Khi Nam Tiêu Tương Gặp Phải Nữ Tấn Giang

Chương 94



Muốn hoàn toàn ngụy trang thành một người khác, chỉ bằng một chút quan sát đương nhiên là không được, tốt nhất còn phải tìm hiểu tỉ mỉ sâu sắc, ngoại trừ ta biết thiết định ra, còn muốn Sẹo ca tự mình nghiên cứu một chút.

Lật đi lật lại người đã ngã xuống đất, sau khi trong trong ngoài ngoài đều nghiên cứu qua, Sẹo ca nói hắn muốn đi làm công tác chuẩn bị, ta cũng liền thuận theo để cho hắn đi.

Về phần Chung Quỳ Lương công tử, hiện tại đã xác định không ngược thân hắn, ta sẽ không bạc đãi hắn thêm nữa. Mặc dù dùng đồ ăn lừa gạt hắn một phen, thế nhưng thức ăn này thực sự có lợi được không! Giá trị mĩ vị rất cao được không! Trừ kích thích tinh thần hắn một chút cũng không bạc đãi nơi nào của hắn được không! Vì sợ hắn cảm lạnh, mấy người chúng ta còn liên thủ đặt hắn thoải mái trên giường được không!

Sau khi giúp hắn an bài xong chỗ ngủ, ta cùng Lục Trúc còn phải dọn những thứ hắn nôn ra. Thời điểm ta thiếu chút nữa tự ngược mình mà phun ra, rốt cuộc đã hoàn thành nhiệm vụ, lúc hai chúng ta rửa tay xong đi ra, vừa hay nhìn thấy Sẹo ca nói là đi làm công tác chuẩn bị đi ra từ cửa đối diện.

Tóc trên vai hắn ẩm ướt, phía dưới chỉ quấn một chiếc áo ngoài toàn thân đều để lộ, màu da khỏe mạnh, nước trên thân còn chưa lau khô chảy xuống trên da thịt, thoạt nhìn vô cùng hấp dẫn. Đặc biệt là hai điểm trước ngực, hiển nhiên là một loại màu sắc vô cùng xinh đẹp.

Nhìn thấy ta thì hắn không biết có phải cố ý hay không, còn giật giật yếu hầu, làm ra động tác nuốt nước miếng, khiến cho giọt nước theo chiếc cổ khêu gợi của hắn trượt xuống. Tiếp đó, hắn lại vẩy tóc, tiếp theo, lắc lắc hông.

Lục Trúc che mắt kêu khẽ một tiếng ngã trên mặt đất, ta vẻ mặt tỉnh táo đỡ Lục Trúc, bình tĩnh lướt qua bên cạnh hắn, trước khi hoàn toàn đi qua, ta dùng giọng nói của cao thủ tỷ thí.

"Chuyện này. . . . . ."

"Chẳng lẽ là. . . . . ."

"Sắc, dụ, chi, thuật!"

Nói xong ba lần, ta lại mở miệng lần nữa: "Còn nữa, ngươi không phát hiện ở đây có ba người sao? Khí tiết của ngươi chứa trong viên tròn tròn vỡ hết rồi sao?"

Lục Trúc nước mắt lưng tròng nhìn ta, tỏ vẻ nàng sắp bị mù mắt, tuyệt đường sắp bị ép đến đau mắt hột rồi, dường như mắt vừa được tắm sạch!

Ta không để ý đến ánh mắt của Lục Trúc, chỉ thấy Sẹo ca dùng động tác cực kỳ mịt mờ hơi che mông một cái. Sau đó, hắn vô cùng bình tĩnh nghiêng đầu tỏ vẻ mới vừa rồi thật sự không nghe được gì, dùng ánh mắt xinh đẹp trên khuôn mặt xinh đẹp nhìn ta, lúc này hắn đã không còn cảm thấy tự ti chút nào vì mấy chữ xấu xí trên mặt lộ ra.

"Ngươi, xấu hổ đi."

Ta khẽ mỉm cười, mặt hơi ửng đỏ, Lục Trúc vì sắc mặt của ta mà đưa ra lời giải thích hoàn mỹ.

"Thời điểm tiểu thư xấu hổ chưa bao giờ đỏ mặt!" Nàng kiêu ngạo nói, tự hào ưỡn ngực.

Ta ưỡn theo một chút, sờ mũi một cái, chân chính ý nghĩa xấu hổ một lần. Sắc mặt của ta thuộc về trí năng có thể điều chỉnh được, muốn trắng liền trắng muốn xanh liền xanh muốn đỏ liền đỏ. Nếu phát hiện ta đỏ mặt chính là xấu hổ, vậy thì quá ngây thơ rồi. Thời điểm ta thật sự đang xấu hổ bình thường không đỏ mặt, mà chính khí giống như khi ta làm chuyện xấu.

Hơn nữa, ta đã đỏ mặt nhiều lần như vậy, ta là người thẹn thùng như vậy sao? Hơn nữa, thời điểm ngươi chân chính xấu hổ cũng sẽ không nói mình xấu hổ, mặc kệ là ở trong lòng hay ngoài miệng. Mà ta đã nói mình xấu hổ đến mỏi miệng rồi.

Lục Trúc nói xong, liền đi theo bên cạnh ta, lướt qua Sẹo ca, hoàn toàn không nhìn thấy kẻ tự mình đa tình.

Ta đột nhiên có cảm giác áy náy ngược đến người này, nhìn về phía sau một cái, chỉ thấy động tác của Sẹo ca cứng ngắc vô cùng mất mát run lẩy bẩy trong gió lớn. Nhìn lá vàng khô héo bay giữa không trung, ta không nhịn được lạnh run một cái, hiện tại cũng cuối mùa thu rồi, cởi trần đứng trong gió không lạnh sao ca? Đừng miến cưỡng như vậy, đùa giỡn không cần phong độ.

Sờ cằm, ta nhớ tới hành động ngu xuẩn của hắn lần trước, lúc ấy hắn cứ như vậy nằm trên mặt đất, tiến hành ngu xuẩn tới cùng.

Có lẽ văn này nên đổi tên, có thể đổi thành. . . . . . Mỗi ngày mở mắt đều nhìn thấy Sẹo ca đang ra sức ngu xuẩn! Không, không được, tên này dường như đã rất nhiều người dùng qua, vậy thì gọi là. . . . . .

Sẹo ca, ngươi thật là dùng mạng ra sức ngu xuẩn!

Nghĩ tới, ta nghiêng đầu nói với Lục Trúc: "Chờ một chút cầm bộ y phục khoác thêm cho hắn."

Lục Trúc vẻ mặt không tình nguyện: "Hắn cũng không coi ta là người."

"Hắn lúc nào thì không coi ngươi là người?"

"Hắn mới vừa rồi thật sự là ‘không coi ai ra gì’!" Lục Trúc đem ngu ngốc cùng vặn vẹo nói thành như vậy, tuyệt không muốn nghĩ tốt cho Sẹo ca.

Ta thấy vậy, đưa tay vỗ vỗ đầu của nàng, khích lệ nói: "Ngươi thật có tài hoa, nghe lời nhanh đi."

Lục Trúc được khen thưởng tâm tình tốt rồi, vào nhà cầm y phục của nam nhân, vẻ ban ơn đưa cho Sẹo ca.

A, người rất có sức quyến rũ, đây cũng là hết cách rồi, ta bất đắc dĩ nghĩ. Thấy Sẹo ca bỏ công sức như vậy, ta không phải nên đối tốt hơn với hắn một chút hay sao? Ta rất nghiêm túc nghĩ tới chuyện này có thể được.

Sáng hôm sau, trời vừa sáng, chỗ ở của chúng ta đã không có Sẹo ca, có thêm một người trẻ tuổi giống Chung Quỳ Lương như đúc. Hắn sửa sang hành trang xong, nhìn ta một cái thật sâu, mới dứt khoát quay đầu rời đi.

Ta đoán lấy năng lực của Sẹo ca, hẳn là không cần mấy ngày là có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi, đối với lần này ta vô cùng có tự tin.

Sau khi Sẹo ca rời đi, ta gọi Lục Trúc cùng A Tam dùng cách không bị Chung Quỳ Lương phát hiện ra cứu tỉnh hắn.

Hai người kia nghiêm túc lại nghiêm túc lại nghiêm túc ngược con gà trống một trận, Chung Quỳ Lương rốt cuộc bị gà trống kêu tỉnh.

Bởi vì ngày hôm trước gặp phải sự cố có thể nói là kinh khủng, chuyện đầu tiên sau khi Chung Quỳ Lương tỉnh táo lại là liền muốn chạy đi, dùng phương thức không quấy rầy bất luận người nào. Nhưng hắn lại không biết từng cử động của mình đều nằm dưới tầm mắt chúng ta. Ừ, vì công tử ngu ngốc Chung Quỳ Lương.

Sau đó, Chung Quỳ Lương đang lẩn trốn nhanh chóng gặp được một bạch y cô nương đang kêu cứu mạng. Bạch y cô nương mang khuôn mặt tuyệt sắc, trong mắt hiện lệ nhìn hắn.

"Công tử, chân của tiểu nữ bị trật rồi, có thể đến giúp ta hay không."

Chung Quỳ Lương do dự một chút, vẫn bởi vì bản tính thiện lương tới cứu ta. Rất nhanh, Chung Quỳ Lương thật vất vả trốn chạy liền bị ta dẫn về ổ sói, bị ta dùng khuôn mặt khác lừa gạt trở lại.

Chung Quỳ Lương nhìn căn nhà quen thuộc trước mặt, hàm răng đập vào nhau: "Đây, đây là nhà ngươi?"

Ta hơi ửng đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu: "Ta tạm thời ở nơi này."

"Vậy, vậy ta đã đưa cô nương đến, liền rời đi trước được rồi." Chung Quỳ Lương sắc mặt cứng ngắc mà nói.

Ta lộ ra vẻ mặt mất mát, đáng thương nhìn hắn: "Không thể dìu ta vào trong sao công tử?"

Chung Quỳ Lương thấy dáng vẻ trẹo chân đáng thương cũng không đi được đường của ta, không thể làm gì khác hơn là lại tới đỡ, không bao lâu liền đỡ ta vào. Tiếp đó, hắn cẩn thận nhìn chung quanh một lần, hình như bởi vì không nhìn thấy người ngày hôm qua, hắn thở phào nhẹ nhõm thật to, ngồi xuống. Ta mỉm cười kêu một tiếng, kêu một tiểu nha đầu xinh đẹp vào.

"Dâng trà cho công tử."

Mặc dù hôm qua mới ăn đồ hòa hài, nhưng Chung Quỳ Lương vẫn rất đơn thuần nhận lấy ly trà tiểu nha hoàn mặc hồng y dâng lên. Vừa lên mắt có chút nghi ngờ nhìn chung quanh một lần, đoán chừng là đang suy nghĩ nơi này thật là không thích hợp, rõ ràng là cùng một chỗ, nhưng cách bài trí và người đều hoàn toàn khác nhau.

Ngày hôm qua thì xấu xí đến làm cho người phát bệnh tim, hôm nay lại xinh đẹp nhu nhược đến khiến lòng người sinh thương tiếc.

Điểm duy nhất giống nhau là, nhà này ở nơi rừng sâu núi thẳm.

Chung Quỳ Lương vốn muốn uống trà đột nhiên nghĩ đến cái gì, dừng một chút, nhìn về phía nữ tử xinh đẹp trước mặt.

Ta chỉ mang theo Lục Trúc mỉm cười lại với hắn, một chút ý hại người cũng không có, nhu nhu nhược nhược.

Chung Quỳ Lương nhìn một hai cái, cẩn thận uống một ngụm trà, tiếp đó nhăn mày lại, hình như là cảm thấy mùi vị trà này có chút kỳ quái.

Đột nhiên,áptiểu nha đầu mặc hồng y dáng vẻ dường như rất gấp g, thoáng một cái lao về phía trước, một thứ gì đó màu da người rơi từ trong tay áo của nàng ra ngoài.

Chung Quỳ Lương cúi đầu nhìn, một đoạn ngón tay lăn đến đụng vào bên chân hắn.

Chung Quỳ Lương: ". . . . . . Này này chuyện này. . . . . ."

Ta thấy thế, lập tức tiến lên một bước, đá ngón tay này một đá, ngón tay lập tức biến mất bên trong góc nhà tối.

Sắc mặt Chung Quỳ Lương trắng nhợt, tỉnh táo nói: "Tại hạ vẫn là cáo từ trước thì tốt hơn!"

Nhìn mặt hắn tám phần đụng phải quỷ, ta lại lần nữa lộ ra nét mặt thất vọng, khẽ gật đầu một cái.

Chung Quỳ Lương thở dài một hơi thật to, đi ra ngoài. Mới đi ra khỏi cửa, bước nhỏ liền đổi thành sải bước chạy, sắc mặt bị sợ đến xanh mét thê thảm, thật vất vả chạy ra được nửa rừng, rốt cục ở bên ngoài gặp được một lão hán đang đốn củi.

Hắn mới vừa rồi chạy như vậy, cũng đã sớm lạc mất phương hướng, sau khi tìm lung tung mới tìm được người đốn củi.

"Lão Hán, xin hỏi nơi này là nơi nào, làm sao để rời khỏi đây?" Hắn cẩn thận hỏi người phía trước.

Người phía trước quay đầu lại, vẻ mặt ôn hòa mở miệng: "A, nơi này là Nam Sơn lâm, đi thẳng hướng bên kia là có thể đi ra ngoài." Lão Hán đứng lên, lại vẫn rất cao .

Chung Quỳ Lương nghe lão Hán nói, đi thẳng về phía trước, tiếp đó đi tới đi lui, liền đến một căn nhà quen mặt.

Chung Quỳ Lương: ". . . . . ."

Ta cùng Lục Trúc từ đầu tới cuối gương mặt bình tĩnh, thật ra thì trong rừng này có một mê trận nho nhỏ, mặc kệ hắn đi như thế nào, trên thực tế đều sẽ đi tới đây. Làm một nữ phụ ác độc chuyện tốt không biết làm, chuyện xấu cũng biết trước, loại trận này quả thực là chút lòng thành.

Lúc này, ta cùng Lục Trúc đã đổi thành gương mặt của cô gái nhỏ, đi đến phía trước.

"Công tử, lạc đường?"

Chung Quỳ Lương chầm rì rì xoay người, thấy là hai nữ tử hoàn toàn khác lúc trước, hắn chỉ vào trước mặt: "Đây là các ngươi nhà?"

Ta khẽ mỉm cười gật đầu một cái: "Nhìn công tử mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, không bằng trước đi nghỉ ngơi một chút?"

"Không, không cần." Chung Quỳ Lương vội vàng cự tuyệt.

Lục Trúc mau tới trước, theo như lời ta dạy ấn vào huyệt của Chung Quỳ Lương, làm cho hắn không có lực rời đi.

"Không cần sợ, chúng ta không phải yêu quái." Ta lại nói.

Lục Trúc ở bên cạnh mở miệng: "Ai nha, người trong nhà dầu không đủ đâu rồi, đến lúc đó như thế nào mà xạo (!) thành người khác, lần này khó được gặp được trùm háo sắc." Nàng nói xong, vẫn còn rất tiếc nuối nhìn Chung Quỳ Lương.

Cả người Chung Quỳ Lương đều không tốt rồi, giãy giụa, nhưng giãy giụa vẫn bất động: ". . . . . ."

Ta đột nhiên xinh đẹp cười: "Làm sao sẽ không đủ?" Nói xong, ánh mắt quét Chung Quỳ Lương một cái.

Sắc mặt Chung Quỳ Lương càng không tốt.

Cứ như vậy, trước khi Sẹo ca trở lại, ba người ta cùng A Tam Lục Trúc vẫn tiến hành chơi đùa Chung Quỳ Lương. Rốt cuộc, hai ngày sau Chung Quỳ Lương công tử đơn thuần bị chơi hư.

Trong đó, chúng ta cho hắn sáu lần cơ hội chạy trốn, nhưng mỗi lần hắn đều tự mình chạy về, coi như vừa bắt đầu không tin mình gặp phải quỷ, càng về sau cũng phải tin. Thời điểm chúng ta tính toán bỏ qua cho hắn, hắn đã đến mức nhìn ai cũng thấy thành quỷ, ai cũng không chịu thân cận.

Lúc này, ta mới kịp phản ứng hẳn là đã giày vò quá mức. Hiện tại hắn chẳng những sợ nữ nhân, sợ bất kỳ nữ nhân nào, hắn thậm chí xem ai cũng là quỷ. Trong trạng thái khẩn trương này hắn lại vẫn không hỏng mất mà kiên cường còn sống, xem ra hắn còn có thể chờ đợi nữ phụ cô nương xinh đẹp đáng yêu tới cứu vớt hắn!

Có lẽ làm nhiều chuyện ác, trước đêm đi đón Sẹo ca, ta có một giấc mộng không quá hòa hài.

Ta nằm mơ thấy ta chết, tung bay trên bia mộ của mình, có một bạch y nam tử thực phiền, mỗi ngày mỗi đêm đều ngồi khoác lác trước mộ ta, khoác lác cái đại gia ngươi!

Rốt cuộc có một ngày, một nam tử che mặt xông vào, hắn đào mộ của ta lên, lấy tro cốt của ta ra, sau đó. . . . . . Ăn hết.

Sau khi ăn xong, đầy trời ánh lửa sáng lên, một nhóm người hướng về phía hắc y nam kêu đánh kêu giết. Hắc y nam quay người bỏ chạy, phía sau một bạch y nam đuổi theo không nghỉ, hắc y nam chạy như điên, không cẩn thận trượt chân rơi xuống nước, hắn mang theo nét mặt dử tợn, vùng vẫy trong nước mấy canh giờ.

Sau đó. . . . . . Giấc mộng này kết thúc.

Sau khi ta tỉnh lại, cả người cũng không tốt rồi, khóc thút thít không ngừng, Lục Trúc cũng không cách nào dỗ được ta.

Mẹ kiếp, ta bị người ăn, người ăn ta đó thế nhưng ngoài ý muốn trượt chân rơi xuống nước cứ thế mà chết đi! Tên than bùn này có bao nhiêu biến thái mới ăn tro cốt a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.