Lại bán đậu hũ chừng mấy ngày, chuyện về ta cùng Sẹo ca truyền đi càng ngày càng náo nhiệt rồi. Sau mấy ngày Ngụy Vân làm mưa làm gió, một số người rốt cuộc tự phát đi tìm chúng ta. Hai ngày trước chỉ có ba người kia, chưa tới mấy ngày, ngay cả sát thủ số bốn số năm tất cả đều chạy ra hết. Bọn họ hình như rất lấy trình độ giảo hoạt của ta, ta nhất định ở kinh thành.
Chúng ta bình tĩnh bán đậu hũ một thời gian thật dài, cho đến khi Hoàng đế đột nhiên tuyên bố hắn tốt lắm, thuận tiện chém đầu Ngụy Vân, rửa sạch ‘oan khuất’ của công chúa và Đại hoàng tử, phí sức lần nữa đi tìm công chúa và hoàng tử “Lưu lạc” đến dân gian.
Thời điểm đang bán được một nửa đậu hũ, ta cảm giác đột nhiên vật cận thân mang theo bắt đầu nóng lên, ta hiểu rõ, thời gian rời đi sắp đến.
Ta rất nhanh sẽ phải rời khỏi nơi này rồi, đây thật là tin tức làm cho người ta hưng phấn, trong hưng phấn, lại có một loại phiền muộn không giải thích được. Đối với tương lai, ta vẫn rất mờ mịt, ta sợ ta quen làm người trong tiểu thuyết, không biết nên sống thế nào trong cuộc sống hiện thực?
Mặc dù trên lý thuyết ta đã sống đủ lâu, trong lòng vẫn có chút sầu lo nho nhỏ.
Sau khi tất cả hồn phách trên ngọc dung hợp trên thân nam nhân kia, ngọc nóng lên nhắc nhở ta đến thời gian nên rời đi, ta triệu tập mọi người, vội vàng trở về nhà, tập thể tháo ngụy trang. Vì thoát khỏi thân thể này rời đi, ta cùng bọn họ không giống nhau, ta rất có thể cần phải đi chết một lần, khi thân thể tiến nhập bên bờ tử vong, hồn phách mới có thể thoát ly.
“Mặc dù làm như vậy rất mạo hiểm, nhưng ta lựa chọn con đường này, tuyệt đối vô phương rút lui. Nếu như nhìn thấy ta chết, xin bình tĩnh tiếp nhận, cũng xin tin tưởng, ở một thế giới khác chúng ta tuyệt đối sẽ gặp lại lần nữa! Mặc dù tương lai là không biết, nhưng làm người bên cạnh ta, ngay cả loại tự tin mù quáng căn bản cũng không có thì sao được đây?” Ta vừa nói, nhìn mấy người chung quanh một cái, sau đó đưa tay ra.
Sẹo ca nhìn ta thật sâu, trong đôi mắt đen nhánh có tình cảm phức tạp không ngôn ngữ nào có thể biểu đạt ra được. Cho dù hắn không hề nói gì, ta dường như cũng có thể nghe được tiếng thở dài bất đắc dĩ của hắn. Lần này, hắn vô cùng nghiêm chỉnh hiếm thấy, đặt tay ở trên mu bàn tay ta.
Hắn lựa chọn không ngụy trang chút nào đứng chung một chỗ cùng ta, cũng liền đại biểu hắn cũng không e ngại cùng ta chết cùng một chỗ.
Sẹo ca không kêu một tiếng hơn nữa còn không mang theo một chút thái độ do dự, Lục Trúc làm sao cam tâm yếu thế đứng phía sau hắn, lập tức liền đặt tay lại. Nàng dường như không có chút lo lắng nào với tương lai, thoạt nhìn tố chất tâm lý hoàn hảo hơn ta nhiều lắm.
“Tiểu thư! Ta sẽ tuyệt đối không hối hận đứng ở bên cạnh ngươi! Coi như chết đi ở thế giới này cũng sẽ gặp lại ở phía dưới, ta nhất định sẽ chọn một kiểu chết sảng khoái nhất, không đau một chút.” Lục Trúc biểu hiện rất là hán tử.
Ta cảm động nhìn nàng.
Lục Trúc lập tức nước mắt hoa hoa: “Cho dù đi tới thế giới bên kia, ta vẫn là nha hoàn thân cận nhất của tiểu thư! Tiểu thư!”
Đợi chút, ta dường như chưa nói với nàng chuyện rời khỏi thế giới này để tới thế giới hiện thật, xem ra nàng hoàn toàn hiểu lầm lời của ta cho rằng chúng ta muốn đi tới “Thế giới kia”. Nhưng cho dù hiểu lầm như vậy cũng không một chút hối hận không một chút chậm trễ đi theo thân là chủ nhân ta đây đi tìm chết, quả thực là còn cảm động hơn “trung bộc nhất vũ trụ”!
Dù sao cũng không nói ra được, cứ hiểu lầm như vậy cũng được, nhìn dáng vẻ này của nàng ta liền có một loại tự tin chúng ta nhất định sẽ gặp lại. Chúng ta xuyên vào tiểu thuyết, tỷ lệ gặp nhau nhỏ như vậy cũng đã có thể gặp, không có đạo lý rời đi liền không cách nào gặp nhau nữa.
Trên mặt ta lộ ra mỉm cười, sau đó cùng Sẹo ca Lục Trúc quay đầu nhìn về phía A Tam.
A Tam yên lặng để tay trên tay Lục Trúc, lúc này đôi tay bốn chúng ta đặt lên nhau.
“Đội ngũ tinh anh tìm đường chết! Cố gắng lên!” Ta trung khí mười phần hét lớn một tiếng.
“Cố gắng lên!”
“Cố gắng lên!”
“Cố gắng lên!”
Tháo bỏ ngụy trang, mấy người chúng ta đặc biệt đi về nơi có nhiều người, đội ngũ chỉnh tề, vẻ mặt tinh thần không sợ chết, đi về nơi có nhiều người, chính là muốn hấp dẫn toàn bộ nam nhân muốn giết chết ta đi ra, “Chết có ý nghĩa”!
Chưa tới một canh giờ, cũng rất nhiều người nhận ra ta. Bức họa của ta ở dân gian bán được giá cao làm cho người ta sợ hãi than kia mà, đám người Sẹo ca lại bất đồng, bất quá cho dù có người không biết bọn họ, vừa nhìn thấy khuôn mặt của Sẹo ca cũng có thể phán đoán ra. Sau khi dân chúng nhận ra chúng ta, còn lớn tiếng hoan hô nói tìm được công chúa rồi.
Lục Trúc siêu cấp kiêu ngạo ưỡn ngực, đi theo ta đi về phía trước, trên mặt chúng ta cơ hồ tán phát kim quang lấp lánh, rõ ràng là ra ngoài tìm chết, lại kiêu ngạo rối tinh rối mù.
Dân chúng vô cùng nhiệt tình chắn kín chúng ta, hoan hô, vui mừng vì chúng ta thoát khỏi ma chưởng.
Lúc này cho dù trên người chúng ta mặc vô cùng mộc mạc, trong đám người cũng giống như sao sáng trong đêm tối tỏa sáng lấp lánh, nhìn một lần là có thể nhìn ra được.
Chúng ta sáng ngời đủ nửa canh giờ, Giáo chủ từ trên trời giáng xuống.
Không đợi hắn nói chuyện, ta trực tiếp mở miệng.
“Ta chưa từng thích ngươi, ta cũng không phải truyền nhân của Bách Hiểu Sinh gì đó, tất cả đều là nói láo, ta lừa gạt ngươi, chỉ là vì đùa giỡn ngươi, không chỉnh ngươi mất đi đồ chơi kia ta rất tiếc nuối.” Nói xong, ta hướng xuống đất “Phi” phun một bãi nước miếng.
Lục Trúc: “Tiểu thư nói thật hay! Nam nhân như vậy ngay cả thay tỷ tỷ xách giày cho tiểu thư nhà ta cũng không xứng, tồn tại ở trên đời này đều là ông trời mắt mù, bẩn đến mức này thật khiến người ta vừa nhìn liền thống hận không thể mở to tròng mắt!”
Lục Trúc vừa nói xong, ba chúng ta lập tức đều nhịp nhiệt liệt vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Dân chúng sợ ngây người, một bộ mờ mịt nhìn chúng ta, cũng không hoan hô.
Giáo chủ giận dữ, sẽ phải tới bắt ta, lập tức bị Sẹo ca ngăn cản, hai người đánh nhau.
Đang lúc này, ta thấy được một người khác, là tài tử nhanh chóng chạy tới bắt lấy ta, không ngờ một người luôn mù mờ trong đám người ngược lại là người thứ hai đến gần ta.
“Ta không phải biểu muội của ngươi, ta chính là công chúa trong miệng bọn hắn, ta không phải một nữ nhân tốt, trước nay vẫn lừa gạt ngươi, ta không yêu thích biểu ca, chỉ là đơn thuần muốn chỉnh ngươi.”
Lục Trúc ha ha hai tiếng, nói trúng tim đen: “Ngu muội!”
“Thấy qua ngu xuẩn chưa từng thấy qua ngu xuẩn thành như vậy, ta nói cái gì ngươi đều tin, biểu muội thật của ngươi nói gì ngươi cũng không tin, đời ta nói nhiều lời như thế, chính là chưa từng nói thật, ngu đến bộ dạng này đức hạnh này cũng coi là một loại thiên tài, xem ra cái danh thiên hạ đệ nhất thông minh gán cho chó chó cũng sẽ không muốn.” Ta vừa nói, vừa tránh thoát khỏi tay hắn.
Lục Trúc ở bên cạnh ta vui vẻ vỗ tay: “Thân thể tiểu thư thật tốt! Từ nhỏ đến lớn hoàn toàn chưa từng bị bệnh, quả thực là tấm gương cho ta!”
“Tấm gương không phải dùng thế này.” A Tam nhắc nhở.
Lục Trúc coi thường.
Thân thể tài tử lăc lư, lạch cạch té xỉu, bị quần chúng vô tội vây xem đạp rất nhiều chân, thiếu chút nữa tạo thành sự kiện giẫm đạp!
Vẻ mặt dân chúng đều mau bị hỏng rồi, ồn ào thành một đoàn, giống như vô số con muỗi ở bên tai ta kêu la, hết lần này tới lần khác nghe không rõ ràng bọn họ đang nói cái gì. Khi bọn họ đang ồn ào, Vương Gia cưỡi ngựa chạy như điên mà đến, nguy hiểm dừng lại trước mặt ta.
Sẹo ca vẫn còn đang cùng Giáo chủ đánh cho ngươi chết ta sống, ta sống ngươi chết, thấy thiếu chút nữa đụng phải mũi chân hoàn mỹ của ta, bình tĩnh cực kỳ.
“Nữ nhân này!”
“Ha ha.” Ta cười với hắn, sau đó nghiêng đầu.
Vương Gia nhảy xuống ngựa, hướng ta chộp tới. Sát thủ số bốn Phong đột nhiên xông ra, chắn trước mặt của ta, một lòng cứu ta.
“Ngươi mau một chút rời đi!”
Ta vội vàng bắt được cơ hội này: “Ngươi và Hỏa xảy ra loại chuyện đó là bởi vì ta hạ độc ngươi.”
Thân thể Phong cứng ngắc rồi, nhưng hắn lừa mình dối người không chịu tin tưởng, còn không chịu di chuyển.
“Thuốc thật sự là ta hạ. . . . . .” Thấy hắn không tin, ta không thể làm gì khác hơn là từ trong ngực sờ soạng móc ta nửa thanh chủy thủ, đâm về phía trước. Nhưng lần này ta không đâm trúng, dĩ nhiên không phải bởi vì Phong sát thủ rời đi, mà bởi vì là sát thủ số năm cũng đột nhiên xông ra, thay hắn bị đánh một cái.
Ta tuyệt không kinh ngạc nhìn hắn: “Đã sớm muốn đâm ngươi một đao rồi, thật là hả hê lòng người!”
“Ngươi ở đây tìm chết!” Số năm tức giận nói.
Tình huống là càng tới càng hỗn loạn, đừng nói những nam nhân kia có chút hôn mê, dân chúng xem náo nhiệt cũng hôn mê.
Số bốn ngăn cản số năm: “Không cho phép ngươi đụng tới nàng.”
Số năm che vết thương đang máu tươi chảy ròng, vẻ mặt tràn đầy khó mà tin được, nhìn số bốn biết rất rõ ràng bộ mặt thật của ta nhưng vẫn không chịu đối mặt với sự thật mà che chở ta, hắn dường như thật sự tuyệt vọng, hai người cùng giết.
Mấy nam nhân đều ra sân, đánh vẫn đang đánh, nói vẫn đang nói, thời gian cũng qua một lúc rồi, nhưng ta nghiêm túc tìm đường chết vẫn sống thật tốt, thậm chí chỉ có một mình Sẹo ca lấy trạng thái nghiêm túc tìm đường chết đang đánh nhau. Hai người bên cạnh ta cũng không động thủ, chúng ta vẫn kiên cường còn sống.
Ách. . . . . . Thật ra thì ta vẫn nên tìm đường chết một chút nhỉ?
Thời điểm Hoàng đế mang theo nhóm lớn người rốt cuộc xuất hiện, cuối cùng trước mặt mọi người, âm thanh của ta to rõ mà nói: “Thân là Hoàng đế lại yêu thích nữ nhi ruột thịt, quả thật ghê tởm. . . . . .”
Hoàng đế lập tức phất tay: “Bắt công chúa lại.”
“Cút đi, biến thái chết tiệt này muốn loạn luân cùng nữ nhi ruột thịt!”
Dân chúng cũng sắp bị đùa hỏng rồi, bọn họ thậm chí không tiếp tục phát ra âm thanh, chỉ là đờ đẫn xem chúng ta.
Hoàng đế sắp điên, dường như không hiểu vì sao ta lại nói những câu tìm đường chết, mà không phải cầu xin tha thứ.
Hoàng đế mắt thấy bộ dáng hơi điên của ta, lập tức dời đi mục tiêu: “Giết nghịch tặc đó!” Tay hắn chỉ phương hướng, chính là bóng dáng Sẹo ca cùng Giáo chủ đang luồn lên nhảy xuống.
Hừ! Lão Thất Phu!
“Súc sinh, ngươi sẽ không sợ ta tiết lộ ngươi mỗi ngày giam giữ ta làm chuyện buồn nôn sao! Sẽ không sợ ta nói cho người trong thiên hạ biết tại sao ngươi đón ta hồi cung sao? Cũng chỉ bởi vì diện mạo ta cùng mẫu thân tương tự, ngươi đón ta hồi cung cũng bất quá coi ta như thế thân của mẫu thân, làm thế thân cũng chưa nói, ngươi ngàn không thay vạn không đổi làm ra chuyện ghê tởm đó với ta, còn làm đi làm lại hai ba lần! Lão nương chính là chết cũng muốn vạch trần bộ mặt thật ghê tởm của ngươi!”
Toàn bộ dân chúng đều lộ ra nét mặt nhiều suy nghĩ, cũng đã bị đùa giỡn đến hỏng, thấy vẻ mặt hoàng đế như vậy là không che giấu thêm nữa.
Hoàng đế ồn ào phi thân tới, hình như giận đến thật muốn mạng của ta rồi, ta lập tức chuẩn bị kỹ càng!
Ai biết số bốn đột nhiên phân tâm tới kéo ta ra, hắn ngược lại bị số năm một chưởng đánh vào trên lưng, phun ta một gương mặt máu.
Ta cứng rắn nhìn hắn, dáng vẻ tuyệt không cảm động.
Giáo chủ thấy thế, rống lớn tới đây: “Nữ nhân, ngươi muốn chết, không đơn giản như vậy!” Hắn nói xong, thế nhưng hướng Hoàng đế đánh sang. Sẹo ca thấy không có chuyện của hắn nữa, lập tức chạy trở lại.
Số năm thấy mình đả thương số bốn liền điên rồi, chung quanh đánh người lung tung, hoàn toàn trở thành đại loạn đấu. Mà ta, cho dù thân ở trung tâm loạn đấu, cũng không tổn hại chút nào.
Luôn có một nam nhân M như vậy, vẫn bảo vệ nữ nhân xấu xa ta đây.
Thành thật mà nói, chuyện này rất ngoài dự liệu của ta.
Quả nhiên, những nam nhân này có thể lệch ra thành ra như vậy, đều là lỗi của tác giả!
Khi bọn hắn làm loạn, một cái tay đột nhiên từ phía sau ta đưa qua kéo ta đi, Lục Trúc cơ trí ôm lấy eo ta, A Tam cơ trí ôm lấy cổ Lục Trúc, bốn người chúng ta liên thành một đường!
Nam Cung Hàn không ngờ Lục Trúc cùng A Tam sẽ biểu hiện ngu ngốc như vậy, kéo một người còn kéo động được, kéo ba người liền kéo bất động, hắn chỉ hảo tiếc nuối buông tay ra.
Xem ra, mới vừa rồi hắn là lấy đầu óc quả dư thông minh của hắn suy tư sách lược. Len lén xuất hiện, thời điểm những người đó loạn động bắt ta đi.
Nam Cung Hàn không có võ công, hắn vừa buông tay ta liền phát chân đạp xuống ‘con trai’ hắn.
Lục Trúc vội vàng buông ta ra cũng đạp xuống ‘con trai’ hắn.
Nam Cung Hàn đau tím mặt, lộ ra vẻ mặt không đếm xỉa đếm.
“Ngươi lừa gạt ta thời gian dài, muốn chết không đơn giản như vậy, ta cũng sẽ không để cho ngươi. . . . . .” Hắn vừa mới nói được nửa câu, đột nhiên liền mở lớn mắt.
Sau khi ta đạp hắn xong, dùng sức quá mạnh liền chân trái dẫm lên chân phải, bẹp lấy mặt ngã chết.
Không sai, thân thể ta đã chết. . . . . .
Ta vốn muốn oanh oanh liệt liệt bị giết chết, không ngờ ta sẽ mặt hướng xuống đất một ngã, còn chưa cảm thấy đau, hồn phách liền thoát ra. . . . . .
Nam Cung Hàn điên rồi! Ta tung bay ở giữa không trung, nhìn hắn hét lớn một tiếng ôm lấy thi thể của ta vừa xem mạch vừa xem hô hấp xem đủ kiểu, cuối cùng nắm vai ta điên cuồng lay động.
Cảm giác hảo ngược. . . . . .
Sau khi ta chết, tất cả mọi người ngừng lại, số bốn kích động nhất, hắn chạy đi giành thi thể, kêu to tên giả Nguyệt Nhi của ta, nói muốn thành thân gì đó. Hiện trường lộn xộn, tất cả đều dùng cái chết thế lương nhất tiếc nuối nhất của ta mà chấm hết.
Ta chết, không phải bị bất cứ người nào giết chết, cũng không thể để cho bất cứ người nào trong bọn họ được hả giận, ta ngã chết, không hề có điềm báo trước.
Tiếp đó, ta thấy được Lục Trúc vừa định khóc thút thít hôn mê bất tỉnh, A Tam bên cạnh nàng hôn mê bất tỉnh, Sẹo ca hôn mê bất tỉnh.
Ta có thể cảm thấy, bọn họ đã không còn ở nơi này rồi.
Ta cảm giác đột nhiên rất tịch mịch, cũng muốn rời đi.
Khi Giáo chủ và Hoàng đế phản ứng lại cũng muốn giành thân thể kia, bọn họ vì một cỗ thi thể đánh cho ngươi chết ta sống, ta sống ngươi chết. Khi bọn hắn điên cuống cãi lộn, thi thể sống lại. Sau đó, tân Bách Lý Vô Sắc thật vất vả khôi phục thân người còn chưa kịp reo hồ vì trốn được từ trong tay ác ma, liền nhìn thấy ánh mắt một đám quỷ súc nhìn nàng. . . . . .
“Không…không được! ! !”
Nàng nhất định rất hối hận đã viết bộ tiểu thuyết này, ta cảm thấy được.
Ta không nhìn tiếp nữa, ý thức cũng hoàn toàn tiêu tán.