Khi Nam Tiêu Tương Gặp Phải Nữ Tấn Giang

Chương 22



Đây là thời khắc cần phải cư xử bình tĩnh, đã từng, vì né tránh đoạn kịch tình này, ta lựa chọn con đường rời đi. Thế nhưng, kịch tình vẫn quấn ta trở lại, người không muốn gặp cứ đột nhiên xuất hiện trước mặt ta. Ta quyết định, về sau muốn giả làm tiểu bạch hoa cũng sẽ không mặc đồ tang.

Đoạn kịch tình này làm ta vô cùng chán ghét, khi không gặp mặt người này ta còn có thể lạnh nhạt, nhưng khi nam nhân này thật sự xuất hiện trước mặt ta, ta phát hiện, nếu không chỉnh hắn thì ta sẽ không thống khoái! Cho dù sau này ta thật sự thành công về nông thôn sống một cuộc sống có phong cách, có phẩm vị mà một thôn cô nên có, nội tâm ta vẫn sẽ luôn hối hận, rối rắm. Rối rắm lúc trước tại sao ta không giết chết tên cặn bã này rồi đi? Vì thế, ta có một quyết định quan trọng.

Tú bà ngay tại bên người ta, nàng cũng không định đẩy ta đi ngay lúc này. Ngày hôm nay chủ yếu là thử nghiệm, trạng thái hiện tại cũng không tệ, người bên ngoài thì không cần nói, ngay cả ta đứng im không nhúc nhích, còn có một nam nhân nhìn chằm chằm ta không tha, tú bà đang vui sướng không biết chừng.

Hiện tại hai nam nhân khác cũng đang nói lời hay về ta, tính toán của tú bà, tất nhiên là muốn bọn họ nhìn thấy được nhưng ăn không đến, còn phải tiêu tiền. Dù sao nàng không hề nói với ta muốn ta bán mình, bán đi ngay lập tức thì quá đáng tiếc. Ta biết tú bà muốn kéo dài thời gian sử dụng ta nhưng vẫn giả ngu mà thôi.

Tú bà cười nịnh nọt, dù thế nào cũng không để ta cởi khăn che. Mấy nam nhân nhìn mà tâm ngứa, trong đó nam nhân có khuôn mặt tuấn mỹ mang theo dấu tay là tâm ngứa nhất, ánh mắt mê ly xen lẫn hoảng hốt. Bởi vì hắn nhìn chằm chằm vào mặt nghiêng của ta, ta không thể không biểu hiện lạnh lùng mà cao ngạo, tuy rằng đây không phải phong cách của ta.

Cách mạng che mặt hơi mờ cũng có thể nhìn được ngũ quan mơ hồ, đôi mắt lộ ra ngoài cũng đủ làm cho người ta thất thần, huống chi là cả khuôn mặt? Hai nam nhân kia tâm ngứa nhưng không dám biểu hiện rõ ràng, bởi vì có một vị đại nhân vật lợi hại hơn bọn họ để mắt ta, nhưng động tác nhỏ của bọn họ lại không thoát khỏi ánh mắt của ta.

Một thân bạch y này của ta, tại loại văn phong này vẫn rất có ưu điểm, khí chất thanh lãnh không phải muốn có là được, kiểu không thuần túy như ta, tốt nhất nên mặc trang bị tốt nhất, một thân xiêm y trắng ngọc phiêu dật cũng xem như trang bị tốt nhất rồi. Ta không nói chuyện, đứng thẳng, ánh mắt lạnh như băng, khuôn mặt lạnh như băng, cằm khẽ nâng.

Nếu không phải đứng ở nơi này, thấy thế nào cũng không giống một nữ tử thanh lâu.

Ta làm bộ hồi lâu, đột nhiên tú bà kéo kéo tay áo của ta, ở góc những người khác không thấy, ta tội nghiệp nhìn tú bà, chỉ thấy nàng cười tủm tỉm nói với ta: "Thược Dược a, mấy vị đại gia này không tin tài nghệ của thiên tiên nhà ta."

Ta trừng mắt, gật gật đầu với nàng, hiểu được ý tú bà muốn nói.

Mấy ngày trước tú bà lựa chọn kỹ càng mấy thủ khúc cho ta luyện, hiện tại ta đã luyện thuộc làu rồi. Ta hơi vươn ngón tay ra khỏi tay áo màu trắng, nhấc váy đi đến bên ngọc cầm bày biện ở một bên. Ca khúc của thời đại này đa phần là thơ ca, mà ở nơi này đa phần là ca khúc triền miên về tình yêu nam nữ, có rõ ràng, có hàm súc, nhưng đều hàm chứa vị phong trần.

Ta vừa nghĩ đàn gì cho tốt, vừa ngồi xuống với tư thế vô cùng duyên dáng, hơi giương mắt, liền thấy được ánh mắt tán thưởng và thưởng thức của mấy nam nhân đối diện, có một người thậm chí còn khen ngợi thành tiếng. Khóe miệng dưới khăn che hơi nhếch lên, làm bộ làm tịch cái gì, ta biết rõ.

Khóe miệng ta vừa nhếch lên, vẻ lạnh như băng trong mắt cũng dịu đi một chút, chỉ thấy nam nhân tên là Nam Cung Hàn kia cũng cười, nụ cười này ôn hòa nho nhã, cũng không nhìn chằm chằm ta nữa, tạo cho người ta một cảm giác khiêm tốn, so với hai người bên cạnh hắn thì quả là khác nhau một trời một vực.

Nhưng mà, ta lại cảm thấy so với khuôn mặt tươi cười dối trá này, quang minh chính đại như người ta thì thuận mắt hơn, ít nhất ta có thể vung một cái tát, đánh cho hắn choáng váng không dám nhìn nữa.

Ta hơi cau mày suy nghĩ hồi lâu, ba người kia cũng nhẫn nại, không thúc giục ta.

Ta là một nhân vật trong tiểu thuyết internet, hiểu biết còn nhiều hơn cả người trong hiện thực, những gì liên quan tới internet, ta đều biết một chút. Từ khi thức tỉnh, ta cảm thấy. . . thiên tài rất cô quạnh. Ta nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định muốn làm mọi người đều kinh ngạc, ta muốn làm tra nam động tâm, sau đó nghiền nát hắn, dùng bột trát tường nhà hắn!

Thơ ca ai cũng có thể hát, thật sự quá bình thường, ta nếu hát, liền hát khác đi, độc đáo, độc nhất, chọc điếc lỗ tai người khác. . . Phi, không tính cái cuối. Tay ta chậm rãi đặt lên dây dàn, ngón tay thon dài trắng nõn khẽ động. . .

Giai điệu ưu thương từ tay ta truyền ra, đây là ca khúc của hiện đại, ta may mắn biết đánh bài hát này bằng đàn cổ như thế nào, đây là vì một vị tiền bối xuyên không từng làm vậy. Tuy rằng ta không phải xuyên không nhưng cũng không kém, ta chỉ là chết đi sống lại liên tục mà thôi.

Khúc dạo đầu ưu thương mà đẹp đẽ qua đi, ta mở miệng, hát: "Làm cánh hoa, rời khỏi đóa hoa, hương hoa, lưu lại. . . Hương tiêu tán trong cơn gió sau mưa, không người đến ngửi. . ." Ta đây hát không ra cảm tình của nguyên ca sĩ, nhưng lừa người, làm cho người ta rung động một chút thì có thể. Dù sao người ta muốn nghe khúc, ta cũng hát, vui vẻ bi thương thì tùy ta.

Đến chỗ này đều là tìm việc vui, người bình thường sẽ không hát ca khúc đau thương, nhưng đây không phải một thế giới bình thường. Vì thế ta hát thì người ta chỉ biết cảm thấy độc đáo, tuyệt đẹp, bi thương mà sẽ không cân nhắc nó lỗi thời đến mức nào.

Khi giọng hát của ta vừa vang lên, ta có thể cảm giác được tiếng hít thở của người xung quanh nhẹ đi, theo tiếng ca của ta mà phập phồng, ngay cả khi ta hát xong bài, đã dừng động tác, bọn họ vẫn ở trong dư vị của điệp khúc mà không hồi thần. Ngay cả tú bà luôn luôn huấn luyện ta cũng ngây ngốc choáng váng, không ngờ rằng ta sẽ hát bài này.

Ta rốt cuộc thích ứng với loại văn phong này, thật đáng mứng! Mấy đoạn xướng bài hát lưu hành này quả là vạn ác, nay đã được trình diễn trên người ta. Nhưng mà, cho dù tình huống nhìn như thành công một nửa, ta vẫn muốn xem biểu cảm của Nam Cung Tra một chút, xác định hắn có xuất thần hay không. Ta vừa nhìn, khóe miệng liền co rút. . .

Lần này, hắn không nhìn ta với ánh mắt ôn hòa, hắn nhìn ta với vẻ ưu thương xen lẫn thâm tình, trên mặt không còn có nụ cười ôn hòa nữa. Ta nghĩ, nếu không phải vì trong phòng có quá nhiều người, hắn đã xông về phía ta. Ta lạnh nhạt nhìn lướt qua như trước, giọng nói vẫn là lạnh lùng như vậy.

"Bêu xấu."

Tú bà đứng bên cạnh xem, đột nhiên đảo mắt, vui tươi hớn hở nói: "Thược Dược cô nương của chúng ta thân mình không tốt, ra đây một hồi đã rất không dễ dàng, ta đưa cô nương về nghỉ ngơi, ba vị đại gia hảo hảo uống. Nếu ngày mai còn nhớ Thược Dược, đến lúc đó lại tới."

Thấy tú bà nói như vậy, ta lập tức nhu nhược bưng trán, dáng người càng nhỏ bé và yếu ớt.

Tú bà thật cao hứng trước biểu cảm của ta, quả nhiên, nàng vừa nói xong, sắc mặt ba nam nhân đều thay đổi, một người trong đó nói: "Tại sao vừa ra một lúc đã trở về? Tiền này của chúng ta không phải mất trắng?"

"Đúng vậy!" Một người khác cũng phụ họa, ánh mắt gần như dính vào người ta, không thả ra nữa. Trong ánh mắt hắn không có nhiều dâm tà, cho nên ta cũng không quá chán ghét, ngược lại biểu cảm của Nam Cung Tra khiến da đầu ta run lên. Hắn nhìn ta thật sâu vài lần, đột nhiên nói với tú bà.

"Hoa đại nương. . ." Hắn đưa qua một ánh mắt, tú bà vỗ vỗ tay ta, ngầm hiểu đi theo.

Hai nam nhân vốn nên đứng ở trong này cùng ta, ai biết Nam Cung Tra mới đi nửa đường đột nhiên quay đầu lại, gọi hai người ra ngoài. Khi ra khỏi, hắn lại cho ta một ánh mắt cứ an tâm. Đợi đến khi người hoàn toàn rời đi, ta mới cởi mạng che mặt ra để thở.

"Việc này quả thật không phải cho người làm!" Ta cảm thán.

". . . Ừm, có đạo lý."

Giọng nam quen thuộc đột nhiên xuất hiện làm ta ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy một hắc y nam ngồi trên xà nhà. Hắc y nam thấy ta nhìn qua, cũng nhìn lại ta. Hôm nay mặt hắn khá độc đáo, hoàn toàn không có biểu cảm. Hắn nhìn ta, mở miệng nói: "Vợ, ta không hề biết rằng ngươi ca hát khác biệt đến vậy."

Ta thề, hắn tuyệt đối không phải đang khen ta hát dễ nghe.

Trong lòng ta bốc lửa, rống to một tiếng: ". . . Đây là cao nguyên Thanh Tạng!!!!!!!!!!!!!" Sau đó ta ngẩng đầu nhìn bạn hữu hắc y: "Có khác biệt không?"

". . . Ngươi nói cái gì? Ta không nghe rõ." Hắn xoa xoa tai mình.

"Đồ ngu ngốc nhà ngươi." Ta cười nói.

"Hả?" Hai mắt hắn mờ mịt.

Đúng vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vàng, ta và bạn hữu phía trên nhìn nhau, hắn lập tức kéo ta lên, giấu ta ở phía sau hắn, màu trắng bị màu đen che kỹ. Rất nhanh, cửa bị đẩy ra, dẫn đầu chính là Nam Cung Tra, hắn vừa thấy bên trong không có người, mặt tối sầm, đôi mắt đầy khói mù.

"Vừa rồi ai tới đây?!"

Tú bà vội vàng chạy tới, không thấy ta đâu, cũng nóng nảy: "Nữ nhi của ta, nữ nhi bảo bối của ta! Rốt cuộc là đi đâu?! Vừa rồi tiếng kêu sợ hãi kia là gì!"

Ta thề, ta không hề kêu sợ hãi.

Đúng lúc này, Mẫu Đơn cô nương một thân hồng y cũng đi đến, thấy tù bà sốt ruột đến mức này, lập tức cười trào phúng: "A a, bảo bối đi, bảo bối không còn nữa. Kêu thê lương như vậy, khẳng định là dữ nhiều lành ít!"

". . . . ." Ta có thể nói kỳ thực ta rất tức giận sao? Được rồi, ta càng muốn chính là, một tiếng kia không phải là ta kêu, nếu biết thì ta sẽ không khiêu chiến độ khó khăn rồi.

Nói đến cùng thì đều là lỗi của tên sẹo nam hắc y làm ta tức giận, ta quyết định sẽ càng chán ghét người này. Nhưng là, hiện tại ta và hắn đang nín thở, giảm cảm giác tồn tại xuống không, như vậy mới không có ai phát hiện chúng ta đang ở trên đỉnh đầu bọn họ.

Bộ dáng này của Mẫu Đơn lập tức chọc giận tú bà, tú bà túm nàng giáo huấn một chút, thấy một màn trước mắt sắp biến thành trò khôi hài, Nam Cung Tra không đứng trong phòng nữa mà ra tìm người. Tú bà giáo huấn xong, tất nhiên cũng vội vàng đi kêu mọi người đi tìm, ở buổi tối khuya mặc bạch y thì chắc chắn rất dễ tìm.

Sau khi đám người rời đi, ta cùng sẹo ca xuất hiện trên nóc nhà trên thuyền, ngắm trăng.

"Không có việc gì đừng tới tìm ta." Ta vô tình nói.

"Không phải tới tìm ngươi." Hắn cũng thật vô tình nói.

Ta hơi đỏ mặt, may mà ban đêm nhìn không thấy, ta nhìn hắn, dùng ánh mắt vô cùng chán ghét nhìn hắn.

"Vợ, ngươi mắt chọi gà sao, đừng lãng phí khuôn mặt xinh đẹp này, cần ta mang ngươi đi sao?"

"Có người sẽ mang ta đi." Ta thật vô tình nói, nhìn hắn.

Hắn nhíu mày, nhìn không ra cao hứng hay buồn bã, im lặng một lát rồi nói: "Buổi tối khuya đừng mặc đồ trắng, giống y như quỷ."

Ta nước mắt lưng tròng nhìn hắn.

Hắn lập tức sửa miệng: "Nhìn kỹ thì cũng rất khác biệt."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.