Hai người xuống chân núi là đã hơn tám giờ.
Lúc qua sông, Tạ Vũ nói: “Anh thả tôi xuống đi, tôi tự đi.”
Thật ra chân vẫn còn đau, nhưng cô sợ anh mất thăng bằng thì hai người đều ướt như chuột lột.
Lục Viễn cười một tiếng: “Yên tâm, nếu tôi không đứng vững thì sẽ ném cô đi, như vậy nếu có rơi xuống nước thì cũng chỉ một mình cô thôi.”
Tạ Vũ cười ha ha.
Đương nhiên hai người không rơi xuống sông. Con sông này Lục Viễn đã đi qua vô số lần, nhắm mắt cũng đi sang được, cho nên bước đi ung dung, cõng Tạ Vũ qua sông rất thuận lợi.
Vì là thứ bảy, nên sân trường nho nhỏ yên tĩnh đến độ chỉ nghe thấy tiếng gió đêm thổi qua.
Lục Viễn cõng Tạ Vũ đến cửa kí túc xá của Trần Tâm Duyệt, gõ cửa, bên trong mở ra rất nhanh, khuôn mặt ngạc nhiên mừng rỡ của Trần Tâm Duyệt lộ ra: “Tạ Vũ, chị rốt cuộc về rồi? Em sắp buồn chán muốn chết rồi đây.” Nói xong mới ý thức được tình hình trước mắt không đúng, thấy Tạ Vũ xuống từ trên lưng Lục Viễn, lại vội hỏi: “Chị sao vậy?”
Tạ Vũ nhảy một chân ngồi xuống cái ghế duy nhất trong phòng, nói: “Xuống núi không cẩn thận bị trẹo chân.”
Lục Viễn đi theo bên cạnh cô, chờ cô ngồi xuống, ngồi xổm xuống, vén quần cô lên, thấy mắt cá chân hơi bầm tím, khẽ nhíu mày: “Sưng rồi, tôi đi lấy ít rượu thuốc xoa cho cô.”
Lục Viễn đứng dậy đi ra ngoài. Trần Tâm Duyệt tò mò xem chân cô: “Sưng thật rồi? Sao chị bị trẹo chân nặng vậy?”
“Tôi đi lên núi thăm hỏi gia đình Hiểu Quyên, Hiểu Cương, lúc xuống núi thì trời tối, giữa đường không cẩn thận rồi ngã nhào.”
Trần Tâm Duyệt hiểu rõ gật gật đầu: “Vậy là thầy Lục cõng chị về sao?”
Tạ Vũ gật đầu: “Lần này đúng là phải cảm ơn anh ta.”
Trần Tâm Duyệt ngẩng đầu nhìn cô, nháy nháy mắt với cô cười nói: “Em cảm thấy chị với thầy Lục có chút vấn đề đấy.”
Tạ Vũ như cười như không nhìn cô ấy: “Vấn đề gì?”
“Vấn đề nam nữ.”
Tạ Vũ xì một tiếng: “Em cảm thấy cái tính cách đó của Lục Viễn có thể có vấn đề nam nữ với tôi được sao?”
Trần Tâm Duyệt nói: “Anh ta ở trong núi quanh năm, ngày ngày thấy không phải người già thì là con nít, đột nhiên một cô gái xinh đẹp giống như chị đến, cho dù là Liễu Hạ Huệ thì cũng khó mà không động lòng đấy.”
Tạ Vũ bật cười lắc đầu, đang định mở miệng nói thì Lục Viễn quay lại, tay cầm một chai rượu thuốc nhỏ, khuôn mặt nặng nề như tảng băng. Không biết là có phải nghe được đoạn đối thoại vừa rồi của hai người không.
Trần Tâm Duyệt chột dạ lè lưỡi, tránh sang một bên.
Lục Viễn ngồi xổm xuống trước mặt Tạ Vũ, hờ hững nói: “Có thể hơi đau, cô chịu đựng một chút.”
Tạ Vũ cười nói: “Anh ra tay đi, đồng chí cách mạng không sợ đau.”
Lục Viễn cúi đầu cười thầm một tiếng, đổ rượu thuốc vào mắt cá chân cô, tay khẽ dùng sức.
Giây tiếp theo, Tạ Vũ shh một tiếng: “Đau.”
Lục Viễn ngẩng đầu nhìn cô: “Không phải không sợ đau sao?”
Tạ Vũ nhếch môi một cái, nhìn vết thương buổi sáng lưu lại trên mặt anh: “Quan niệm về cái đau của chúng ta có hơi sai lệch, cho nên vẫn phiền anh ra tay nhẹ một chút.”
Lục Viễn nhếch miệng cười, khẽ lắc đầu: “Nhẹ một chút thì không tan máu bầm được, cô cố gắng chịu đi.”
Thật ra ngoài lần đầu không chuẩn bị tâm lý, Tạ Vũ đau đến độ thắt cả tim ra, thì lần sau anh xoa bóp khá dễ chịu, đương nhiên, anh quả thật cũng nhẹ tay một chút.
Trần Tâm Duyệt đứng bên cạnh đột nhiên hỏi: “Vậy ngày mai chị còn đi được không?”
Lúc này Tạ Vũ mới nhớ ra ngày mai là ngày cô về, đang suy tính, Lục Viễn ngẩng đầu nhìn cô một cái, rồi cúi đầu rất nhanh. Cô nhìn ngón tay xoa bóp mắt cá chân mình của anh, nói: “Xem chừng ngày mai không đi được rồi, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại, bảo người ta đổi lại vé máy bay là được.”
Lục Viễn nói: “Chân cô thế này còn đau thêm hai ngày nữa, đi từ trường ra đến quốc lộ mất nửa tiếng, khẳng định là không được. Nếu không vội quá, thì thứ ba hẵng đi.”
Tạ Vũ gật đầu: “Cũng chỉ có thể như vậy thôi.”
Trần Tâm Duyệt vui vẻ cười nói: “Tốt quá đi, như thế chị Tạ Vũ có thể ở lại thêm hai ngày với em rồi.”
Tạ Vũ mỉm cười bất đắc dĩ.
“Xong rồi.” Lục Viễn xoa rượu thuốc xong, thả ống quần cô xuống, nhưng không đứng lên ngay mà chỉ ngẩng đầu nhìn cô. Ánh mắt hai người giao nhau, một người hướng sáng một người ngược sáng, ánh mắt như điểm phân chia giao hội giữa sáng và tối.
Khuôn mặt Lục Viễn không có bất kì cảm xúc gì, ánh mắt đang nhìn cô như có điều suy nghĩ, lại giống như có chút hoang mang. Tạ Vũ từng thấy qua ánh mắt này, đêm hôm kia, khi cô ngồi hút thuốc dưới ánh trăng từng có ánh mắt này.
Nhưng dường như anh lấy lại tinh thần rất nhanh, khẽ mỉm cười đứng dậy: “Cả ngày hôm nay mệt rồi, ngủ sớm chút đi.” Nói đoạn lại quay đầu nói với Trần Tâm Duyệt, “Cô Trần cũng vậy, nếu thật sự buồn chán, thì ngày mai trong làng có họp chợ, cô có thể đi dạo loanh quanh.”
Trần Tâm Duyệt gật đầu: “Thật sao? Vậy ngày mai tôi đi xem thử, mua chút gì ngon về làm một bữa.”
Lục Viễn đi tới cửa, không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên lại ngoảnh đầu nhìn Tạ Vũ đang ngồi ở chỗ cũ, nhưng còn chưa chờ Tạ Vũ tỏ vẻ mặt thắc mắc thì lại lạnh lùng rời khỏi.
Nhờ Trần Tâm Duyệt giúp đỡ, Tạ Vũ lấy chút nước nóng tùy tiện lau người rồi lên giường. Cô và Trần Tâm Duyệt vùi trên giường xem một bộ phim nhàm chán, cơn buồn ngủ ập đến rất nhanh, lần lượt thiếp đi.
Có lẽ đúng là giày vò cả ngày, nên thần kinh suy nhược của Tạ Vũ không đến gây phiền phức, cô chìm vào giấc ngủ rất nhanh. Nhưng giấc ngủ này ngủ chẳng yên ổn, mơ rất nhiều giấc mơ, giấc mơ tràn đầy pheromone đàn ông.
Ngủ một giấc dậy còn chưa quá nửa đêm, lấy điện thoại ra nhìn giờ, vừa hơn mười hai giờ, ngủ nữa lại trở nên khó khăn. Hơi thở đều đều của Trần Tâm Duyệt bên tai càng làm giảm cơn buồn ngủ của cô.
Tạ Vũ ngủ phía ngoài giường, rón rén bò dậy xuống giường, không đánh thức cô gái đang ngủ say.
Trong bóng tối, cô lần mò mang đôi giày vải kia vào, chân hình như bớt đau một chút, nhưng bước đi vẫn cực khó chịu. Cô đi rất chậm, vì đôi giày vải dưới chân mà gần như không có bất kì âm thanh nào.
Bên ngoài phòng là sự yên tĩnh ngăn cách với thế giới. Bầu trời đêm khuya xa xa, một vầng trăng tròn sáng rực treo trên ấy, những vì sao giăng đầy cả bầu trời, từng ngôi sao dường như đều sáng rực lấp lánh. Bầu trời này không có chút dấu vết bị nhiễm khói bụi, sạch sẽ mà tự nhiên như thế, Tạ Vũ đã không còn nhớ bao nhiêu năm chưa thấy qua.
Có lẽ từ trước đến nay cô chưa thấy qua bao giờ.
Cô đi vòng qua căn nhà đằng trước, đi đến sân thể dục trước phòng học, cô định đi đến tảng đá lớn kia ngồi.
Khi đi đến giữa đường, ngoài tiếng nước chảy róc rách ở con suối nhỏ phía trước, cô thấp thoáng nghe được một ít âm thanh khó phân biệt khác. Cô từ từ đi thêm mấy bước về phía trước, đột nhiên ngơ ngẩn bất động.
Dưới ánh trăng, người đàn ông đang đứng tắm bên dòng suối. Bóng lưng lộ ra trọn vẹn, nhìn một cái không sót gì. Nhưng vì trong màn đêm, cho dù ánh trăng sáng rực, thì bóng lưng cao lớn kia thật ra cũng có chút mờ mờ ảo ảo, giống như được phủ một tầng ánh sáng dìu dịu, có vẻ không chân thật đến thế.
Có lẽ do giá rét, nên cả người anh từ trên xuống dưới hơi căng cứng, đường cong và bắp thịt kia vô cùng rõ ràng, giống như được gọt dũa bằng dao thủ công.
Tim Tạ Vũ chợt đập hơi nhanh, ánh mắt lại không tài nào dời đi được nữa. Đối với phụ nữ mà nói, sự mê hoặc của giác quan thường thấp hơn đàn ông nhiều. Nhưng lúc này đây, cô phát hiện thật ra cũng chẳng khác biệt.
Thân thể người đàn ông này khiến cô suy nghĩ vẩn vơ như thế, giống như giấc mộng xuân mà cô vừa mơ ban nãy.