Khi Nào Trăng Sáng Dẫn Lối Anh Về

Chương 18: Trẹo chân



Lục Viễn ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Là rất tròn.”

Không những tròn, mà còn gần nữa, giống như treo trên đỉnh núi. Sắc trời càng tối thì ánh trăng càng sáng, chưa được bao lâu, một tầng ánh sáng đã bao phủ cả ngọn núi, con đường nhỏ không cần đèn pin cũng thấp thoáng rõ ràng.

Chỗ thú vị nhất của vầng trăng kia chính là dường như luôn di chuyển theo bước chân họ, kinh nghiệm mới lạ thế này khiến cô nhớ đến câu hát trong bài ca dao lúc nhỏ, “Vầng trăng đi em cũng đi.”

Sau lưng Lục Viễn, cô cười chỉ bầu trời: “Anh có cảm thấy mặt trăng đang đi theo chúng ta không?”

Lục Viễn nói: “Đó là ảo giác. Khoảng cách chúng ta đi có thể không đáng kể so với khoảng cách của mặt trăng với trái đất, thị giác không phân biệt được sự thay đổi, cho nên sẽ cảm thấy mặt trăng luôn đi theo chúng ta.”

Tạ Vũ phì cười thành tiếng: “Anh có thể suy nghĩ lãng mạn một chút được không? Đúng rồi, trước đây anh học gì?”

Lục Viễn cầm đèn pin ở phía trước, im lặng bước đi, không trả lời cô.

Tạ Vũ cười: “Anh đúng là miệng vỏ trai mà, cạy cũng cạy không ra? Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, thật sự không định viết anh vào bài báo của tôi đâu.”

“Thương mại.” Lục Viễn đột nhiên nói.

“Ồ.” Tạ Vũ gật đầu, “Vậy anh làm gì trước khi đến đây?”

“Tài chính.”

“Ở đâu?”

Lục Viễn nói: “Giống như cô, lang thang ở thành phố lớn.”

Lên núi dễ xuống núi khó, hai người dần đi đến sườn đồi dốc nhất. Bên con đường núi nhỏ hẹp là hai nghĩa trang, mấy ngôi mộ xếp trong đó, trong ánh trăng loang lổ, bia mộ màu trắng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Tạ Vũ chẳng còn tâm tư cười đùa nữa, bước đi dè dặt, kinh hồn bạt vía đi theo sau lưng anh.

Một cơn gió nhẹ chợt thổi qua, cành cây phát ra tiếng rào rào. Tạ Vũ không dám nhìn lung tung, chỉ nhìn thẳng bóng hình cao lớn phía trước. Nhưng bên khóe mắt chợt lóe lên một cái, cô vẫn quay đầu theo bản năng. Vừa quay đầu liền thấy một chùm lửa xanh, lơ lửng trước một ngôi mộ.

Cô chợt thấy căng thẳng, nói: “Đó là cái gì vậy?”

Lục Viễn theo tiếng quay đầu lại, nhìn về hướng cô chỉ, sau đó thản nhiên nói: “Ma trơi.”

“Cái gì cơ?” Tạ Vũ kinh hãi, theo bản năng nhào sát vào người anh, đóm lửa xanh kia bay về phía họ.

Tạ Vũ thấy ngọn lửa đó đang di chuyển, tay chân luống cuống mất năng lực hành động bình thường, vì đang đi xuống dốc nên trượt chân cả người ngã về trước.

Lục Viễn túm lấy cô theo phản xạ, không ngờ bị cô kéo ngã theo. Hai người vướng vào nhau, lăn xa hơn mấy mét dưới đất mới miễn cưỡng dừng lại.

May là đường đất, mặt đất sau cơn mưa toàn là lá rụng cỏ khô, nên ngã không đau lắm. Chỉ là tư thế của hai người quả thật hơi kì lạ. Lục Viễn nằm nghiêng dưới đất, ôm Tạ Vũ nằm nghiêng dưới đất giống như vậy. Dưới ánh trăng, hai bóng đen ôm nhau trông có vẻ hơi đặc biệt dây dưa.

“Cô không sao chứ?” Lục Viễn hỏi bằng giọng có phần khẩn trương.

“Không sao.” Tạ Vũ đỡ lồng ngực anh ngồi nhổm dậy, mặc dù tư thế mập mờ, nhưng lúc này cô lại không có suy nghĩ gì khác, dù sao cũng đã bị dọa một lần, quả thật không phải kinh nghiệm hay ho gì. Cô thở phào một hơi, lại có chút oán trách, “Ban nãy anh nói ma trơi gì đấy? Làm tôi sợ muốn chết.”

Lục Viễn ngồi dậy, cười nói: “Ma trơi là lân quang, nghĩa trang trong núi hay thấy lắm. Cô có chút thường thức được không? Đừng tự mình dọa mình.”

Tạ Vũ nói: “Tôi chưa ở trong núi bao giờ, trời tối om thấy dọc đường nhiều mồ mả như vậy đã hơi ghê ghê rổi, rồi bị anh nói chữ ma gì đó nữa, đột nhiên nghe đương nhiên là sợ rồi.”

“Vậy bây giờ thì sao?”

Tạ Vũ vượt qua người anh, nhìn về hướng bãi đất ban nãy, ma trơi kia không biết đã tắt từ lúc nào, chỉ còn lại một ngôi mộ lẳng lặng ở đó. Cô lắc đầu: “Tàm tạm, tôi cũng không nhát gan đến vậy.”

Lục Viễn cười đầy ẩn ý, rồi nói: “Vậy cô xoay người nhìn đằng sau thử xem.”

Tạ Vũ không rõ vì sao xoay người lại, trong nháy mắt la to một tiếng.

Thì ra hai người đã lăn đến trước một ngôi mộ, bia mộ ửng hiện ánh sáng xanh đen kia ở ngay bên cạnh cô, trước bia mộ còn có hai cây nến đã cháy hết, có lẽ là tháng giêng có người tới thờ cúng.

Cô vỗ vỗ ngực, chửi tục một câu, nổi nóng nói: “Mẹ nó anh có thể đừng dọa người khác được không!”

Lục Viễn chậm rãi đứng lên, dùng đèn pin soi bia mộ đó, kéo cô dậy: “Nói tục trước mộ phần, coi chừng người trong đó bò ra dạy dỗ cô đấy.”

Tạ Vũ cũng đứng lên, nhấc khuỷu tay huých mạnh anh một cái. Lục Viễn khẽ rên đau một tiếng.

Nhưng khi cô trút giận xong chuẩn bị nhấc chân định đi, chân phải lại đột nhiên đau nhói một trận, cô ai da một tiếng.

“Sao vậy?” Lục Viễn nhíu mày hỏi.

Tạ Vũ hít một hơi lạnh nói: “Tôi bị trẹo chân rồi.”

“Vậy còn đi được không?’

Tạ Vũ cắn răng: “Để tôi thử xem.”

Nhưng cô vừa bước chân phải một cái, cơn đau kia lại không hề khách sáo ập tới, không khỏi lại shh một hơi.

Trẹo chân có vẻ rất nghiêm trọng.

Lục Viễn buông tay cô ra, vòng ra trước mặt cô khom lưng xuống: “Lên đây đi.”

“Không cần đâu.”

Lục Viễn cười khẽ một tiếng: “Vậy cô đi được không? Còn nửa đường đấy.”

Tạ Vũ do dự trong chốc lát: “Anh có được không? Tôi không nhẹ lắm đâu.”

“Gầy sắp thành tờ giấy rồi, một tay tôi cũng xách cô lên được.”

Tạ Vũ xì một tiếng: “Ít khoác lác đi.”

“Nhanh lên một chút! Đừng rề rà nữa, nếu không người trong ngôi mộ bên cạnh sẽ bò ra đuổi chúng ta đấy.”

Tạ Vũ lắc đầu phì cười, từ từ nhích một cái, hai tay đặt lên lưng anh: “Vậy tôi không khách sáo đâu.”

Lục Viễn đỡ đùi cô, dùng sức đưa lên lưng, nói: “Khách sáo thì không cần, có điều cô đàng hoàng một chút đừng có nhúc nhích. Xuống dốc khó đi, nếu ngã nữa thì phiền phức thật đấy.”

Tạ Vũ nói: “Nếu anh không được thì thả tôi xuống.”

“Ừm.”

Tuy vẫn còn lạnh, nhưng Lục Viễn mặc không dày, bờ lưng rắn chắc như một bức tường cứng rắn. Vì dùng sức mà cánh tay như chứa đựng một loại sức mạnh được miêu tả sinh động. Tạ Vũ đột nhiên tưởng tượng thân thể anh dưới lớp quần áo là bộ dáng gì.

Hôm qua sau khi tìm được Hiểu Quyên trong làng, Lục Viễn tiện thể sửa tóc lại, lúc này chỉ còn những sợi tóc ngắn và cứng dựng thẳng đứng, như tuyên bố rõ sự ngạo mạn và kiêu căng của người đàn ông này.

Ở trên người anh, Tạ Vũ cầm đèn pin, ánh sáng thẳng tắp ấy chiếu rọi con đường nhỏ dưới chân hai người. Anh đi rất chậm, nhưng từng bước vững vàng kiên định.

Núi rừng mùa đông vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng côn trùng kêu chim hót. Vì vậy ngoài tiếng bước chân của Lục Viễn ra, trong sự yên tĩnh này, hơi thở của hai người có vẻ đặc biệt rõ ràng.

Hai người không nói gì nữa rất lâu, cuối cùng vẫn là Lục Viễn mở miệng trước: “Sao không nói gì vậy?”

Tạ Vũ khựng lại, cười khẽ một tiếng, nhìn đỉnh đầu anh: “Tôi phát hiện đầu anh có hai xoáy. Mấy người già nói người có hai xoáy thông minh.”

“Vậy sao? Nhưng hình như tôi không thông minh lắm.”

“Tôi cũng thấy vậy. Người thông minh sẽ không ở trong núi sáu năm.”

Lục Viễn trầm mặc.

Tạ Vũ suy nghĩ một chút, giọng nói thoáng nghiêm túc: “Hôm nay sau khi đến nhà họ Hướng, trong lòng tôi hơi xúc động.”

Lục Viễn hỏi: “Cảm thấy họ nghèo khổ quá sao?”

Tạ Vũ lắc đầu: “Tôi cũng thấy qua người nghèo ở thành phố, thậm chí còn nghèo hơn họ nữa. Nhưng hai trạng thái hoàn toàn khác nhau. Người nghèo trong thành phố, ngoại trừ những người vì nguyên nhân thân thể, thì phần lớn đều sẽ có phần oán trách và mất thăng bằng. Nhưng người ở đây thì khác, vì nghèo khó là tình trạng bình thường, mọi người đều xấp xỉ nhau, nên ngược lại rất bình thản, cũng có thể tiếp nhận trạng thái này như chuyện đương nhiên.”

Lục Viễn trầm mặc một lúc, hỏi: “Cô có biết câu chuyện cậu bé chăn cừu không?”

“Là câu chuyện chăn cừu lấy vợ sinh con chăn cừu ấy hả?”

Lục Viễn gật đầu: “Trước kia tôi đọc truyện này cũng chế giễu sự dốt nát của cậu bé chăn cừu giống nhiều người. Nhưng đến đây mới biết, cái gọi là dốt nát chẳng qua là do thiếu giáo dục mà thôi. Ở đây, rất nhiều đứa trẻ chưa học hết giáo dục bắt buộc đã đi làm, không hề nói những đứa trẻ này trời sinh không thích đi học, mà chỉ là vì giáo dục không theo kịp, bố mẹ không có học thức bỏ bê, nhà trường lại không có năng lực quản lý. Vì vậy mà đa số người chỉ có thể vùng vẫy ở tầng lớp thấp, hơn nữa sẽ ảnh hưởng tiếp đến thế hệ sau. Tôi không phải chỉ đọc sách không, nhưng đối với trẻ em ở miền núi mà nói, lên đại học là con đường duy nhất để chúng bước vào dòng chảy tiến lên tầng lớp trên.”

Anh dừng một chút, “Có lẽ là vì như vậy, nên tôi luôn cảm thấy trẻ em ở đây nên chăm chỉ tự giác hơn một chút, không tránh khỏi việc nghiêm khắc phê bình chúng. Nhưng thật ra bọn trẻ cũng chỉ là những đứa trẻ nên hưởng thụ tuổi thơ mà thôi.”

Tạ Vũ thừa nhận gật đầu: “Tôi nghĩ nếu như tôi sinh ra ở đây, có thể cũng sẽ không có cơ hội lên đại học, mười lăm, mười sáu tuổi đã theo người lớn vào nhà máy làm việc. Hơn nữa sẽ cảm thấy tất cả những chuyện này đều là lẽ đương nhiên.”

Lục Viễn: “Trước kia tôi đọc qua một câu trong một cuốn tạp chí địa lý: Sự bất bình đẳng lớn nhất của loài người chính là bất bình đẳng về nơi sinh ra.”

“Không sai.” Tạ Vũ dừng một chút, hỏi: “Chính vì nguyên nhân này nên anh ở lại đây hỗ trợ giáo dục?”

Lục Viễn cười một tiếng: “Tôi không phải là người có tình cảm như vậy. Hồi đó đến đây, đúng lúc gặp phải việc trường thiếu giáo viên, nên tạm thời giúp đỡ. Không ngờ năm này qua năm khác, chẳng khi nào có giáo viên đến, nên tôi vẫn không đi được.”

“Nếu anh muốn đi, bất kể có giáo viên đến hay không thì anh cũng đi được. Việc này không phải là trách nhiệm của anh.”

Lục Viễn nói: “Cô nói đúng. Nhưng khi một chuyện trở thành thói quen, thì tâm trạng rời đi đó sẽ không mãnh liệt đến vậy. Tôi biết mình sẽ không ở đây cả đời, nhưng lại không xác định được khi nào đi.”

Tạ Vũ cười: “Anh không cần giải thích nhiều vậy đâu, thật ra anh vẫn không đành lòng, không phải sao? Không đành lòng nhìn những đứa trẻ trong trường không có giáo viên dạy?”

Lục Viễn bật cười lắc đầu.

Tạ Vũ lại hỏi: “Anh không sợ về thành phố thật sẽ không thích ứng được sao? Anh ở đây ngay cả internet cũng không có, anh không lo mình bị thế giới vứt bỏ từ lâu rồi sao?”

Lục Viễn bất đắc dĩ cười một tiếng: “Đã có cảm giác này. Hai năm qua về mỗi năm, gặp bạn học bạn bè trước kia, đề tài nói chuyện tôi đều theo không kịp.”

Tạ Vũ nói: “Bất kể thế nào thì tôi vẫn rất khâm phục dũng khí của anh. Bất kể anh đến đây vì thất tình hay là cuộc sống gặp khó khăn, nhưng dám vứt bỏ mọi thứ trong quá khứ thì lợi hại lắm đấy.” Nói đoạn, mỉm cười không biết làm thế nào, “Không giống như tôi, rõ ràng đã chán ghét cuộc sống hiện tại, nhưng vẫn kéo dài hơi tàn tiếp tục lãng phí thời gian.”

“Cô không thích làm phóng viên ư?”

“Không thể nói là không thích, công việc này là lý tưởng trước đây của tôi. Chỉ có điều hiện thực và chênh lệch vẫn luôn có sự khác biệt, thu nhập bình thường, kiểm soát tin tức, cuộc sống không có quy luật, vì danh vì lợi không thể không làm những hành động khiến mình khinh bỉ. Trước khi tôi đến còn bị người ta đánh dẹp trên mạng nữa kìa. Nói thật, những vấn đề thực tế này khiến tôi ngày càng xa rời lý tưởng trước đây, năm năm làm phóng viên, cảm xúc mạnh mẽ ban đầu cũng mài mòn gần hết. Cũng thấy rất nhiều người bạn lần lượt chuyển nghề, nói không chừng ngày nào đó tôi sẽ đi làm việc khác.”

Lục Viễn rất lâu mới lên tiếng: “Bất kể làm nghề gì, không quên nguyện vọng ban đầu là quan trọng nhất.”

Tạ Vũ ngẩn ra, sau đó nở nụ cười: “Anh nói không sai. Không quên nguyện vọng ban đầu.”

Con đường núi vốn hơn hai mươi phút, vì nguyên nhân của Tạ Vũ mà trở nên dài đằng đẵng. Lục Viễn cõng cô, đi rất chậm, thỉnh thoảng còn phải thả xuống nghỉ một lát.

Nhưng cũng chính là quãng đường dài hơn này đã kéo đôi nam nữ xa lạ lại gần nhau. Họ chỉ quen biết hai ngày, lại bỗng có phần giống như bạn cũ đã quen biết nhiều năm.

Những lời nói thường ngày không muốn thổ lộ kia, dưới ánh trăng này, đều muốn nói cho đối phương nghe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.