Cho dù ta là một nữ
chính thụ ngược, nhưng hào quang của nữ chính ta cũng vẫn phải có. Nếu
không ta làm sao có thể vừa chạy ra khỏi y quán nho nhỏ, như thế nào đã
xuất hiện cao thủ cao thủ cao cao thủ áo đen trước mặt, rồi chạy trốn
vào trong nước! Còn khiến cái loại nhân vật rõ ràng rất phản diện đó. . . . . . Bị trúng ám khí của ta.
Được rồi, chuyện như vậy không đề
cập tới cũng được, đến sáng sớm ngày thứ hai, ta đã cách chỗ của mỗ
Vương Gia có chút khoảng cách. Dù sao ta được thiết định là một nữ tử
yếu đuối, không phải vai nữ phụ độc cổ song toàn ác độc, cũng không có
võ công cùng đầy đủ thể lực. Ta bơi trong sông lớn hơn nửa buổi tối mới
lên bờ, cho tới bây giờ đi đến được nơi này đối với ta mà nói đã là
chuyện tương đối không dễ dàng.
Có nhiều thiệt thòi hơn nữa ta cũng có ý chí muốn sống cực kỳ cường liệt!
Lại nói, sau khi ta nhếch nhác lên bờ, bởi vì túi quần áo không chống được
nước thấm, đã ướt sũng, hoàn hảo bên trong chỉ có vài bộ quần áo thiếp
thân cùng bạc trắng, bạc trắng ướt cũng không sao, vẫn có thể dùng. Hiện tại cũng không phải là tiểu thuyết hiện đại thế kỷ hai mươi mốt, mà ta
cũng không dùng ngân phiếu.
Là một nữ tử xinh đẹp, còn là một nữ
chính tuổi trẻ xinh đẹp ngàn dặm mới tìm được một, không ngụy trang một
phen, theo định luật của nữ chính mà ta biết được, sau khi kịch tình bắt đầu, cứ như vậy xuất hiện trong đám người nhất định sẽ gặp phải mấy
trận đại nạn. Vì vậy, ta phải ngụy trang một chút. Ta liền lăn mấy vòng, lăn đến quần áo biến thành màu tro, tóc lại loạn xạ, trên mặt xoa bùn
than, rốt cuộc biến thành một tên ăn xin.
Bởi vì được thiết định
thân mang mùi thơm lạ lùng, ta đành chịu đói bụng, bẩn thỉu hơn một ngày không tắm, để cho mùi hương trên người ta trở thành mùi thối. Người đi
ngang qua bên cạnh ta nếu không đuổi ta ra xa thì chính là xa xa nhìn
thấy ta liền bịt mũi sau đó rời đi. Ta rốt cuộc cũng thành công đã chà
trộn vào đám ăn xin thành Nam Lăng, bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo kịch tình
quan trọng nhất!
Thuận tiện nhắc tới, Vương phủ chỉ cách thành Nam Lăng nửa ngày đi bộ.
Sự kiện gặp gỡ hắc y nam lúc trước khiến ta hiểu được, sự việc không có
trong kịch tình thì không cách nào dự liệu, cho nên ta quyết định bám
sát kịch tình. Ở chỗ này có thể nhìn thấy nhân vật trong kịch tình, cũng có thể cẩn thận tránh được kịch tình, cho nên, ta chọn nơi trọng yếu
này làm căn cứ địa.
Ở nơi giàu có nay mỗi tháng đều sẽ xuất hiện
một hai tên ăn xin mới, chuyện như vậy chẳng có gì lạ, sẽ không ai đặc
biệt chú ý tới ta, đặc biệt là không có các nhân vật trong kịch tình,
điều này cũng làm cho ta lọt vào đoàn thể ăn xin vô cùng thuận lợi. Một
ngày này, là ngày đầu tiên trong cuộc sống mới của ta, ta lấy hai đồng
bạc, đi tới một cửa hàng bánh bao ở vị trí tương đối vắng vẻ, trầm giọng mở miệng: "Cho ta hai chiếc bánh bao!"
Người bán hàng rong dùng
ánh mắt nhìn người bệnh thần kinh nhìn ta, quét hai đồng bạc trong bàn
tay ngọc bẩn bẩn của ta, vô cùng ghét bỏ mở miệng: "Chút ít này chỉ có
thể mua một chiếc."
Người này tuyệt đối kỳ thị ăn xin! Ta mới vừa rồi rõ ràng thấy một cô nàng mua hai chiếc!
Ta dùng một ánh mắt tựa như mắt thiện cẩn mê man nhìn sang, ta thấy qua
rất nhiều nhân vật chính ngụy trang, đều bởi vì ánh mắt rất có thần thái trong trẻo mà bại lộ thân phận của mình. Ta chỉa khuôn mặt bẩn thỉu
nhìn không ra ngũ quan vào, vô cùng nghiêm túc. . . . . . Lấy thêm ra
hai đồng bạc.
Ăn mày tốt không cùng nam đấu.
Rốt cuộc, ta
lấy được hai chiếc bánh bao nóng hổi. Phải biết, trong mấy ngày qua ta
núp trong đám ăn xin nhưng bị không ít khổ sở, bởi vì sợ gặp phải phiền
phức, trước khi không thể xác định tuyệt đối an toàn, ta nhất định phải
lẩn trốn đến cùng. Làm một tên ăn xin dĩ nhiên ăn uống không được quá
tốt, không được ở nơi quá tốt, không thể sạch sẽ.
Hơn nữa, những
tên ăn xin ở nơi này cũng chia địa bàn, người mới tới nếu như không giao chút cống hiến, là không thể bầy quầy ăn xin trên địa bàn của bọn họ,
nếu không gặp một lần đánh một lần, vì lẫn vào thành một tên ăn xin tốt, ta đương nhiên cũng có cống hiến. Chỉ là, rất dễ nhận thấy, bản thân ta không phải là một tên ăn xin thực sự, để cho ta ngồi chồm hổm trên mặt
đất ăn xin, ngày đầu tiên trong lòng ta có một cửa ải không vượt qua
được, chỉ có thể bị đói bụng. Hôm nay, ta thật sự nhịn không được rồi,
mới ra tay làm việc ác, mua hai cái bánh bao sạch sẽ. . . . . .
Ta kích động đến cơ hồ lệ rơi đầy mặt, hai tay run run cách giấy cảm thụ nhiệt độ của bánh bao.
Không lãng phí thời gian nữa, ta tìm được một góc bí mật không có người có
thể nhìn thấy, há mồm "a ô" liền hung tàn cắn miếng đầu tiên, miếng thứ
hai còn chưa kịp cắn.
Trên tường phía trước ta đột nhiên nhảy
xuống một bạch y nam tử, hắn có một đầu tóc dài đen nhánh, cười híp mắt
khuôn mặt liền giống như hồ ly. Mi mục cong cong, vừa nhìn chính là
không có ý tốt, da mặt giả khiến cho ta cũng không có ý ngượng ngùng
nói.
"Bạn hữu, ngươi họ gì. . . . . ."
Nhân vật ngoài kịch tình, đáng ghét nhất!
Hắn cười híp mắt không nói lời nào.
Ta nhất thời hiểu ra!
"Công tử, ngài họ gì?"
". . . . . . Kế tiếp ngươi có phải hay không muốn nói, công tử, mẹ ngươi gọi ngươi về nhà ăn cơm?"
Ta đột nhiên biết hắn là ai! Nếu như ta đoán không sai, hắn có lẽ, có thể, có lẽ. . . . . . Là nam nhân đeo mặt nạ đã gặp ngày đó.
"Thật
đúng lúc a, Tiểu Hắc tử ~" ta bày ra gương mặt nịnh hót, một bộ quỷ chết đói đầu thai vài ngụm ăn hết bánh bao trong tay. Tiếp đó dùng ánh mắt
hiên ngang lẫm liệt nhìn về phía bạch y nam tử trước mặt. So với chiều
cao của hắn ta thắp hơn một cái đầu, đại khái 1m87 đi, điều này làm cho
ta không thể không ngửa đầu nhìn hắn.
"Thẩm mỹ cùng thưởng thức
của ngài, ta tạm thời không nói, là chuyện cá nhân." Ta vỗ vỗ lồng ngực
của mình: "Gặp chuyện nguy hiểm như vậy ta làm sao có thể không chạy
chứ, ngươi nói có đúng hay không? Hơn nữa, ngươi rõ ràng ngăn cản đường
đi của ta, ta ngoài trừ khuôn mặt người gặp người thích ra, tính khí vừa kém vừa thô tục, tật xấu một đống lớn, ta còn bị nấm chân hôi nách cùng rất nhiều bệnh không tiện nói ra, thật là người nào cưới người đó xui
xẻo, người nào cưới người đó gặp nạn. Ta ước chừng khắc chết từ bà nội
tám mươi tuổi, cho tới gà mẹ hàng xóm mới vừa đẻ trứng! Nhìn xem, ta
chạy, vậy cũng là vì người tốt sắp sửa lấy ta, đức hạnh của ta cao cỡ
nào, phẩm chất của ta thiện lương cỡ nào!"
Hồ ly nam vẫn như cũ
cười tủm tỉm: "Cởi hết quần áo huynh trưởng nhốt cùng phụ thân ở trong
nhà, còn hạ dược, ta chưa bao giờ gặp qua nữ nhân ác độc như ngươi. . . . . . ."
Ta không biết làm sao với người bạn hữu này.
Ta vô cùng nghiêm túc nhìn hắn: "Ta cái gì cũng sẽ làm, chính là không biết làm người tốt, có gan đừng cản ta!"
Đừng nói ta vẫn là thân phận nữ phụ ác độc, cho dù thành nữ chủ, đó cũng là
bị người khác ngược, ta có thể làm người tốt sao? Có thể làm sao! Nhất
định là không thể a. Đối với lần này ta không thẹn với lương tâm, người
không vì mình trời tru đất diệt, tác giả sẽ không trao cho ta phẩm cách
thiện lương ngây thơ. Chỉ là, cho dù ta xấu xa, ta cũng muốn xấu có
phong cách, có phẩm vị! Người xấu, cũng phải chết kiểu người xấu.
Thấy hắn không nói lời nào, chỉ là ánh mắt có thâm ý khác nhìn ta, ta liền
tiếp tục mở miệng: "Trinh tiết cửa nữ nhân quan trọng hay là cúc hoa của nam nhân quan trọng? Không, ngài đừng nói. Ta hiểu! Nói đi, ngươi muốn
làm gì ta, muốn đánh muốn giết muốn hạ độc? Trừ cướp sắc, ta tiếp nhận
tất cả." Ánh mắt ta sáng quắc nhìn người trước mặt, đột nhiên, bả vai
hắn rung động. Tiếp đó, ta nhìn thấy hắn tự tay sờ soạng mấy sờ trên mặt mình, lột ra một miếng da . . . . . .
". . . . . . Dung mạo của
bạn hữu ngươi thật kinh hãi." Ta nhìn khuôn mặt nhiều sẹo đến không nhìn rõ ngũ quan của đối phương, trong lòng giật mình, giọng nói bình thản.
Nam nhân cười, cười đến còn rất vui vẻ: "Ta thích người như ngươi, cho dù
làm chuyện xấu, cũng dám quang minh chính đại thừa nhận, hơn nữa, biết
rõ ta tùy tiện đều có thể ‘ bóp chết ’ ngươi, còn dám nói như vậy."
Người bạn hữu này tuyệt đang ép bức đe dọa ta!
"Dọa người chính là dọa người. . . . . . Cho dù ngươi nói như vậy, cũng sẽ
không trở nên anh tuấn. Chỉ là, ngươi muốn nghe ta khen ngươi, ta cũng
có thể biết nghe lời. . . . . . Bạn hữu, ngươi thực anh tuấn ~ đừng bóp
chết ta, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay." Ta cười híp mắt.
"Không ngờ ngươi còn sợ chết."
"Không sợ chết ta chạy làm gì chứ, ngươi không kéo ta, ta đã sớm chạy. . . . . ." Ta nhìn xuống, nhìn tay hắn níu lấy cổ áo ta. . . . . .
Đi,
cho rằng ta muốn nói nhảm với hắn sao, không thừa dịp có thể nói chuyện
cố gắng nói, đến lúc đó bị bóp chết ta tìm ai khóc đây?
Bạn hữu
này đột nhiên không cười, dùng một loại ánh mắt ý vị thâm trường nhìn
ta: "Nữ nhân xinh đẹp như vậy, tại sao phải ăn mặc thành ra như vậy. Cá
tính thú vị như vậy, mai một cũng quá đáng tiếc. . . . . ."
"Ngươi muốn như thế nào?"
"Ta vừa đúng thiếu một nương tử có thể nhìn thẳng mặt của ta."
"Ngươi quá xấu rồi, bóp chết ta đi. Ta ít nhất cũng có thị giác."
Có lúc, ta phát hiện ta thật muốn tìm chết! Sau đó? Lần này cũng có sau
đó, nam nhân kia có tính khí, một ngón tay đâm tới đây, kết cục là . . . . . Ta phải một tháng không phát ra được âm thanh nào.
Ta nước
mắt lưng tròng nhìn hắn, quả quyết từ bỏ thẩm mỹ của mình, lúc này cho
dù ta khen hắn anh tuấn hắn cũng không nghe được, ta chỉ có thể hướng
hắn vung tay múa chân. Khóe miệng hắn cong cong, vui mừng vô cùng mở
miệng: "Tiếp đó, làm như thế nào trừng phạt ngươi cho phải đây, đúng
rồi. . . . . . Bán ngươi cho gia đình giàu có làm nha hoàn như thế nào?"
Dĩ nhiên không thích, bất quá, đây giống như cũng không tính là hình phạt, ta còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận.
"Chỉ là, ngươi phải giúp ta trộm một vật của chủ nhà. . . . . ." Hắn nhíu lông mày, nói tiếp.
Ngã! Quả nhiên. . . . . . Không phải đơn giản như vậy.
"Trộm không được, ngươi có thể cả đời không cần lên tiếng rồi, còn phải làm nương tử thành thành thật thật của ta ~"