Khi Nam Thần Hóa Nam Trà Xanh

Chương 54: Chương 54:




Chương 54
 
Trans: Cola
 
"Anh có tin không, em có thể đỗ phỏng vấn lại là vì em có thể lực tốt đấy!" Nhan Thư ngồi nghiêng trên ghế phụ, tám nhảm với Hứa Bùi: "Trước đây cô giáo em nói với bọn em gì nhở, ăn nhiều hơn hai bát cơm sẽ có ích cho công việc sau này, em còn tưởng cô ấy nói đùa, ai ngờ lại là thật! Phóng viên tin tức quá khổ sở mà!"
 
Hứa Bùi không nói gì, vẫn bình tĩnh chuyên tâm nhìn về phía trước, trên gương mặt đẹp trai không có biểu cảm nào, không thể nhìn ra được cảm xúc.
 
Nhan Thư bỗng dưng cảm thấy áp suất trong xe hơi thấp.
 
Cô ngẫm kỹ lại một lượt, hình như kể từ sau cuộc điện thoại của Vưu Giai, đã bắt đầu xuất hiện cảm giác áp suất thấp lạ lùng như này rồi.
 
Mà khoan.
 
Vậy là thầy Hứa đang, ghen sao?
 
Trong lòng Nhan Thư đột nhiên nổi lên hồi chuông cảnh báo.
 
Trước đây cô rất chậm lụt ở phương diện này, nhưng bây giờ được nếm trải một đống kinh nghiệm tập tành yêu đương, cô đã lờ mờ nắm bắt được một số điều khác thường.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô len lén liếc anh chàng bên cạnh mấy lần, nhưng vẫn không thể đọc được bất cứ thông tin, ám hiệu gì từ trên khuôn mặt anh.
 
Nhất thời, Nhan Thư cũng không chắc chắn rằng rốt cuộc anh có để bụng không nữa.
 
Trong lúc tự nhủ với lòng mình, cô cũng âm thầm lôi Vưu Giai ra đánh một trận tơi bời.
 
Cái gì mà nam sinh cô thích hồi cấp ba chứ!
 
Chỉ viết có thấm thiệp chúc mừng thôi mà cũng gọi là thích được sao?
 
Làm khó cho cái đầu chẳng khác não cá vàng của Vưu Giai lại nhớ được chuyện xa lắc xa lơ như thế.
 
Nhưng chuyện này, hình như cũng không thể hoàn toàn trách Vưu Giai.
 
Ai bảo cô nghe câu này xong, lập tức luống cuống tay chân cúp điện thoại cơ chứ...
 
Ý định ban đầu của cô là không muốn khiến Hứa Bùi hiểu lầm, nhưng giờ nghĩ lại, cô lại thấy vốn dĩ mình thẳng thắn vô tư, vậy mà cô lại tắt phăng điện thoại, thế chẳng phải chứng tỏ cô chột dạ sao?
 
Nhan Thư hoàn toàn phục mình luôn rồi.
 
Hay là, tìm cơ hội giải thích một chút nhỉ?
 
Cô đang tập trung nghĩ ngợi, lại nghe thấy Hứa Bùi đáp lại cô một câu: "Thế à? Vậy lần sau nhớ, phải ăn thêm hai bát cơm nhé."
 
Giọng người đàn ông không nhanh không chậm, ngữ điệu vẫn giống như lúc trước, không nghe ra bất cứ vẻ khác thường nào.
 
Nhan Thư: "..."
 
Được thôi, là cô lo nghĩ nhiều rồi.
 
Nhìn Thầy Hứa có vẻ không giống người sẽ bận tâm về mấy chuyện vặt vãnh tầm thường này.
 
Nếu đã như vậy, Nhan Thư cũng không băn khoăn xoắn xuýt nữa, hớn hở nói với anh: "Không muốn đâu, em làm gì ăn nhiều như thế được."
 
Hứa Bùi thoáng liếc qua cổ tay trắng ngần mảnh khảnh của cô, "Em gầy quá, đi lấy tin là công việc thể lực, không ăn nhiều thì cơ thể không chịu đựng được."
 
"Có thể đổi sang cái khác không?" Cô nhíu mày nhăn nhó, "Em chẳng thích ăn cơm chút nào."
 
Hứa Bùi thư thả cầm vô lăng, "Vậy em thích cái gì?"
 
Nhan Thư chẳng cần nghĩ ngợi:
 
"Cá khô nhỏ!"
 
"Nước ép xoài!"
 
"Còn có... nói tóm lại là nhiều lắm." Nhan Thư nói một đống xong lại nhớ ra một chuyện, "Chẳng phải anh biết hết rồi ư?"
 
"Ừ, anh biết." Hứa Bùi khẽ đáp lại cô.

 
Anh đánh tay lái sang phải, nghiêng đầu sang, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua mặt cô, chầm chậm cất lời: "Cái em thích, không ít."
 
Giọng anh rất trầm, chữ "thích" được anh nhấn mạnh, chẳng hiểu sao nghe lại thấy có thâm ý gì đó.
 
Nhan Thư: "..."
 
Không phải thế, em không có.
 
--
 
Trong văn phòng.
 
Hứa Bùi gọi video cho người phụ trách bên phía Ngọ Quang, xác định thời gian gặp mặt vào lần sau. Sau khi cúp điện thoại, anh nghe thấy tiếng ồn ào của cánh Quan Văn Cường vọng vào từ bên ngoài.
 
"Nhan Thư, hôm nay trang điểm xinh như này, định đi hẹn hò với anh Bùi hả?"
 
"Còn phải nói, tối nay là Đêm bình an, nhất định là muốn trải qua thế giới hai người đó mà!"
 
"..."
 
Ngón tay đang gõ máy tính của Hứa Bùi hơi khựng lại, anh ngước mắt lên, nhìn vào quyển lịch đặt bên phải trên bàn.
 
Ngày 24 tháng 12.
 
Ngày 24.
 
Anh hạ mắt, nhìn chằm chằm vào ngày tháng trên quyển lịch, không nhìn rõ vẻ mặt.
 
Quan Văn Cường hớn hở chạy vào văn phòng, đá mắt ra hiệu với Hứa Bùi, "Anh Bùi, hôm nay có lịch gì không? Có phải tan làm trước giờ không? Để em đi thông báo với mọi người nhé?"
 
Trong tiếng gõ bàn phím lạch cạch, lẫn với giọng nói hờ hững của Hứa Bùi: "Tan ca như thường."
 
Quan Văn Cường đơ người, lập tức la toáng lên: "Không phải chứ anh Bùi, Nhan Thư người ta đã trang điểm xinh đẹp qua đây hẹn hò với anh rồi kìa, anh không hiểu lãng mạn là gì như thế sao?"
 
Quan Văn Cường vừa nói, còn chỉ về phía Nhan Thư đang đứng ngoài phòng làm việc.
 
Hứa Bùi nhìn theo ánh mắt của Quan Văn Cường.
 
Quả nhiên.
 
Cô gái ở bên ngoài mặc áo len màu gạo cùng chân váy cùng màu, tà váy lay động theo bước chân, để lộ một đoạn bắp chân thon thả, trắng như ngọc, một chiếc áo dáng dài màu xanh khói vắt trên cánh tay.
 
Tóc đen môi đỏ, sự xinh đẹp toát ra trong từng cử chỉ.
 
Quan Văn Cường cười hì hì, nói: "Anh Bùi, giờ anh còn định làm việc sao? Thế thì không phải người rồi!"
 
Hứa Bùi thu mắt lại, nhạt giọng nói: "Lảm nhảm xong thì về chỗ làm việc đi."
 
Quan Văn Cường ấm ức "Vâng" một tiếng, xoay người đi được hai bước lại không nhịn được lẩm bẩm: "Hầy, tội cho Nhan Thư quá, gả cho một thánh cuồng công việc như này, ngay cả hẹn họ cũng không... ý, có khi nào không phải hẹn hò cùng anh Bùi không nhỉ?"
 
Lẩm bẩm xong, đã nghe thấy một giọng nói lạnh tanh vang lên sau lưng: "Quan Văn Cường..."
 
Quay đầu lại lập tức nhìn thấy anh Bùi của mình đang mỉm cười, nhìn anh ta chằm chằm: "Bên phía Ninh Hợp gửi hợp đồng mới đến rồi, hai ngày nay phiền cậu tăng ca nhé, ngày kia phải nộp số liệu rồi."
 
--
 
Lúc Nhan Thư đi vào, vừa vặn nghe thấy tiếng van nài ai oán của Quan Văn Cường, cô hơi thắc mắc: "Đàn anh Quan bị sao vậy?"
 
Hứa Bùi thản nhiên đáp: "Nhận được hợp đồng mới, chắc là vui quá đấy mà."
 
Nhan Thư: "?"
 
Điệu bộ kia của đàn anh Quan, chẳng giống đang vui vẻ chút nào.
 
Nhan Thư nghi hoặc nhìn Quan Văn Cường một lúc, sau đó cô lấy một món đồ trong túi ra, đưa cho Hứa Bùi: "Nè, kính của anh."
 
Hôm nay Nhan Thư vốn không định đến phòng làm việc, chỉ là nhận được tin nhắn của Hứa Bùi nhờ cô mang kính cho anh, cô mới nhớ ra hôm qua thầy Hứa bỏ hộp kính vào trong túi của cô.
 
Vừa mới đưa cho anh, cô lại phát hiện ra trên bàn làm việc của anh còn để một cặp kính khác, hơi ngạc nhiên, "Chẳng phải anh có kính rồi sao?"

 
Vẻ mặt của Hứa Bùi vẫn chẳng thay đổi, "Cái này hỏng rồi."
 
Nhan Thư lén liếc một cái.
 
Ủa? Hỏng rồi ư?
 
Sao nhìn không ra vậy nhỉ!
 
Đang mải nghi hoặc, cô đã thấy Hứa Bùi duỗi tay với lấy "chiếc kính hỏng" ném vào trong ngăn kéo.
 
Nhan Thư: "..."
 
Thôi bỏ đi, hoàn thành nhiệm vụ là được.
 
Cô cười rạng rỡ, chỉ về phía cửa, "Vậy em về trước nhé?"
 
Hứa Bùi khẽ "ừ" một tiếng, coi như đáp lại.
 
Sau đó, anh tiếp tục gõ bàn phím.
 
Nhan Thư xoay người, nhấc chân đi được hai bước, lại nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của anh chàng ở phía sau: "Có phải môn Toán tự chọn của em sắp thi rồi không?"
 
Nhan Thư dừng bước, lấy điện thoại ra xem lịch, "Mùng tám tháng sau thi."
 
"Nhanh vậy sao?" Hứa Bùi nhíu mày, "Xem ra hôm nay phải học bù một tiết rồi."
 
Nhan Thư suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, "Gì cơ? Học bù? Có cần thiết không vậy, còn nửa tháng nữa cơ mà!"
 
Hứa Bùi nghiêm túc nắn lại lời cô: "Là hai tuần."
 
Anh gập máy tính lại, đứng lên, "Cầm giấy bút, theo anh qua đây."
 
Nhan Thư: "..."
 
--
 
Tiết học này, Nhan Thư học trong lơ đãng, lúc thì nhìn đồng hồ, lúc lại lén mở Wechat ra.
 
Lúc này, cô đang nhăn nhó mặt mày, cầm bút vạch hai gạch xuống giấy. Nhân lúc Hứa Bùi không để ý, cô lại len lén cúi xuống, gõ nhanh mấy cái vào giao diện Wechat.
 
[Chị em, tình hình thế nào rồi?]
 
Đang định nhấn nút gửi đi, một bàn tay thon dài vươn đến trước mắt.
 
Hứa Bùi duỗi hai ngón tay ngoắc một cái, điện thoại lập tức bị anh lấy mất.
 
"Ấy điện thoại của --" Nhan Thư làm bộ định giành lại, thanh niên lập tức giơ tay lên, điện thoại cách cô càng xa hơn.
 
Ngón tay Hứa Bùi kẹp lấy điện thoại, xoay hai vòng: "Tập trung học bài."
 
Nhan Thư có chút nôn nóng, buột miệng nói: "Hôm nay em có việc."
 
Hứa Bùi hơi khựng tay lại, anh ngước mắt nhìn sâu vào cô: "Việc gì?"
 
Nhan Thư hé môi, lời đã đến bên miệng lại bị cô nuốt xuống, chỉ nói lí nhí: "Việc quan trọng."
 
"Việc quan trọng gì?"
 
Nhan Thư: "Thì... thì..."
 
Cô đang nghĩ xem phải trả lời anh thế nào, một hồi chuông điện thoại chợt vang lên.
 
Màn hình hiển thị cuộc gọi đến có hai chữ: Vưu Giai.
 
Cô cuống lên, một phát cướp lại điện thoại, ấn nút nhận máy.

 
Nhưng không ngờ ngón tay lại trùng hợp chạm vào phím loa ngoài.
 
Vưu Giai: "Chị em, sao mày vẫn chưa đến, người ta đã đến rồi kia!"
 
"Đến đây đến đây!"
 
Giờ phút này Nhan Thư chẳng quan tâm đến chuyện gì nữa, trực tiếp xông ra ngoài cửa, với lấy áo khoác, vừa khoác lên người vừa nói: "Em có việc thật, đi trước đây!"
 
Giọng Hứa Bùi hơi thay đổi, "Nhan Thư."
 
Nhưng giây tiếp theo, cô gái ở ngoài cửa đã mặc xong áo khoác, vội vàng đi mất, chỉ để lại cho anh một bóng lưng càng ngày càng nhỏ.
 
Cuối cùng, biến mất không còn tăm hơi.
 
Hứa Bùi nhìn trân trân vào ngưỡng cửa không một bóng người, mãi một lúc sau mới thu mắt lại.
 
--
 
Tối mùa đông đến vô cùng sớm.
 
Vừa mới qua tám giờ, sắc trời đã khoác lên mình một màn đêm tĩnh lặng.
 
Tiếng động cơ xe vọng ra từ bãi đậu xe của biệt thự, chừng hai giây sau, xung quanh lại khôi phục sự yên ắng.
 
Hứa Bùi xuống xe, đóng cửa xe lại.
 
Anh khép chặt áo dạ, bước trong bóng tối của mùa đông lạnh giá.
 
Một nhân viên bảo vệ từ phía trước đi tới, kính cẩn chào anh.
 
Khi hai người đi lướt qua nhau, người nọ ngẩng đầu nhìn lên trời: "Ô, tuyết rơi rồi này."
 
Hứa Bùi hơi dừng lại, vô thức ngẩng đầu lên.
 
Trong đêm đen vắng lặng, vô số bông tuyết li ti bay lượn trên bầu trời, chao liệng rồi rơi xuống.
 
Thảo nào hôm nay anh lại thấy lạnh lẽo như vậy, hóa ra tuyết đã rơi rồi.
 
Hứa Bùi lấy điện thoại ra, mở khóa một cái là khung trò chuyện với Nhan Thư hiện ra ngay.
 
[Đang ở đâu thế?]
 
[Mấy giờ về?]
 
[Bên ngoài lạnh, nhớ mặc thêm áo vào]
 
Mấy dòng tin liên tiếp, toàn là tin nhắn anh gửi sau khi cô đi, vậy mà một lúc lâu sau bên kia mới nhắn lại một chữ: [Vâng]
 
Một cơn gió lạnh thổi qua như lưỡi dao băng lướt qua mặt, khiến người ta vừa lạnh vừa đau.
 
Những bông tuyết bay lẫn trong gió đậu lại trên mặt, rồi hóa thành chấm nước lạnh lẽo.
 
Người thanh niên khoác trên mình màn đêm không thể nhìn rõ thần sắc, anh lau nước lạnh trên mặt, đi về phía cửa biệt thự.
 
Vừa mới đi qua khúc ngoặt, anh chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên một cách đột ngột.
 
Chuông đổ chưa được một giây, anh đã nhấc máy ngay: "Alo."
 
Hứa Bùi lên tiếng, thở ra một làn khói trắng, giọng nói rất trầm: "Em ở đâu?"
 
Cô gái đầu bên kia điện thoại cất giọng trong veo: "Anh đoán xem?"
 
"Sân bay?"
 
"Sai." Dường như cô đã bật cười, "Em ở sau lưng anh."
 
Cơ thể Hứa Bùi chợt cứng đờ, anh xoay người lại.
 
Sau lưng là con đường nhựa nhỏ thẳng tắp, hai hàng cây hòe ngay ngắn như hàng binh sĩ, ngoài ra chẳng còn gì khác.
 
Anh cầm điện thoại, nhanh mắt ngó dáo dác xung quanh mấy vòng, vẫn chẳng thấy bóng dáng ai hết.
 
"Chưa nhìn thấy em."
 
"Em nói em ở ngay sau lưng anh mà."
 
Ngay sau đó, bả vai anh bị ai đó đập nhẹ một cái, anh quay phắt đầu lại, một khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười rạng rỡ lập tức rơi vào trong đáy mắt.
 
Nhan Thư cười rộ lên, hai mắt cong tít lại, "Vừa nãy lừa anh đó, bây giờ mới là thật nè."
 

Không biết đây có phải ảo giác của Hứa Bùi hay không, khi anh nhìn thấy cô, dường như cả thế gian này đều vụt sáng lên.
 
Giây tiếp theo, anh nhanh chóng biết được, đó không phải ảo giác.
 
Trước cửa vào biệt thự, không biết đã có thêm hai cây thông noel cao lớn từ lúc nào, mấy sợi dây đèn nhấp nháy quấn quanh cây, nhấp nhánh liên tục như những vì sao.
 
Trong ánh sáng sặc sỡ thoắt tối thoắt sáng, Nhan Thư dang rộng đôi tay: "Surprise!"
 
Một giây, hai giây, ba giây.
 
Người đàn ông trước mắt vẫn không nói năng gì, chỉ chăm chú nhìn cô.
 
Nhan Thư xòe năm ngón tay, huơ huơ trước mặt anh, "Đơ rồi à?"
 
Hứa Bùi lên tiếng: "Tặng cho anh sao?"
 
"Tất nhiên." Nhan Thư đắc ý nhếch mày, "Đã nói là sẽ dành cho anh sự bất ngờ một lần nữa mà! Anh thấy sao? Vui chứ? Bất ngờ chứ?"
 
Hỏi xong, không đợi Hứa Bùi đáp lại, cô đã bắt đầu oán thán: "Đáng lẽ có thể làm sớm hơn rồi đó, kết quả anh lại khăng khăng bắt em học bù, thành ra chú vận chuyển cây thông Noel đến rồi mà em vẫn chưa đến. Em đành bảo chú ấy đứng ngoài cửa đợi em một lúc, may sao Vưu Giai tan học cái là đến trang trí cùng em, mới kịp hoàn thành trước khi anh về đó."
 
Hứa Bùi nhìn thật sâu vào cô, đôi đồng tử sâu hút.
 
Vậy là, cô vốn không ra sân bay.
 
Cũng không gặp nam sinh đèn đường gì đó.
 
Chuyện quan trong mà cô nói, là đặt cây thông Noel thắp sáng cửa nhà cho anh trong Đêm bình an có tuyết rơi lạnh giá này.
 
"Nếu muộn hơn chút là sự bất ngờ không --"
 
Nhan Thư còn chưa dứt lời đã cảm thấy cổ tay chợt nóng bừng, ngay sau đó bị người đàn ông dùng sức kéo vào trong lòng.
 
Cánh tay anh như được làm bằng sắt, khóa chặt lấy tấm lưng của cô, ôm cô vào lồng ngực ấm áp.
 
Dường như anh đã cười, Nhan Thư dán tai vào lồng ngực rắc chắc của anh, vành tai hơi tê dại đi vì nhịp đập trái tim anh.
 
Một lúc sau, Nhan Thư nghe thấy chất giọng trầm thấp, lướt qua suối tóc mềm mượt trên đỉnh đầu cô: "Vui."
 
Vui chứ?
 
Vui.
 
Nhan Thư cười tít cả mắt.
 
Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ló ra từ khe hở trong vòng tay anh, "Anh có muốn vui hơn nữa không?"
 
Hứa Bùi cúi đầu xuống, chạm phải đôi mắt ướt át nhiễm hơi lạnh của đêm tuyết.
 
Nhan Thư ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của anh, sau đó, cô cố gắng nhón chân lên, hôn lên bờ môi của anh.
 
Chiếc hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước.
 
Hôn xong, cô đang định trở lại chỗ cũ thì bị anh ôm siết bờ eo.
 
Hứa Bùi hơi cúi xuống, đôi mắt sâu hút khóa chặt lấy đôi mắt của cô.
 
Anh cất lời, chất giọng được khoác lên vỏ bọc nguy hiểm của màn đêm, trở nên vừa trầm vừa khàn: "Nếu anh muốn vui hơn nữa thì sao? Hửm?"
 
Vui hơn nữa?
 
Nhan Thư còn chưa kịp "tiêu hóa" mấy từ này, bàn tay lớn của người đàn ông đã siết chặt vòng eo nhỏ đến đáng thương của cô, hơi nhấc người cô lên.
 
Chân cô cũng rời khỏi mặt đất theo, bị ép nhón chân lên một lần nữa.
 
Giây kế tiếp, Hứa Bùi ghé xuống, hôn vào môi cô.
 
Nhan Thư trợn tròn mắt, ngón tay khẽ bấm vào lòng bàn tay, chưa được một lúc mà khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng lên.
 
Một lát sau, Hứa Bùi buông môi cô ra, khẽ thở hổn hển bên tai cô, khàn giọng gọi tên cô: "Kiều Kiều."
 
Lồng ngực Nhan Thư nhấp nhô kịch liệt, giọng nói đã lẫn sự quyến rũ mà cô chẳng hay biết: "Ưm?"
 
Hứa Bùi khẽ cười một tiếng, nhắc nhở cô với sự bất lực: "Hít thở."
 
Ngay sau đó, anh cúi xuống, hàm răng khẽ cắn vào cánh môi cô, tiếp tục hôn cô thêm lần nữa.
 
Trong đêm tuyết đầu mùa có làn gió lạnh hiu hắt, cùng hai cơ thể nóng hầm hập.



 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.