Khi Nào Trăng Sáng Dẫn Lối Anh Về

Chương 12: Đánh nhau



“Đừng xen vào chuyện của người khác!” Áo jacket da lộ ra bộ dạng hung ác, ba tên du côn bên cạnh cũng vây lại.

Tạ Vũ thấy tình hình không ổn, lùi ra sau đám đông, lấy điện thoại gọi cho Hướng Vân, đầu bên kia nhận máy rất nhanh: “Phóng viên Tạ, có chuyện gì sao?”

“Tôi và thầy Lục ở bến xe trong làng, gặp phải chút phiền phức, thầy Lục và mấy tên du côn đánh nhau rồi, làm phiền cô dẫn cảnh sát tới đây đi.”

“Được được được, tôi dẫn người tới ngay, cô đừng vội.”

Cúp điện thoại, Tạ Vũ nhìn sang đầu bên kia, mấy người đã đánh nhau. Cô lấy máy ảnh ra, nhắm chuẩn cảnh hỗn loạn đó, nhấn màn trập. Dân làng xem náo nhiệt xung quanh thấy cô cầm máy ảnh thì có hơi tò mò.

Lúc này áo jacket da kia có lẽ vừa bị Lục Viễn hất xuống đất, bò dậy lao vào anh lần nữa, lại bị Lục Viễn túm cổ tay vặn một cái, rồi một đạp đá bay, lăn xa hai mét.

Mấy tên bị chọc giận, mấy tên du côn này chắc độ cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, dáng người dân bản địa điển hình, vóc dáng không cao lại gầy. Nhưng vùng này từng là đất Nam Man, truyền thống hung ác còn truyền lại đến ngày nay, ra tay đặc biệt tàn nhẫn.

Dáng người Lục Viễn cao lớn, đơn đả độc đấu, mấy thanh niên này riêng từng người thì không phải là đối thủ của anh, nhưng bốn người cùng vây đánh thì tình hình không ổn, hất một tên ra, tên khác lại xông tới.

Anh dựa lưng vào chiếc minibus để tránh trước sau có địch, nhưng mấy người rất nhanh đã ẩu đả tụm vào một chỗ, rầm rầm rầm, vì mấy người này đánh nhau mà chiếc minibus lắc lư không ngừng, trên xe có người chạy xuống tránh xa xa quan sát.

Tạ Vũ cất di động xong, chạy tới chui lên xe. Hướng Hiểu Quyên nằm bò bên ghế, sợ đến mức run lẩy bẩy.

Cô kéo cô bé lên: “Xuống xe!”

“Con không xuống.” Tuy từ chối, nhưng lần này giọng cô bé có vẻ vô cùng yếu ớt.

Tạ Vũ dùng sức lôi cô bé lên, suy cho cùng chỉ là một bé gái mười hai tuổi, bị cô kéo xuống rất dễ dàng.

Mấy người đã đánh tới trước sạp hàng nhỏ bên cạnh. Lục Viễn bị vây quanh ở giữa, trên đầu có vết máu lan ra, mái tóc ngắn trên trán dính vào chất lỏng màu đỏ kia.

Hướng Hiểu Quyên sợ đến độ khóc lớn, đột nhiên giãy khỏi tay Tạ Vũ, như một con nghé xông tới mấy người kia, lại thoáng cái bị người ta đẩy ra.

“Con không đi theo mấy người nữa!” Cô bé run lẩy bẩy kêu khóc.

Nhưng mấy tên du côn đã bị thương, nào đâu cam lòng, lại đánh đến độ đỏ cả mắt. Một tên trong đó tiến lên lôi phắt Hướng Hiểu Quyên ra: “Cút đi! Đừng có cản trở ông.”

Thấy cuộc ẩu đả lại sắp bắt đầu, Tạ Vũ ở xa xa thấy Lục Viễn thở hổn hển, vết thương trên mặt có thể thấy rõ ràng. Anh mím môi, sự tức giận hiện đầy trong mắt. Khi hai tên vung nắm đấm xông về phía anh, anh đột nhiên quơ lấy băng ghế bên sạp hàng nhỏ, hét lớn một tiếng, đập mạnh tới. Hai tên đó dùng tay chắn, nhưng vẫn ngã xuống đất.

Tạ Vũ giật nảy mình, thấy hai tên còn lại cũng không biết lấy gậy từ đâu, cô vội la lên: “Dừng tay lại! Cảnh sát đến rồi!”

Cô nói tiếng phổ thông, hai tên chuẩn bị ra tay đều sửng sốt, mắt đỏ ngầu nhìn sang phía cô. Mà đúng lúc này, Tạ Vũ thấy Hướng Vân dẫn hai cảnh sát mặc đồng phục thở hồng hộc chạy tới.

“Tất cả dừng tay lại!” Một cảnh sát trong đó quát lớn, “Để đồ trong tay xuống.”

Hai tên đó hậm hực ném gậy, hung ác trừng Lục Viễn.

Hướng Vân chạy tới, nhìn mấy tên này, nhíu mày nói: “Lại là mấy người à.”

Trong làng quê nhỏ cả thảy cũng chỉ có mấy người như vậy, mấy tên du côn đoán chừng cũng là khách quen của đồn cảnh sát. Hai cảnh sát lắc đầu còng bọn chúng lại: “Chưa hết tháng giêng nữa, bọn mày đã gây rắc rối cho ông, có thể yên tĩnh chút được không hả.”

Hai tên dưới đất hít ngược hơi lạnh vì đau, chỉ Lục Viễn nói: “Làm gì mà chỉ bắt bọn tôi, tên đó cũng đánh mà, chúng tôi bị nó đánh bị thương hết kìa.”

“Mấy tên du côn chúng mày đánh một giáo viên, còn nói không biết ngượng à. Đi, về đồn cảnh sát hết rồi nói.”

Hướng Vân đi đến bên cạnh Lục Viễn, lo lắng hỏi: “Lục Viễn, anh không sao chứ?”

Lục Viễn quệt máu trên trán, lắc đầu.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hướng Vân lại hỏi.

Lục Viễn hung dữ trừng Hướng Hiểu Quyên sợ đến mức không dám lên tiếng ở bên cạnh: “Nó muốn theo mấy tên đó xuống Quảng Đông làm việc, tôi tới cản nó.”

Hướng Vân giật nảy mình, nói: “Hiểu Quyên, em còn chưa học hết tiểu học nữa, mới bao nhiêu tuổi chứ? Theo mấy người này đi Quảng Đông, có biết là làm việc gì không?”

Hiểu Quyên khẽ nói: “Họ nói có thể dẫn con đi kiếm tiền.”

Hướng Vân không nói được gì lắc đầu.

Tạ Vũ đi tới, nhìn vết thương của Lục Viễn, hỏi: “Có cần đi bệnh viện không?”

Lục Viễn: “Không cần.”

“Tôi thấy anh bị thương nặng lắm.”

“Tôi không sao.”

Hướng Vân cũng nói: “Tôi cũng thấy anh bị thương có vẻ không nhẹ đâu, thật sự không cần đi bệnh viện sao?”

“Thật sự không cần đâu.”

Tạ Vũ khẽ cười một tiếng: “Tôi chưa thấy người đàn ông nào bướng như anh bao giờ.”

Lục Viễn lạnh mặt đưa tay về phía cô: “Đưa máy ảnh cho tôi.”

Tạ Vũ hơi ngẩn người nói: “Đây là bằng chứng, lát nữa tôi sẽ đưa cho cảnh sát.”

Lục Viễn nâng cao giọng, tức giận nói: “Đưa máy ảnh cho tôi!”

Tạ Vũ cười lạnh một tiếng: “Tại sao tôi phải đưa cho anh? Đây là máy ảnh của tôi, anh có giỏi thì đến cướp đi?”

Lục Viễn tiến lên một bước, dường như muốn cướp máy ảnh của cô thật. Tạ Vũ vội bảo vệ máy ảnh ở sau lưng, ngẩng đầu nhìn thẳng đôi mắt lạnh lùng của anh. Hai người trông hơi có tư thế giương cung bạt kiếm.

Hướng Vân thấy vậy, mỉm cười giải vây: “Lục Viễn, vừa rồi là Tạ Vũ gọi điện thoại cho tôi đấy. Cô ấy đến đây lấy tin về tình hình của trẻ em bị bỏ lại và trường tiểu học trong thôn làng chúng ta. Cô ấy sẽ không đăng mấy tấm ảnh đánh nhau này đâu. Đúng không, phóng viên Tạ?”

Tạ Vũ cười gật đầu: “Đương nhiên, tôi là phóng viên quen ghi lại mọi tình huống, mấy tấm ảnh chụp ban nãy, cùng lắm là tôi đưa cho cảnh sát, đăng lên chẳng có chút ý nghĩa nào.”

Lục Viễn hừ lạnh một tiếng: “Tôi hi vọng cô không để tôi xuất hiện trong bất kì bài báo nào của cô.”

Tạ Vũ nói: “Yên tâm đi, tôi không tò mò về anh đến mức cứ viết cái không thể đâu.”

Hướng Vân nhìn hai người: “Chúng ta đến đồn cảnh sát lấy lời khai trước đi, lát nữa tôi mời mọi người đi ăn cơm.”

Lục Viễn nói: “Còn hai đứa bé ở nhà nghỉ, tôi đi đón hai đứa trước.”

Anh đi mấy bước, khi đi ngang qua mấy người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt, kéo túi lớn túi nhỏ chờ xe đi ra ngoài làm việc, anh đột nhiên quay đầu thờ ơ nhìn Hướng Hiểu Quyên đi theo phía sau, chỉ mấy người phụ nữ đó, rồi chỉ Tạ Vũ một cái: “Sau này lớn lên em muốn giống bọn họ? Hay là muốn giống chị ấy?”

Hướng Hiểu Quyên nhìn mấy người kia, rồi lại nhìn Tạ Vũ đang đeo túi máy ảnh. Đó là hai loại người hoàn toàn khác nhau, cho dù là một cô bé mười hai tuổi ở nông thôn cũng có thể phân biệt được.

Đối với Tạ Vũ và mấy người phụ nữ nông thôn đó mà nói, không quan trọng ai ưu việt hơn. Nhưng đối với cô bé sống trong núi sâu nghèo khó, không có gì sánh bằng ước mơ thế giới bên ngoài, thì đó là hai cuộc đời khác nhau. Mà điều cô bé hướng tới là người sau.

Tạ Vũ nhìn những dân làng chuyện trò vui vẻ kia, lại có chút muốn tự giễu. Thật ra cô cũng không khác gì họ, chẳng qua cũng là người bình thường vùng vẫy trong cuộc sống mà thôi, có lẽ cô còn có nhiều phiền não và hoang mang hơn họ, bởi vì cô mất phương hướng hơn họ.

————————

1. Những chương nào ngắn tớ sẽ post chung hai hoặc ba chương.

2. Tớ cố gắng giữ tốc độ mỗi ngày hoặc cách ngày một chương, nghỉ lâu tớ sẽ có thông báo, nên hi vọng các bạn không giục. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.