Cuối cấp 2, năm lớp 9 tôi và My quen thân với nhau. Lúc đó tôi chính là một đứa quậy banh nóc, ai cũng dám chơi cùng. Đâu nghĩ sẽ quen thân với My ngoan hiền lúc đó. Tôi thường hay rủ con bé đến Virgo chơi, dù sao tôi là một vị khách rất đặc biệt ở đó, thậm chí còn quen biết với chủ quán.
My ngây thơ chỉ dám đi cùng tôi đến Virgo, nhưng không hiểu tại sao có một lần con bé lại đến đó một mình. Việc con gái cưng của gia đình khá giả lạc vào một nơi hỗn tạp thì chính là món mồi ngon đầy hấp dẫn. Chả biết nó nói chuyện với thằng nào mà bị người ta chuốc rượu rồi kéo đi, nếu như không phải con bé hay đi với tôi đến quán, nhân viên trong quán đều đã quen mặt con bé kịp thời ngăn lại chứ thật không biết chuyện gì sẽ xảy ra với nó.
Lúc nhận được con bé từ tay chị chủ quán, đầu tóc bù xù, cả người thì quần áo xộc xệch. Cổ tay với mặt thì đỏ tấy lên, ôm tôi khóc bù lu bù loa. Sau này mới biết là vì nó hay tới quán cùng với tôi nên đã quen biết được thằng trời đánh kia, thằng kia đổ lời ngon ngọt vào tai thế là mới đánh liều đi một mình tìm thằng kia.
Nên từ đó con bé rất đề phòng trai lạ, có đi uống đi ăn thì cũng phải có người quen đi cùng chứ nhất định không đi một mình nữa.
Tôi ngồi dỗ con bé, lúc này mặt tôi lại hướng ra cửa phòng. Hai cái tượng đang đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào tôi, một đứa thì đưa tay lạy trời lạy đất.
Một đứa thì hai tay đút túi quần, ánh mắt lạnh lẽo như muốn khâu lại cái mỏ của tôi. Tôi nghiêng đầu chớp mắt, nhăn mặt nhìn hai đứa nó, tín hiệu cầu cứu thì bắn tứa lưa tung.
Hai đứa kia thì vẫn đứng y nguyên, My thì nức nở trong lòng tôi. Bụng thì réo lên liên tục. Sau chuyện này, có lẽ có xám hối bao nhiêu lần thì cũng không rửa được hết tội mất...haizzzzzz
Sau khi dỗ cô nàng kia nín khóc, tôi mới có thể lết đi chuẩn bị đi công viên chơi. Theo dự định thì sáng nay cả đám sẽ đi nhưng là do tôi nên chiều mới đi được. Cảm giác tội lỗi nhân đôi.
Điện thoại hôm qua không sạc, sau khi lấp đầy cái dạ dày của mình tôi mới bật nguồn điện thoại lên. Phải nói là thông báo tin nhắn với cuộc gọi nó nhảy liên tục, mắt tôi hoa lên. Đến khi thông báo gần đây nhất là tin nhắn đến từ cái tên Hoàng Nhật.
Hoàng Nhật: ‘ Dậy chưa?’ 7:18
Hoàng Nhật: ‘ Thật sự là ngủ quên trời quên đất luôn rồi à?’ 10:15
Hoàng Nhật: ‘ Đang ở Hồ Mây, có tới không?’ 11:05
Tôi nhìn thời gian trên điện thoại, bây giờ đã là 13:08 rồi. Tôi không trả lời tin nhắn ngay mà đi thay quần áo trước. Lúc đang thay thì lại nghe tiếng thông báo có tin nhắn tới.
Hoàng Nhật: ‘ Cuối cùng cũng dậy rồi?’
Tôi bôi kem chống nắng thì liếc qua điện thoại, thuận tay trả lời.
Hân Ngọc: ‘ Mới dậy’
Hân Ngọc: ‘ Có nắng lắm không?’
Hoàng Nhật: ‘ Không nắng lắm, khá mát’
Kèm theo đó là bức ảnh một góc chụp thuyền hải tặc đang đưa lên cao, bầu trời trong xanh có vài áng mây trắng bồng bềnh
Tôi thả một hình trái tim vào ảnh. Tay cầm lấy cái túi đeo chéo vải màu đen, tiện tay cầm theo cả cái mũ lưỡi trai. Thẳng tiến tới Hồ Mây.
Lên Hồ Mây thì phải đi cáp treo lên, tôi thích thú chụp lại rất nhiều bức ảnh. Lần cuối tôi đi Hồ Mây là vào năm lớp 8, nhưng là đi cùng với đội nghi thức của thành phố. Kỉ niệm vẫn còn y nguyên, sự hào hứng chỉ có hơn chứ không hề giảm bớt đi tí nào.