Khi Nam Tiêu Tương Gặp Phải Nữ Tấn Giang

Chương 43



Ta đột nhiên phát hiện, không biết từ lúc nào, Lục Trúc đã trở thành chủ khống [1] thật nghiêm trọng, vậy có ổn hay không? Đây là một vấn đề, đáng giá suy xét! Ta mặc cho Lục Trúc kéo tay áo, cùng với sẹo ca và A Tam khó nói được một câu hoàn chỉnh đi về sân chúng ta ở.

[1] Yêu thích chủ nhân mãnh liệt.

Hiện tại, ta có một chuyện rất quan trọng cần sẹo ca giúp.

Khi nói bí mật tốt nhất đừng đóng hết cửa sổ, như vậy chẳng khác nào nói rõ cho người khác biết chúng ta đang nói bí mật, vì thế ta mở rộng cửa, làm bộ dây dưa bắt lấy tay sẹo ca ngay tại trong sân, ta thật rõ ràng nói cho người khác biết ta có ý đồ bất lương với sẹo ca. Cho dù biết khả năng ta làm bộ là vô cùng lớn, Lục Trúc vẫn đứng bên cạnh nhìn ta chằm chằm.

Ta cười xán lạn nhìn sẹo ca, nói với Lục Trúc: "Ngươi và A Tam sang một bên chơi đi.."

"Hắn chán như vậy, hoàn toàn không chơi vui." Lục Trúc kéo lấy áo của ta, tội nghiệp nói.

Ôi! A Tam là đồ chơi sao?!

"Nhưng mà, như vậy không phải rất kỳ quái? Hiện tại thiết định hẳn là ta dây dưa sẹo ca để bồi dưỡng cảm tình mới đúng, sẹo ca, ngươi có biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm chúng ta không?"

"Thiết định là cái gì? Nếu đó là tiểu thư thiết định, vậy thân là nha hoàn, thiết định của ta chính là nha hoàn khổ tình lo lắng tiểu thư bị ngoại nhân dụ dỗ."

"Liên quan gì đến khổ tình?"

"Vậy đổi thành số khổ."

"Đừng có tùy tiện thiết định cho ta rồi lại thay đổi!"

Tay sẹo ca xoa đầu ta, thở dài: "Nha hoàn này từng là người bình thường phải không?"

Ta vỗ tay hắn, cũng thở dài bất đắc dĩ: "Ôi, vốn không muốn nói ra để tất cả mọi người đều biết, như vậy rất phá hủy hình tượng, nếu Lục Trúc ngươi kiên quyết không đi, cũng đừng trách ta hủy tam quan [2] của ngươi. Là thế này. . ." Khi ta nói thế này, bởi vì nghĩ tới một thứ gì đó, nhịn không được che miệng lại cười.

[2] Nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan.

"Cười thật âm hiểm. . ." Sẹo ca nhìn ta.

Ta trợn trắng mắt, nghiêm túc nói: "Ngươi có biết ngày đầu tiên tới nơi này ta nói gì với giáo chủ không?"

Bởi vì sẹo ca đeo mặt nạ, bởi vậy ta không nhìn thấy biểu cảm của hắn, nhưng ta có thể đoán được lúc này hắn đang nhíu mày, ta biết hắn thật thích động tác này. Sẹo ca bởi vì đeo mặt nạ, giọng nói trầm hơn một chút, mang theo trọng âm, khi nói chuyện làm người ta cảm thấy sau lưng rét run.

"Về chuyện ngày đó, ngoại trừ giáo chủ, không có ai biết, dường như hắn rất kiêng kị người khác biết chuyện này. Bởi vì lúc đó ta không ở hiện trường, cho nên càng không biết rồi. Tiếp theo, trả lời vấn đề trước đó của ngươi, hiện tại có năm người đang nhìn chằm chằm ở chỗ tối, chúng ta muốn nói lời gì, tốt nhất là làm như vậy."

Sẹo ca nói xong, bẻ một nhánh cây trên cây bên cạnh, ngồi xổm xuống trước mặt những người ở chỗ tối, bắt dầu viết viết vẽ vẽ trên đất.

"Nơi này là mặt cỏ." Ta nhắc nhở sẹo ca.

"Cho nên việc này rất thử thách trí nhớ, nếu trí nhớ của ngươi không tốt, vậy thì không được rồi." Sẹo ca nói.

"Bọn họ nghe được chúng ta nói gì sao?"

"Nếu vận công để nghe, có thể nghe được chung chung, nhưng hiện tại an toàn."

"A, vậy sao, thực ra đây hẳn là thử thách trí nhớ của ngươi mới đúng." Ta nói, lấy nhánh cây trong tay hắn, viết lên thảm cỏ, bởi vì không thể nói ra, cho nên ta viết ra. Khi ta viết đến vật nào đó trên người nam tính, ta rõ ràng thấy người sẹo ca cứng lại.

Khi ta rốt cuột viết xong, hắn im lặng thật lâu mới mở miệng: "Vợ, ngươi chắc chắn từ thân thể đến linh hồn của mình đều là nữ tử sao?"

"Ta chắc chắn!" Ta vô cùng kiên định gật đầu.

Lục Trúc ngồi xổm bên cạnh ta, nha đầu kia bởi vì là thôn cô nên không có cheat, bởi vậy không biết nhiều chữ, chỉ biết viết trên giấy. Những chữ ta viết trên thảm cỏ không dễ phân biệt được như trên giấy, bởi vậy nàng một chữ cũng không nhận ra.

Đột nhiên sẹo ca nói: "Giáo chủ đến đây, ở chỗ không xa."

Ta lập tức ngã vào trong lòng sẹo ca: "Đi theo ta đi, Tiểu Lãnh Môn Nhi."

"Hắn không định tới, đang đứng ở một nơi bí mật gần đó để quan sát." Sẹo ca viết trên mặt đất, nói: "Thỉnh tự trọng."

"Tự trọng, đó là cái gì? Có thể ăn sao?" Ta vừa nói vừa viết trên đất: "Ta có việc muốn ngươi giúp."

"Giúp cái gì?" Hắn viết trên đất, lại làm bộ đẩy ta ra.

Ta dịch qua, tươi cười đầy mặt: "Đừng tuyệt tình như vậy mà, Tiểu Lãnh Môn Nhi." Nói xong, viết tiếp xuống đất: "Ta muốn cho giáo chủ. . . Chết không bằng chết."

Nữ nhân mà giáo chủ chán ghét có đặc điểm một là lỗ mãng, hai là cứ dán vào người nam nhân. Ta biểu hiện hết ở trên người, hơn nữa ta cũng biểu lộ rất có hứng thú với sẹo ca, biểu hiện như vậy là. . . Rất bình thường! Nhưng mà, ngồi xổm dưới đất cũng không rất bình thường.

Sẹo ca cũng đã nhận ra điểm này, hắn chậm rãi đứng lên, ta cũng đứng lên, một tay đẩy hắn vào thân cây: "Tiểu Lãnh Môn Nhi, đừng chạy nha, chúng ta nói chuyện phiếm đi." Ta nói, nắm lên một bàn tay của hắn, dùng ngón tay viết chữ trong lòng bàn tay.

"Là thế này, phương pháp của ta khá nham hiểm, ta sợ hắn không chịu dùng, cho nên, ta định chia giải dược làm rất nhiều phần, mỗi ngày chỉ có thể dùng một lần, nhưng cần lên giường xong hơn nữa tuyệt đối không có cái kia mới có thể dùng. Cho nên ta muốn ngươi nhìn chằm chằm giúp ta, nếu hắn bắn ra, ta liền cho hắn dùng giả, nếu không ta cho hắn dùng thật."

". . . Độ khó quá cao." Hắn viết lại.

Ta nắm chặt tay hắn: "Chính vì khó khăn nên ta mới cho ngươi làm, ta thật xem trọng ngươi, khi hắn làm chuyện đó sẽ không chú ý tới ngươi, cho nên cứ yên tâm. Hắn thử qua hai lần là biết dược của ta là thật hay giả, mỗi lần uống thuốc xong độc của hắn sẽ giải một chút, hắn vận công là có thể phát hiện, cho nên, ta cần hắn phát hiện như vậy."

". . . Hắn làm gì ngươi?"

"Ta đây là báo thù cho 99 nữ nhân uổng mạng trước đó, ta nghĩ, sau khi làm xong chuyện này, có lẽ ta. . . Sẽ biến thành một người tốt."

"Ngươi biết có 99 nữ nhân đã chết?"

"Ta là hậu đại của Bách Hiểu Sanh a, ngươi có biết cái gì là bách hiểu sanh (trăm sự thông) sao?"

"Ừm, chuyện xưa này để ta biên là được rồi, chuyện xưa của ngươi quá mức hoang đường, đôi khi cần phải sát hiện thực."

"Biết ta thích biên ngươi còn hỏi?"

Bởi vì hướng của giáo chủ chỉ có thể nhìn thấy lưng ta, vì thế ta và sẹo ca không hề áp lực viết đến viết đi ở trên tay, theo phương hướng mà hắn xem, chính là ta dùng ánh mắt bức bách sẹo ca. Ta không biết hắn muốn nhìn đến khi nào mới thôi, lại không thể làm quá mức, vì vậy trực tiếp kéo sẹo ca vào phòng.

Con người của ta mặc dù có lúc rất cẩn thận, nhưng đôi khi lại có chút ngốc. Nếu biết vậy ta sẽ không tự cho là thông minh. . . Giống như không lâu trước đó ta ném ngọc bội đi. Thực ra lúc đó ta cũng sợ trên ngọc bội có cái gì, dù sao tác phong của giáo chủ bày ở đó. Vốn muốn ném vào trong sông, nhưng mà, bởi vì món chính là cá, nên không dám quăng. Sau đó lại trang B nghĩ, ném ngọc bội từ trong phòng ta xuống đất có phải khá có hiệu quả thị giác hay không?

Vì thế, ta liền làm như vậy, nhưng không nghĩ có người bởi vậy mà chết. Dù sao, ta cũng không ngờ giáo chủ có thể xấu đến mức này, ta nhiều lắm là sợ trên ngọc bội có cái gì mà ném vào trong nước, về sau ăn cá sẽ làm ta tiêu chảy mà thôi.

Mà lần này, ta lại ngốc rồi.

Sau khi hối hận xong, ta kiễng chân, hai tay vòng qua cổ sẹo ca, tỏ vẻ ôm lấy hắn.

"Nếu, ngươi trúng độc giống như giáo chủ, ngươi sẽ làm gì?" Những lời này ta hỏi thật nghiêm túc, sẹo ca may mắn nghe được câu hỏi thật tình trong mười câu nói của ta, hắn im lặng một hồi, tay tháo xuống mặt nạ. Hiện tại trên mặt hắn vẫn là chữ tội kia, hắn nhìn ta, con ngươi đen thâm trầm.

"Vậy hiện tại ngươi nhìn thấy không phải ta, mà là phần mộ của ta."

Là tình nguyện mình chết, cũng không làm loại chuyện này sao? Ta nở nụ cười: "Ta tin ngươi."

Mặc kệ giáo chủ có nghe thấy hay không, câu này, là lời thật lòng của ta.

"Còn ngươi, không thấy ta xấu sao?" Chữ này không chỉ là đơn giản là xấu xí, người mang theo chữ này vốn không thể có cuộc sống bình thường. Không ai thích ở cùng tội nhân, làm bằng hữu, thân nhân của nô lệ.

"Xấu một chút cũng tốt, bớt phiền toái." Ta nói: "Ta đây, chính là thích người xấu, người nghe lời ta nói, nghiêm cẩn đối đãi ta, ta muốn sao tuyệt đối không hái trăng, ta muốn hắn chết hắn tuyệt đối không sống, ta nói cái gì thì phải là cái đấy."

"Nếu ta không chịu chết?"

Ta nở nụ cười: "Ta tự mình giết chết ngươi."

Sẹo ca im lặng một lát, đột nhiên bật cười, "phốc" một tiếng. Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn cười một cách đơn thuần như vậy, hoàn toàn không có chút tạp chất. Sau khi cười xong, hắn mới nói: "Giáo chủ đi rồi."

Nghe hắn nói như vậy, ta mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người ngồi trên cỏ: "Những người khác còn ở sao?"

"Ở đây, nhưng mà, bọn họ sẽ không nghe tán gẫu."

Lục Trúc gắt gao nhìn chằm chằm ta từ khi ta đứng lên, động tác nhỏ của ta và sẹo ca nàng cũng thấy được, hiện tại nàng đến bên cạnh ta, nói khẽ: "Còn chưa thương lượng xong?"

Ta gật đầu: "Coi là vậy, ta còn phát hiện, tuy rằng sẹo ca không phải người rất tốt, nhưng cũng không tùy tiện làm hại người khác."

Tuy rằng, hặn có loại thân thế máu chó đến cực điểm và bối cảnh khổ đại cừu thâm, nhưng hắn không lớn lên trong thù hận. Có lẽ là người nuôi lớn hắn giáo dục không tồi. Cuộc sống của hắn ở ngoài hoàng cung vui vẻ hơn bốn năm ở trong cung nhiều, cho dù không thể gặp người với diện mạo thật.

Có lẽ ngay từ đầu hắn cũng oán hận, oán hận mẫu thân của mình và phụ thân chưa từng coi hắn là nhi tử. Nhưng, loại hận thù này cũng không khắc sâu, bởi vì quá xa lạ. Không cảm giác được tình thương của mẹ và tình thương của cha, có chỉ là một ít tra tấn, so với hận, còn không bằng coi bọn họ là người xa lạ.

Chẳng qua, hoàng cung dù sao cũng là nơi hắn từng sinh sống, cho nên, hắn vẫn có chút cảm tình đặc thù với nơi đó. Có lẽ là e ngại, có lẽ là sầu não. Cũng bởi vì để ý, hắn mới biết được, thì ra việc hắn bị vứt bỏ liên quan đến công chúa bị mẫu thân của hắn đưa ra khỏi cung là ta.

Nếu hắn thật sự biến thành một nhân vật khổ đại cừu thâm, hiện tại nên nghĩ hết biện pháp trả thù ta, nhưng hắn không làm. Hơn nữa, ngay từ đầu hắn đưa ta đến vương phủ cũng chỉ là muốn chỉnh ta, xem xem ta là loại người gì, lúc phát hiện ta bị bắt nạt cũng muốn dẫn ta đi.

Người này, tính tình có chút trẻ con.

Từ hình ảnh từ hắn, ta dường như thấy được rất nhiều cảm xúc và ý nghĩ hắn không biểu lộ. Ta biết, cảm tình của hắn đối với ta thật phức tạp, nhưng loại phức tạp kia, hiện tại ta không muốn tìm hiểu. Bởi vì bối cảnh máu chó này là tác giả thiết định, cho nên chúng ta sẽ không sinh ra cảm tình huynh muội chân chính.

Còn có, ta không biết Bách Lý Vô Sắc có phải là điểm cuối trong cuộc sống của mình hay không. Nếu không phải, sẹo ca cũng chỉ có thể trở thành khách qua đường trong sinh mệnh dài dòng của ta.

Một khi đã như vậy, cần gì phải nghĩ nhiều lắm? Tin tưởng một người cũng không khó, chỉ một đời này là đủ, cho dù bị phản bội, làm không tốt thì đời sau ta làm lại từ đầu, cho dù không có đời sau, với ta mà nói đó là kết cục hoàn mỹ, bởi vì ta đã đấu tranh. Hơn nữa, nhìn ánh mắt của sẹo ca, không hiểu sao, ta cảm thấy hắn sẽ không phản bội.

Ta sống lâu như vậy, mắt nhìn người vẫn phải có.

Nếu không, bên cạnh ta sẽ không xuất hiện một người lại một người, nói đến cùng ta vẫn là... rất cô đơn rồi.

Nếu ta thật sự không muốn bên cạnh có người, Lục Trúc và A Tam sao có thể thật sự đi theo ta? Chẳng qua, ta không muốn nghĩ mà thôi. Cứ luôn luôn nghĩ, sẽ ngày càng cảm thấy mình cô đơn lại thật đáng thương, tâm tình như vậy cũng không thích hợp với ta.

Có lẽ biểu cảm hiện tại của ta quá phức tạp, Lục Trúc nhìn không hiểu, cho nên không lên tiếng. A Tam đã tự động bị chúng ta coi là bối cảnh hình người, muốn dùng thì lôi ra, không dùng thì đứng một bên.

Ta ngoắc ngoắc ngón tay với sẹo ca, thấy hắn tiến tới, trừng mắt nhìn hắn.

"Nhớ kỹ lời nói của ta sao? Chờ ta chuẩn bị xong thuốc sẽ nói với giáo chủ, mỗi ngày ta sẽ cho hắn một viên thuốc. Sau khi ta làm như vậy, sẽ không có nữ nhân chết đi." Cho dù không thể. . . Người khác chết so với mình chết thì tốt hơn.

Không có cách nào, ta chính là tên vô lại ích kỷ và bốc đồng.

"Ta làm vậy thì được lợi gì? Ngươi sao lại nắm chắc ta sẽ không bị phát hiện?"

"Đương nhiên vì nắm chắc mới bảo ngươi làm, lúc này ngươi cần làm là giúp ta. Hơn nữa, ta biết ngươi muốn cái gì,thưởng cho sao, ta cho ngươi thuốc kia là được."

"Ngươi biết?" Sẹo ca nhướng mày nhìn ta, thấy vậy, ta cười càng xán lạn.

"Bởi vì ta có biệt hiệu, gọi là baidu [3]! Được rồi, ta biết nói đùa như vậy ngươi nghe không hiểu, có lẽ chờ ngươi cũng tiến hóa thành thể trí năng sẽ hiểu ra." Ta đứng lên, phất phất tay với hắn: "Nhiệm vụ của ngươi hoàn thành, bái bai!"

[3] Trang web giống google của TQ.

Thấy ta đi vào trong phòng, Lục Trúc cũng vội vàng đi theo: "Tiểu thư, ta cảm thấy ngươi nói rất nhiều, nhưng lần này một câu ta cũng nghe không hiểu."

"Ngoan, đây là thế giới của người trưởng thành, ngươi chỉ cần bảo trì tâm linh thuần khiết là được." Ta an ủi nàng.

Lục Trúc càng không vui: "Tiểu thư, muốn nhắc nhở thực ra nô tì lớn hơn ngươi hay không? Còn có, tâm linh thuần khiết của ta đã sớm tối đen bởi vì ngôn hành thường ngày của tiểu thư, chẳng lẽ. . . Muốn quét lên nước sơn màu trắng để tỏ vẻ ta thật hồn nhiên và đơn thuần?"

Ta che mặt: "Đây chẳng lẽ là lỗi của ta?"

Giờ phút này, A Tam im lặng thật lâu và đi theo chúng ta một hồi lâu bỗng nói: "Tiểu Trúc và tiểu thư hàng ngày nói rất nhiều, hiện tại ta nghe hiểu một câu."

Ta và Lục Trúc quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn vô cùng nghiêm túc nhíu mày: "Không nên nói ra."

"Ta không nói bốn chữ này."

Lục Trúc gật đầu ăn khớp: "Ta cũng không, A Tam, nói một lần nữa cho tỷ xem."

A Tam vươn tay, học sẹo ca xoa đầu ta, xoa đầu Lục Trúc một phen, sau đó rời đi: "Ta ở bên ngoài trông, dù sao. . . Lời nói của các ngươi có chín câu rưỡi ta nghe không hiểu."

Bị xoa đầu tương đương bị đùa giỡn, Lục Trúc cứng người một hồi lâu mới đờ đẫn quay đầu nhìn ta.

Ta nhìn nàng, thở dài: "Thiên nhiên hắc." [4]

[4] Người có hai thuộc tính: hồn nhiên và phúc hắc.

Lục Trúc không hiểu nhìn ta, nói rõ nghe không hiểu. Hiện tại ta bỗng có cảm giác thiên tài cô đơn nhất, rung đùi đắc ý đi vào phòng, ta nhìn phía trước bỗng thấy có rất nhiều vệt nước trên bàn. Vệt nước là một đoạn văn tự, văn tự viết như thế này. . .

"Ta là mẹ của ngươi, hiện tại ta mệnh lệnh ngươi tuân theo kịch tình! Nếu không, sẽ gặp phải nhân đạo hủy diệt [5], hiện tại giáo chủ đã có hứng thú với ngươi, ngươi phải đạt được hảo cảm của giáo chủ trong thời gian ngắn nhất, thành công lên giường!"

[5] Chết không đau khổ.

Nhìn đến đoạn thoại này, ta nghiêng đầu, mắt biến thành mắt cá chết. Lục Trúc thấy thế, lại không hiểu: "Mẫu thân của tiểu thư?"

"Thực ra, cũng coi như là mẫu thân." Cũng là bắt nguồn vạn vật của thế giới này, không có nàng, sẽ không có thế giới này, nàng là người sáng tạo hết thảy. Cũng là người ta muốn giết chết rồi quật xác quật xác lại quật xác. Hiện tại ta không sợ gì cả, nhân đạo hủy diệt có là gì? Nếu nàng sợ ta phá vỡ kịch tình, dù sao ta cũng đã phá vỡ nhiều như vậy, không phá tiếp thì thật xin lỗi chính mình.

Lá gan ta lớn lâu như vậy, không có khả năng nhỏ đi vào lúc này.

Xem ra, vị mẫu thân này đã biết ta phá vỡ kịch tình, cũng phát hiện ta đã trở thành nhân vật trí năng. Là người bình thường thì sẽ không tuân theo kịch tình cực phẩm như vậy, cho nên nàng muốn dùng thủ đoạn bức bách. Nhưng mà, ta đã tạo phản một nửa, ngươi lại muốn ta bị ngược? Đầu óc ta cũng không bị hỏng!

Tác giả, ngươi quá ngây thơ rồi.

"Ta hạ quyết tâm rồi!"

"Có ý gì?"

"Ta muốn dẫn tên kia đến, có lẽ, ta phải nghĩ một biện pháp quỷ súc [6] để đối phó với giáo chủ." Chân ta giẫm trên ghế, dường như đã thấy được bốn chữ to màu đen sáng rọi trên đầu ta —— vua quỷ súc!

[6] Hành vi biến thái, khẩu vị nặng, tàn nhẫn,...

Lục Trúc im lặng thở dài, giáo chủ này bắt ai không bắt, tại sao lại bắt tiểu thư nhà nàng? Đây không phải là muốn bị ngược sao? Nhưng mà, giáo chủ cũng thật xứng đáng, trước đó còn giết chết 99 thê tử.

"Vì sao nam nhân muốn lấy nhiều vợ như vậy?" Lục Trúc thật đơn thuần hỏi ta.

"Đầu tiên là để biểu hiện năng lực X của hắn, sau khi gặp nữ chính thì bắt đầu thủ thân như ngọc để biểu hiện chân tình khó được của hắn. Ngẫu nhiên sẽ có nữ phụ âm hiểm chán sống quay cuồng trên giường với hắn một phen, sau đó gặp phải kết cục vô cùng bi kịch." Ta thở dài, trong lòng nghĩ, xử nam thật tốt, còn không sợ có bệnh.

Ta dạy Lục Trúc: "Về sau ngươi chọn nam nhân phải chú ý, tốt nhất là tự mình bồi dưỡng một người."

Tuy rằng nghe không hiểu, Lục Trúc vẫn nghe lời gật gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.