bị đẩy ra không thương tiếc, một tiếng hét chói tai vang lên: “Cháy nhà!” Quản lí vui vẻ lùi ra sau, chờ đợi màn trình diễn đặc sắc.
Quả nhiên là ứng nghiệm.
Người nằm trên giường, giật nảy người, cầm gấu Pooh quăng một bên, miệng hét ầm: “Anh Lý, dập lửa, dập lửa! Ặc ặc, em sắp chết rồi.” Lý Kiệt đứng dưới sàn, ôm bụng cười ngặt nghẽo. Màn trình diễn này đúng là xem đi, xem lại cả tỷ, cả nghìn lần cũng thấy chán. Nhìn nam nhân trên giường đầu tóc rối bù, quần áo lộn xộn, đứng hình trong không trung, Lý Kiệt lại không thể nhịn cười. Cuối cùng sau màn diễn kịch quá thành công của diễn viên hề, “người xem có đạo đức” kia cuối cùng cũng kéo người diễn xuống, an ủi. Người được an ủi, không những không cảm ơn, mà còn sừng sộ, trợn mắt quát: “Lý Kiệt! Anh thật quá đáng! Tại sao lần nào cũng lấy mấy chuyện nghiêm trọng dọa em? Lần trước thì là mèo liếm chân, anh thừa biết em ghét mèo mà. Lần trước nữa thì là Thụy Phong đến tìm em, làm đầu em suýt đập phải trần nhà, u một cục... Lần này... anh...”
Người bên cạnh vỗ vai Tiểu Phàm, tay chỉnh lại kính, nâng mặt cậu nhìn thẳng mặt mình, thong thả nói: “ Tiểu Phàm, lúc đó trông cậu thực đáng yêu. Cứ như tiểu mỹ nhân của tôi ấy!”
Tiểu Phàm “hừ” lạnh một tiếng rồi bước vào nhà tắm. Khói mềm mại bao quanh cơ thể mĩ nam. Chẳng phải ông trời luôn không cho ai quá hoàn hảo sao, nhưng đến khi tạo ra anh, vì cớ gì mà lại hoàn mỹ đến vậy? Hoàn mỹ đến nỗi làm cho ai cũng phải mê đắm...
Sau một khoảng thời gian dài, tiếng nước cuối cùng cũng tắt. Tiểu Phàm quấn khăn nửa thân dưới, dùng khăn lau mái tóc ướt, cậu đi đến bên bàn trang điểm.
Tấm ảnh có chữ ký của Thụy Phong. Cậu đưa tay miết nhẹ từng nét chữ cứng cáp, mạnh mẽ của anh, âm thầm nhớ đến anh, hình ảnh anh mỉm cười hạnh phúc... Tất nhiên là không có cậu, chỉ là khi bên anh có Tống Thượng, nụ cười anh mới rực rỡ nhường ấy. Cậu khẽ hôn lên tấm ảnh, nhẹ nhàng nói một câu: