Sẹo a thâm trầm nhìn
ta, ta có nói dối hay không, hắn nhếch mày lên là biết, tuy rằng bình
thường ta nói mười câu có chín câu là nói dối, trong đó có một câu nói
thật còn có thể không đầy đủ, hắn vẫn giúp ta bắt mạch. Bởi vì hắn biết
tuy rằng ta nói không đầy đủ, ta nhất định đã đụng vào ngọc bội.
Nhưng, không phải hôm nay. Ta không muốn nói, hắn cũng sẽ không hỏi, đành phải bắt mạch giúp ta, sau khi làm xong, hắn lại tiếp tục thâm trầm nhìn ta.
Ta khẩn trương nhìn sẹo ca, tha thiết chờ mong, có bao nhiêu đáng thương ta liền tỏ vẻ bấy nhiêu đáng thương.
"Chỉ hơi đụng vào một chút, độc tố sẽ không lây dính quá sâu, nếu đụng vào
lâu, hiện tại đã thanh lọc gần hết rồi. Giống như con người tự bài tiết, độc quá yếu sẽ bị bài xuất."
Ta gật gật đầu, vẻ mặt bừng tỉnh:
"Thì ra là như vậy, quả nhiên, nữ nhân càng đẹp càng ngoan độc, ngay cả
ngọc bội cũng giống nhau." Ta vừa nói vừa tìm khăn, quấn ngọc bội trong
ba tầng ngoài ba tầng, bỏ vào rương nhỏ của ta, cất kỹ rồi khóa lại. Sẹo ca yên lặng nhìn toàn bộ quá trình cường thủ hào đoạt của ta, không nói gì.
Làm xong hết thảy, ta mới quay đầu nhìn về phía hắn.
"Ngươi có thể rời đi." Ta nói như vậy.
Hắn vươn tay, kéo má ta sang hai bên: "Ngươi cầm thứ đó đi, người kia sẽ
nhanh chóng phát hiện thứ đó biến mất, đến lúc đó nên làm thế nào? Hơn
nữa, hắn có vẻ rất coi trọng thứ đó, cất giữ kỹ càng, nếu không phải như thế, ta cũng không lấy trộm vất vả như vậy."
Ta vuốt tay sẹo ca, lạnh nhạt nói: "Đây là chứng cớ."
"Cái gì?"
"Hắn đã quý trọng giữ gìn như vậy, nhất định là vô cùng yêu chủ nhân chân
chính của ngọc bội, ngươi tin sao? Bọn họ yêu nhau, loại tình cảm hậu
thế không dung này sẽ bị mọi người quở trách, sẽ không được bất cứ ai
tán thành. Cho nên, nếu ta chiếm được nó, khi hắn muốn làm gì ta, ta có
thể dùng thứ này để uy hiếp!"
Sẹo ca ngẩn ra một chút, sau đó bắt đầu run rẩy. Hắn nhất định biết giáo chủ gì đó, ta cảm giác được, nhưng ta sẽ không nói thêm cái gì. Ta cũng tuyệt đối không nói cho hắn ta
từng có ý xấu vứt vật ấy đi, kết quả là người nọ không mang bên người,
mà là giấu kín một tầng lại một tầng, tuy rằng giữ gìn thật cẩn thận,
nhưng kết quả như vậy không phải ta mong muốn.
So với việc trả về làm hắn phát hiện thứ này có độc còn không bằng ta cầm lại, dù sao ta
cũng không độc người nào. Ngay từ đầu ta đã không định độc chết hắn, dù
gì hắn cũng là một trong những nhân vật chính, đều có thuộc tính Tiểu
Cường giống như ta, không dễ dàng chết như nha hoàn kia, hơn nữa hắn
cũng khá cảnh giác.
Thấy ta vô cùng kiên định nhìn hắn, sẹo ca
đành bất đắc dĩ xoa đầu ta, từ trong lồng ngực lấy ra một sáo trúc: "Lúc gặp nạn thì kéo cái này."
"Tín nhiệm của ta đối với ngươi đã
giảm bớt, ta không tin ngươi." Ta càng thêm kiên định nói, cái tay lại
vô cùng thẳng thắn nhận sáo trúc cất vào trong lòng. Khinh công của hắn
ta đã được chứng kiến, cho dù võ công của hắn như thế nào, bản sự chạy
trối chết lại làm ta hâm mộ ghen tị hận. Có thứ này, ta có thêm một bùa
bảo mệnh nho nhỏ.
Ta cất thứ tốt sau đó ngẩng đầu nhìn hắn: "Chỉ một cái?"
"Lần này không sản xuất hàng loạt, kết hợp với sai lầm lần trước, ta nghiên
cứu lại một chút, đây là bản chỉnh sửa hoàn mỹ, tốt hơn cái trước rất
nhiều. Cho dù ngươi kéo, cắn, vung, giẫm, nước trôi, hỏa thiêu, thậm chí là phun nước miếng, đều không thể phá hư, đây là làm theo yêu cầu của
ngươi."
Ta cảm thấy, hắn nhất định là ghi hận chuyện ta phun nước miếng, thật là, bình thường ta... cũng không phun tùy tiện.
"Ngươi có thể đi rồi." Ta vươn tay, một bộ muốn tiễn hắn rời đi.
Không có cách nào, hắn đành cầm lấy rương xoay người rời đi, hắn mới đi một bước, ta liền kéo lấy tay áo của hắn: "Đi cửa sổ."
Hắn im lặng nhìn ta một cái, im lặng xoay người đi bằng cửa sổ, thừa dịp
hai chân hắn trèo lên cửa sổ, ta lấy ra thứ trong lòng, dùng sức kéo!
Sau đó, ta rõ ràng nhìn thấy lỗ tai của hắn giật giật, đầu cắm xuống đất ngã văng ra ngoài, phát ra một tiếng "Phịch" nặng nề.
Ta tuyệt
đối không ghi thù, thật sự không, chỉ là, chỗ ta đang ở là lầu hai! Ngã
đau sao bạn hữu? Ta cười thật âm u, cất đồ vào trong lòng. Vừa rồi đã
trải qua thí nghiệm, thứ này quả thật dùng tốt.
Sau khi sẹo ca rời đi, Lục Trúc rốt cuộc lảo đảo trở lại, luôn đi cùng một nhịp, đầu của nàng có chút choáng váng.
"Tiểu thư, ta đã trở về, ngươi tiêu thực chưa?"
Ta cúi đầu vừa thấy cái bụng đã xẹp xuống, vì thế ta mỉm cười: "Ngươi làm
không tồi." Nói chuyện coi như là một loại vận động, cũng có thể tiêu
thực, ta phát hiện. Ta nghĩ rằng hiện tại Nam Cung Tra đã xác định địa
điểm xuất hiện, liền đứng lên, chỉnh lại quần áo một chút rồi nói với
Lục Trúc: "Ta đi ra ngoài dạo."
"Không cần, ngươi phải cố gắng luyện tập thứ ta dạy ngươi. . . Đây này." Ta
nói, vung chân cao tới đầu, độ dẻo dai của thân thể ta luôn rất tốt, mặc váy rộng rãi cũng dễ dàng hoạt động.
Lục Trúc nhìn ta, cũng muốn vung chân của mình lên nhưng lại thất bại nhanh chóng, cái chân chết sống cũng không vung lên được.
Ta đề nghị: "Ngươi có thể đá cái bàn, đá cây cột, đá những gì ngươi thấy được, ta sẽ đền thay ngươi."
Lần trước bị người phát hiện cái bàn hỏng rồi, ta quyết đoán giá họa cho
Lục Trúc, nhưng là, mọi người dùng ánh mắt cố chấp tỏ vẻ. . . Đá cái bàn tuyệt đối là ta! Bởi vì ta ăn nhiều nhất, khí lực chắc chắn cũng rất
lớn.
Phải biết rằng ta đang đi con đường nhu nhược cao ngạo,
không chọn đường lực đại vô địch! Cho dù sức yếu, học xong đá chuẩn chắc chắn cũng sẽ tạo thành hiệu quả như vậy. Lần đó qua đi, ta cố chấp dạy
Lục Trúc đá này nọ.
Lừa dối Lục Trúc xong, ta từ từ ra ngoài, lúc này ta xuất hiện với thân thể nhu nhược và linh hồn cao ngạo. Hôm nay
ta mặc váy xanh nhạt, trên đầu cài trâm hoa màu lam, thoạt nhìn tươi mát tự nhiên. Một phần tóc vén thành tóc mai, một phần tóc buông xuống đến
giữa lưng.
Hiện tại dù chỉ nhìn bóng lưng của ta cũng thấy tốt đẹp.
Ta ra ngoài, bước đi chậm rãi phù hợp với thân phận hiện tại của ta. Giống như vận động tiêu thực mỗi ngày, ta mới đi không bao xa, liền thấy Nam
Cung Tra đi về phía ta, sau khi nhìn thấy ta, hắn lập tức lộ ra một nụ
cười tốt đẹp. Ta cũng cười với hắn, hơi cúi đầu xuống.
Váy dài rủ xuống đất, hiện tại khí chất của ta là tươi mát mà ôn nhã, đứng ở bên
cạnh cây trúc xanh, tốt đẹp tựa như một bức tranh.
Vị trí này là
vị trí hoàn mỹ mà ta và Lục Trúc cùng nghiên cứu nửa buổi tối mới tìm
được, đứng ở đây, từ hướng nào nhìn qua, ta đều hoàn mỹ vô khuyết.
"Hôm nay sao lại tới đây?"
Bình thường đều là ta đi ra ngoài, tại một nơi nào đấy tình cờ gặp, hôm nay lại là hắn chủ động.
Ánh mắt hắn lóe lóe, nhìn ta, có vẻ rất thâm tình, trong mắt chỉ có bộ dáng của riêng ta. Nếu ta là nữ tử bình thường, hơn nữa được chiếu cố như
vậy, lúc này đã thẹn thùng mà lún sâu vào, đáng tiếc ta không phải. Cho
nên, ta giống như xem diễn nhìn hắn lặp lại chiêu cũ từng ngày.
Dưới tình huống bình thường ta sẽ tỏ vẻ không phát hiện, làm hắn hao tốn sức lực mà nội thương. Khi tâm tình tốt ta sẽ làm bộ hơi hơi rung động, làm hắn bỗng có động lực, cảm thấy hạ gục được ta cũng chỉ là chuyện sớm
muộn, khi mất hứng ta sẽ nói thẳng ánh mắt của hắn quá vô lễ, tuy rằng. . . Lúc này hắn sẽ cho là ta thẹn quá thành giận, chẳng những không tức
giận với ta, còn có thể tâm tình vui sướng.
Chỉ khi ta hoàn toàn hờ hững, tâm tình thoạt nhìn rất sa sút hắn mới tiếp tục cố gắng.
Trong lúc đó, ta đề cập về việc chuyển ra nhiều lần, đều bị hắn kiếm cớ gạt bỏ.
Nam Cung Tra đi tới cạnh ta, mở miệng nói: "Mỗi ngày chỉ có thể đi tới đi
lui ở trong này, ngươi có lẽ cũng buồn, một lát sau ta mang ngươi ra
ngoài đi dạo."
"Ta có thể ra ngoài sao?"
"Đúng vậy, nhưng
mà, quan trọng là phải đi theo ta." Hắn nói xong, lấy ra một chiếc khăn
che mặt từ trong lồng ngực: "Nếu không để ý thì mang theo thứ này đi."
Mặt ngoài Nam Cung Tra là một người rất hào phóng, trên thực tế lại keo
kiệt không tưởng được. Nhìn bộ dạng này của hắn, gần như đã coi ta là
vật phẩm tư hữu, tất nhiên không hi vọng người khác nhìn thấy bộ dáng
của ta, cho dù ta mang theo khăn che mặt có nguy cơ bị người nhận ra.
Ta nhận lấy khăn che mặt, nhẹ nhàng gật đầu: "Đa tạ công tử, mấy ngày nay chỉ có thể ở nơi này, ta cũng thấy hơi buồn."
"Lần này ta mang ngươi ra ngoài hít thở không khí, đi theo ta đi."
Nhìn bộ dáng của Nam Cung Tra là không muốn mang theo người đi ra ngoài, chỉ có ta và hắn. Ta không cự tuyệt, trực tiếp đi theo sau hắn, không có
người hầu sẽ càng tiện hơn.
Ta đến chỗ này một thời gian, cũng
quen biết Nam Cung Tra đã lâu, tính tính, có lẽ thời gian nữ phụ lên sân khấu sắp tới, như vậy, sự tình kế tiếp sẽ phát triển thành dạng gì? Ta
hơi chờ mong nữ nhân kia xuất hiện rồi. Kỳ thực ta không quá chán ghét
loại sinh vật gọi là nữ phụ, chẳng qua tác giả thiết định làm người ta
rất phiền chán, cho dù ta không chán ghét, cũng không thể đối nghịch với các nàng.
Nam Cung Tra trực tiếp mang theo ta ra ngoài, ta im
lặng đi sau hắn, không khí có phần yên tĩnh. Hắn rõ ràng cảm giác được,
vì thế mở miệng nói chuyện với ta.
"Đúng rồi, gần nhất mùi hương
trên người ngươi càng đậm, ta chưa từng ngửi thấy mùi hương nào độc đáo
như vậy, cảm thấy thật tươi mát, là phấn hương gì sao?"
Một người nam nhân, vốn không nên hỏi vấn đề như vậy, Nam Cung Tra đã có thể hỏi
ra, tất nhiên là cho rằng quan hệ giữa hai người đã đủ thân mật.
Ta trợn trừng mắt trong nội tâm, nhớ tới thiết định về ta. Thân mang mùi
hương lạ lùng, đây là thiết định buồn nôn trong buồn nôn. Mùi hương trên người ta, ngẫu nhiên ngửi được cũng không thấy đặc biệt, nhưng ngửi
lâu, hoặc là ta ở chung lâu cùng người nào đó, mùi hương này sẽ càng
mãnh liệt với người đó.
Hắn đã hỏi như vậy, ta cũng đành trả lời: "Chỉ là một loại phấn hương bình thường mà thôi."
Ta vừa dứt lời, đột nhiên, liền thấy một bóng trắng ở cửa.
Nơi đó có một nữ tử mỹ lệ đang đứng, nàng mặc một thân bạch y, váy trắng,
dây cột tóc trắng, trâm hoa trắng, khuyên tai trắng, giày trắng. . . Lúc này ta thật muốn tỏ vẻ. . . Người này chết cả nhà sao? Thật trắng.
Đầu tiên nàng nhìn về phía Nam Cung Tra bên cạnh ta, biểu cảm vui sướng còn chưa làm xong, liền nhìn thấy ta. Thân hình mảnh mai của nàng lảo đảo
một cái, kém chút nữa ngã về sau, miễn cưỡng chống cửa, mới không chật
vật ngã xuống. Nàng khiếp sợ nhìn ta, trong mắt mang theo đau xót.
Muội tử, ngươi nhìn ta như vậy, ta sẽ hiểu lầm ngươi yêu ta, ta đây không bách hợp.
"Hàn ca ca. . ."
Ta nghe được giọng nói của nàng, toàn thân ta run lên.
Mà nam nhân bên cạnh ta, lướt qua giống như một trận gió, hai tay nắm hai vai nữ tử: "Hiểu Như. . ."
Thấy vậy, ta liền ngã xuống đất theo kinh nghiệm, phát ra tiếng vang không
nhỏ. Nam Cung Tra quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy vẻ "Choáng váng" của
ta, hắn gần như không do dự chạy về phía ta. . .
Ta tỏ vẻ, xem
lần này ta có giết ngươi hay không. Ta cảm thấy, ta lúc này không choáng váng không được, dù gì ta cũng không thể đứng ngây ngốc ở đây nhìn bọn
họ đoàn viên, vậy thì thật lúng túng.