Khi ta đang nói chuyện với Lục Trúc, cửa phòng bị một nha hoàn đẩy ra, nàng linh hoạt thản
nhiên tiến vào, cười xinh đẹp với người trong phòng. Khi nha hoàn nhìn
ta, ta thấy được vẻ mặt vô cùng quen thuộc. Sau khi tiến vào, nàng xoay
người đóng kỹ cửa.
Lục Trúc thấy vậy, vẻ mặt như gặp đại địch, nàng nhìn nha hoàn vừa vào với ánh mắt tràn ngập địch ý, ngăn ở trước ta.
Nha hoàn cười nhẹ: "Ta tới lấy đồ của ta."
Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng hàng này giả làm nữ nhân còn khá hơn nữ nhân rất nhiều.
Ta bất đắc dĩ xoay người, lấy thứ giấu ở bên trong ra. Sau khi lấy, ta
cũng không đưa thẳng cho hắn, mà là xoay người ngồi bên bàn, bắt chéo
chân, đung đưa. Một tay ta đặt trên bàn chống cằm, một tay cầm đồ vật
nhìn đi nhìn lại, một bộ không định đưa thứ kia ra.
"Miệng hình như hơi khô."
Ta vừa nói vậy, Lục Trúc lập tức quay lại rót cho ta một ly trà, hơn nữa còn đưa đến trước mặt ta.
". . . Chân mỏi."
Lục Trúc lập tức nâng bắp chân của ta lên, vô cùng ân cần.
". . . Lục Trúc, đôi khi quá tự giác thì không tốt!" Vẻ mặt ta phức tạp
nhìn Lục Trúc, nàng lập tức nước mắt lưng tròng nhìn ta: "Tiểu thư,
không phải ta đã nói với ngài, nha hoàn lai lịch bất minh bên ngoài tốt
nhất đừng thu tùy tiện, thân thể các nàng có khả năng bị bệnh truyền
nhiễm, hơn nữa rất nhiều người miệng không sạch sẽ, ngoại trừ nói lung
tung còn có thể ăn bậy bạ. Nhưng mà, nha hoàn trung tâm sẽ không như
vậy, chẳng những không nói lung tung, hơn nữa miệng vô cùng chặt, thân
thể cũng tuyệt đối sạch sẽ, còn có còn có, còn có thể chủ động tiêu tiền mua đồ cho chủ tử ăn!"
". . . Lục Trúc ngoan, hắn chỉ là thứ đồ
vật dùng xong thì vứt bỏ, ta có thể tận tình chà đạp hắn." Vẻ mặt ta nói rõ mình muốn chà đạp hắn, đáng tiếc luôn không chà đạp được. Sẹo ca quá mức lạnh nhạt đứng cạnh cửa, không nói gì, ngược lại Lục Trúc bỗng đứng thẳng người.
Nàng nhìn ta, đặc biệt nghiêm túc nhìn ta: "Thật sự không phải vì muốn bỏ rơi ta nên mới gọi nữ nhân không đứng đắn không
sạch sẽ diện mạo lại đáng khinh lại thương tổn ánh mắt chứ?"
Nha hoàn kia nhíu mày, nhìn Lục Trúc rồi lại nhìn ta, cuối cùng xác định gật đầu: "Nha hoàn này tuyệt đối là bị dạy hỏng."
"Làm sao có thể?" Vẻ mặt ta vạn phần dịu dàng nhìn tiểu nha hoàn xinh đẹp
trước mặt, trên người hắn không có một chỗ nào nhìn đáng khinh cả. Nhưng là, từ hành vi không có việc gì thì giả làm nữ nhân, có việc thì một
ngày đổi mấy khuôn mặt của hắn, ta có thể xác định, tên này tuyệt đối là kẻ đáng khinh.
Lục Trúc nghe tiểu nha hoàn xinh đẹp nói giọng
nam, nàng lập tức nhìn ta, chỉ vào sẹo ca: "Tiểu thư, ngươi thấy ta nói
không sai chứ! Miệng nàng đúng là không sạch sẽ, nói giọng nam nhân,
thân thể có khi cũng bị bệnh, ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận!"
Ta vô cùng vui mừng vỗ vai Lục Trúc, cười rất xán lạn: "Ngươi xuất sư, ta
xác định, quả thật là trò giỏi hơn thầy! Hiện tại ngươi đi ra ngoài, nếu tra nam có thể chết một mảnh, vậy ngươi liền thăng hoa rồi!"
"Nhưng mà, cước pháp của ta còn chưa luyện tốt, ta tuyệt đối không thể rời khỏi tiểu thư!"
Ta thở dài: "Chúng ta luyện tập cùng nhau đi, nếu có cái bia ngắm thì tốt
rồi." Ta nói như vậy, ánh mắt quét đến chỗ nào đó của nha hoàn. . .
Sau khi phát hiện ánh mắt quỷ dị của ta, nha hoàn xinh đẹp nghiêng người, đi về phía ta, vừa khéo che mất chỗ mẫn cảm kia.
Nữ nhân bình thường sẽ không tùy tiện nhìn chỗ kia, nữ nhân bình thường
tuyệt đối sẽ không có loại "Dục vọng" khác biệt với chỗ kia của nam
nhân, nhưng, ta vốn không phải nữ nhân bình thường.
Hắn đi tới
bên cạnh ta, bàn tay vươn tới, cầm thứ trong tay ta: "Ngươi muốn ta đấm
lưng giúp ngươi hay là bóp chân, hay là hầu hạ cuộc sống hàng ngày? Có
thể bao gồm tắm rửa nha ~"
Ta một cái tát vung qua, đập vào bàn tay của hắn. Hắn tiếp thu quá nhanh, làm ta không có chút cảm giác thành tựu nào.
Tuy rằng hắn chỉnh lại dáng người và diện mạo của mình, nhưng bàn tay hắn
vẫn vô cùng lớn, tiếng vỗ tay vang dội này vô cùng rõ ràng, khiến Lục
Trúc nhảy lên phía trước ta trong nháy mắt.
Ta đẩy Lục Trúc ra: "Ngươi quỳ xuống dập đầu vài cái gọi nữ vương, nói không chừng ta sẽ chuẩn ngươi xoa bóp chân giúp ta."
"Đúng vậy, đúng vậy!" Lục Trúc lập tức phụ họa, vừa rồi nàng nhéo đùi ta, cả
người phát ra một loại tự hào quỷ dị, ta không biết nàng tự hào vì cái
gì.
Sẹo ca mấp máy miệng, cười: "Lần đầu tiên ta tin tưởng cái gọi là gần son thì đỏ gần mực thì đen."
Lục Trúc vốn tâm đã đen không ít vội vàng quay đầu nhìn ta: "Ta là son sao?"
"Ngươi là heo sao?" Ta hỏi lại nàng: "Thực ra đen cũng không sao, bởi vì chỉ
đen đến người khác mà người khác không đen đến chúng ta." Ta khí phách
cầm lấy một cái bánh màn thầu, nhét vào trong miệng, sau đó nhai đi nhai lại.
Khi chúng ta nói chuyện sẹo ca đã cất kỹ thứ kia, hơn nữa
thấy được thứ vừa rồi ta xem, hắn cầm tờ giấy này ở trong tay, liếc qua: "Cha ngươi và ca ca ngươi? Không đi cứu sao?"
"Một kẻ muốn bán
ta vào thanh lâu, một kẻ muốn. . . Gì gì với ta. Nuôi con gái như nuôi
gia súc, không đói chết là được, một kẻ từ nhỏ không có ý tốt với ta, ta muốn đi cứu, không phải sọ não ta hỏng hóc, thì là muốn chết, hơn nữa
bọn họ còn muốn bại hoại thanh danh của ta!" Ta vứt thứ trong miệng, mặt không biểu cảm nhìn sẹo ca trước mặt.
Hắn có lẽ không biết, nhưng mà, hắn giẫm đúng điểm kích thích ta.
"Ta nhớ rằng ta từng nói, không muốn gặp lại ngươi, hôm nay còn chưa tính,
ngày sau đừng xuất hiện trước mặt ta nữa." Ta nói, xoay người quay lại
giường, nằm xuống ngủ ngon.
Lục Trúc thấy ta không để ý, lập tức đuổi người đi.
Ta biết sẹo ca còn sững sờ tại chỗ, nhưng ta không muốn để ý đến hắn, có
lẽ vướng mắc lúc đầu còn ở trong lòng, hiện tại đã xông ra toàn bộ. Nếu
không phải vì hắn, có lẽ sẽ không có nhiều chuyện như vậy, mà ta cũng sẽ không gặp phải vương gia, nếu ta không xuất hiện trước mặt vương gia
cũng sẽ không có nhiều chuyện như vậy.
Nhưng mà, không có nếu.
Có lẽ bởi vì uy lực của kịch tình đại thần, bởi vì kịch tình không thể
kháng mới xuất hiện một người không thể khống chế. Có lẽ mệnh trung chú
định là ta cần phải gặp những nam nhân kia, nhưng mà, ta sẽ không khuất
phục dễ dàng như vậy, ta cũng sẽ không để những người đó có cơ hội xúc
phạm tới ta. Nhưng mà, điều này không có nghĩa là ta hoàn toàn không có
oán khí.
Đầu tiên là bắt lấy ta, sau đó dẫn ta đi, ta cho rằng ta và sẹo ca đã không dính dáng gì nữa, nhưng hắn lại xuất hiện, mục tiêu
lại là Nam Cung Tra kia. Ngoài ý muốn gặp lại, ta không nói rõ được bản
thân ta có cảm giác gì, không phải vui sướng, nhưng thật sự có chút
thoải mái.
Ở trước mặt hắn ta không cần ngụy trang, hơn nữa, bản
sự chạy trối chết của hắn thật sự rất có lực hấp dẫn với ta. Làm một
người dung tục, ta rất muốn lợi dụng hắn. Mà hắn, ta nghĩ hắn biết rõ
chút ý tưởng nhỏ của ta, vậy vì sao còn xuất hiện? Thật sự muốn bảo hộ
ta? Bù lại chuyện lúc trước? Nhưng không phải hắn có dính dáng với ma
giáo sao? Thoạt nhìn thật mâu thuẫn.
Những chuyện ta nghĩ không ra, ta sẽ không nghĩ nữa, ta chán ghét những gì không chắc chắn, cho dù là người hay là vật.
Sẹo ca rời đi, trong hai ngày đều không xuất hiện nữa, mỗi ngày ta đều bảo
Lục Trúc đi mua phòng ở, đương nhiên mỗi lần nàng đều không mua được.
Không là đột nhiên thông báo phòng ở đã được bán đi thì là khi giao tiền thì phòng ở đã bán cho người khác, hai ngày ngắn ngủi, phòng trống ở
nơi này gần như được bán sạch.
Phòng ở là ai mua, thực ra ta rất
rõ ràng, ta biết Nam Cung Tra cũng tận lực biểu hiện rõ ràng, mục đích
tất nhiên là muốn ta chủ động ra ngoài gặp hắn. Quả là việc làm tự cho
là thông minh, trực tiếp không cho ta đồ ăn ta có khi ta ra ngay lập tức không biết chừng. Hiện tại, chỉ khi xác định hắn không ở nhà, ta mới cố ý ra ngoài đổi gió, đi gặp Đinh nữ phụ.
Hiện tại cho dù ta không làm gì cũng có thể dễ dàng làm nữ phụ cô nương trong trẻo nhưng lạnh
lùng tức giận, vài ngày nay Nam Cung Tra làm gì cho ta, nàng quá rõ
ràng. Một nam nhân vốn yêu nàng lại làm nhiều chuyện như vậy vì nữ nhân
khác trước mặt nàng, nàng không tức giận mới là lạ. Đã có thể như vậy,
bản lĩnh mặt ngoài của nàng vẫn là tốt lắm, không có xông tới phát giận
với ta.
Dường như Nam Cung Tra không có ý định cưới nàng, cũng
không ở cùng một chỗ với nàng, kịch tình nguyên bản đã không giống
trước, hắn không làm như vậy, cũng không có nghĩa nữ phụ sẽ không chủ
động dụ dỗ. Chuyện này trong tiểu thuyết thường hay xảy ra, xuân dược gì đó quả là đồ thiết yếu của nữ phụ.
Một ngày này, ta hiếm thấy ra ngoài cùng Lục Trúc, quang minh chính đại cho nữ phụ cơ hội ra tay. Lắc lư một lát, ta liền trở về cùng nha đầu kia. Cái mũi của ta thật thính, Lục Trúc còn chưa ngửi thấy gì, ta đã phát hiện trong phòng bị người
động tay chân, tản mát ra một mùi xa lạ.
Ta che mũi mình, cũng
bảo Lục Trúc che của nàng, sau đó tìm nơi phát ra mùi. Sau đó, ta phát
hiện một lư hương nhỏ dưới giường, trong đó còn một đoạn hương ngắn như
móng tay, nếu ta trở về trễ một chút, thứ này đã đốt xong rồi.
Ta dập tắt lư hương, phát hiện bên trong có một đoạn tàn hương, thứ này
ngắn lại cháy nhanh, rất nhanh đã đốt xong. Tro hương này không khác gì
tro hương bình thường, nhưng hương còn chưa đốt xong lại có chút khác
biệt.
"Đây là thúc tình hương?!" Lục Trúc không hổ là từng ở thuyền hoa, liếc mắt một cái liền nhận ra.
Ta đóng cửa, mở cửa sổ để mùi trong phòng tản đi, sau đó cất lư hương ở
dưới giường, đợi một lát, ta quay đầu nhìn về phía Lục Trúc: "Ngươi rên
rỉ hai tiếng."
"A. . . A. . . A!"
"Bây giờ còn chưa có nam nhân, không phải kêu như vậy, phải chưa thỏa mãn dục vọng!"
"Ừm ~ a ~"
"Đổi cái."
"A a ~ a!"
Ta để Lục Trúc kêu một lúc, có tiếng bước chân lén lút từ cửa truyền đến.
Ta cho Lục Trúc một ánh mắt, mang theo nàng chui vào tủ quần áo. Rất
nhanh, phòng của ta bị mở ra nhẹ nhàng, một nam nhân mặc quần áo hạ nhân với vẻ cao lớn đáng khinh từ bên ngoài đi vào, hắn vừa cởi quần áo của
mình, vừa vào bên trong tìm.
"Thược Dược cô nương, nàng ở đâu?
Tiểu tiện nhân? Trốn ở nơi nào rồi? Một con ả ngàn người gối vạn nhân
ngủ còn giả bộ thanh cao cái gì?!" Người nọ vừa nói, vừa đi vào bên
trong.
Lục Trúc bỗng nhảy ra ngoài, không cần ta phải ra lệnh.
Trước khi nam nhân kia phản ứng kịp, nàng đã đá một cước vào phía dưới
của hắn. Ta nhìn ra, một cước này tuyệt đối ngoan độc hơn những cước ta
đá trước kia, bởi vì chỉ với một cước này, nam nhân kia đau đến mức ngất đi. Về việc có thể dùng nữa hay không. . . Có lẽ còn là một vấn đề.
Ta nhìn Lục Trúc, một cảm giác thỏa mãn dâng lên, nhìn xong lập tức kêu lên: "Cứu mạng a!"
Không có một người nào xuất hiện, xem ra mọi người đều bị gọi đi, hiện tại nơi này không có người.
Không có cách nào, ta bất đắc dĩ nhìn lên trên rống một tiếng, vu oan: "Nam Cung Hàn! Ta thành quỷ cũng không buông tha ngươi!"
Lục Trúc chạy tới bên cạnh ta, nói: "Giọng của ta khá lớn, muốn ta kêu sao?"
Ta vươn tay, thở dài xoa đầu nàng, nghiêng tai nghe ngóng bên ngoài, liền
thấy Nam Cung Hàn chạy tới đây, phía sau còn có một nhóm người, nữ phụ
vừa đúng ở trong đó, phỏng chừng là muốn đến xem trò vui. Khi Nam Cung
Hàn đi tới, ta đã lệ rơi đầy mặt, khi hắn nhìn thất thần thì vung một
cái tát vào mặt hắn.
Một tiếng "Bốp" vang dội, giống như lần trước, tất cả mọi người đều sửng sốt.
"Sự bỉ ổi của ngươi ngoại trừ làm lòng ta lạnh giá, sẽ không có tác dụng
nào khác!" Ta chảy nước mắt, một bộ thống khổ không chịu nổi. Lục Trúc
thấy thế cũng đỏ mắt gạt lệ cùng ta.
Nam Cung Tra bị đánh u mê,
nhìn vào bên trong một cái, vừa đúng nhìn thấy nam nhân hôn mê không mặc quần áo ở bên trong. Hắn lập tức giận dữ, nhìn ta: "Người kia là ai? Vì sao lại xuất hiện ở trong phòng ngươi?!"
Ta chảy nước mắt, tức
giận chỉ: "Nếu không phải ngươi bày mưu, có ai dám xông vào phòng ta,
nếu không phải ngươi bày mưu, hạ nhân bên ngoài sao có thể một người
cũng không có, làm ta gọi trời không ứng đất không linh? Nếu không có
nha hoàn trung tâm hộ chủ, ta đã bị kẻ đáng chết này vũ nhục rồi! Thì ra ở trong lòng ngươi ta là dạng này? Ngàn người gối vạn nhân ngủ? Thì ra
là thế, thì ra là thế! Lục Trúc, dọn đồ, chúng ta lập tức rời đi!"
Lục Trúc đỏ hồng mắt hu hu hu, động tác nhanh nhẹn dọn đồ, khi kéo ta đi còn "Phi" một tiếng nhìn Nam Cung Tra.
Khi đi qua người nữ phụ, ở chỗ mà người khác nhìn không thấy, ta và Lục
Trúc cười xán lạn nháy mắt với nàng, cố gắng chói mù mắt nàng, làm nàng
giận dữ công tâm.
Nữ phụ cũng bị tức chết rồi, nhưng lúc này nàng khóc không xong. Bi kịch nhất chính là, giờ phút này nàng hẳn nên sắm
vai một người quan tâm ta, nhưng mà, lời nàng nói ra lại là: "Tiện nhân
này. . ."
Ý tưởng trong lòng thật dễ dàng thốt ra lúc giận dữ a a a! Hơn nữa, lời nàng nói là thật, ta thật sự là tiện nhân! Có lẽ ta nên cân nhắc đổi cái tên kêu Vương Tiểu Tiện.