Khi Nào Trăng Sáng Dẫn Lối Anh Về

Chương 8: Ra phố



Tạ Vũ chăm chú nhìn thằng bé đến báo cáo, cô thấy đứa trẻ này trông rất quen. Đương nhiên, nơi này cả thảy chỉ khoảng sáu mươi học sinh, qua lại một ngày, mười đứa thì có tám, chín đứa đều sẽ thấy hơi quen.

Nhưng cô quả thật nhớ thằng bé này, chính là thằng bé sáng sớm hôm nay ở cửa nói cho cô biết Lục Viễn đi đón học sinh. Đứa bé gái bên cạnh nhỏ hơn thằng bé một, hai tuổi. Hai đứa đều ăn mặc không mấy sạch sẽ, mặt mũi cũng hơi bẩn, nhưng đều có một đôi mắt to trắng đen rõ ràng, ánh mắt ngây thơ đơn thuần ấy như dòng nước trong veo của con suối nhỏ kia.

Hai đứa trẻ đi theo Lục Viễn ra cửa. Tạ Vũ nghĩ nghĩ, để chén xuống, nói với hiệu trưởng Điền: “Tôi cũng đi xem thử.”

Cô trở lại kí túc xá lấy máy ảnh và ba lô, khi đuổi theo Lục Viễn, anh đang dắt hai đứa trẻ qua sông, nghe tiếng động phía sau, quay đầu nhìn, thấy Tạ Vũ vội vàng chạy lên trước, nhíu mày nói: “Cô làm gì vậy?”

“Tôi giúp anh đi tìm người!”

Lục Viễn nhìn túi máy ảnh cô đeo trên người: “Cô tới giúp tìm người, hay là giúp bản thân cô tìm tài liệu thực tế?”

Tạ Vũ thản nhiên nói: “Tôi là một phóng viên, nếu như gặp được tài liệu thực tế hay, đương nhiên sẽ không muốn bỏ lỡ.”

“Cô đừng gây thêm phiền phức cho tôi!” Lục Viễn lạnh lùng nói.

“Tôi sẽ không phiền phức hơn anh dẫn hai đứa trẻ đi tìm người đâu.”

“Tôi dẫn hai đứa là vì nữ sinh chúng tôi đi tìm là chị của hai đứa, hai đứa biết con bé, tìm sẽ tiện hơn.”

Tạ Vũ nói: “Nữ sinh trốn đi tên là Hướng Hiểu Quyên đúng không? Tôi biết là ai, cô bé lớp bốn đúng không? Dáng người khá cao, buộc tóc đuôi ngựa, hôm nay mặc áo bông màu đỏ.”

“Đúng rồi ạ!” Thằng bé trước mặt trả lời thay Lục Viễn.

Tạ Vũ mỉm cười, nhướng nhướng mày đắc ý với Lục Viễn. Hôm qua cô đã xin hiệu trưởng Điền danh sách học sinh, khoảng sáu mươi học sinh là khá ít, ít nhiều gì cô cũng biết một chút. Năm nay Hướng Hiểu Quyên mười hai tuổi, coi như là học sinh lớn tuổi ở đây, cộng thêm cô bé trông trưởng thành hơn mấy đứa trẻ bằng tuổi một chút, cho nên Tạ Vũ có mấy phần ấn tượng về cô bé.

Lục Viễn nghe cô nói như vậy thì cũng chỉ có thể ngầm đồng ý cho cô đi cùng.

Ba người lên bờ, bước lên con đường nhỏ bên bờ ruộng. Lục Viễn đi đằng trước không nói câu nào, bóng dáng cao lớn gần như chắn hết phong cảnh phía trước. Lúc này đang là chạng vạng tối, thỉnh thoảng có nông dân đi ra ngoài đang xách cuốc về nhà, thấy Lục Viễn thì nhiệt tình chào hỏi.

Thoạt đầu hai đứa trẻ cũng không dám lên tiếng, vẫn là Tạ Vũ mở miệng hỏi tên hai đứa trước.

Thằng bé nói: “Con tên Hướng Hiểu Cương ạ.”

Cô bé nói: “Con tên Hướng Hiểu Hà ạ.”

“Hai đứa là anh em ư?”

Hiểu Cương nói: “Bố Hiểu Hà là chú của con, chị Hiểu Quyên là chị ruột con ạ.”

Tạ Vũ gật đầu, lại hỏi: “Tại sao chị hai đứa muốn bỏ nhà đi vậy?”

Hiểu Cương nói: “Chị con không thích đi học, chạy ra ngoài nhiều lần lắm rồi. Nhưng trước đó là đi vào làng lên mạng, lần này là lần đầu tiên nói muốn đi làm.”

Hiểu Hà phụ họa: “Lần nào cũng cần thầy Lục tìm chị con về.”

Dù sao thì cũng là trẻ con, giọng hai đứa ngoài chút trách móc ra, thì ít nhiều gì cũng có chút thích thú, chẳng cảm thấy đây là chuyện lớn nguy hiểm gì.

Tạ Vũ nghĩ nghĩ, hỏi: “Bố mẹ hai đứa đâu?”

Hiểu Cương im lặng một hồi, khẽ nói: “Mẹ con và thím con đã chết hồi bọn con còn nhỏ rồi, bị chết cháy khi đi làm bên ngoài đó. Bây giờ bố con và chú con đi làm ở Quảng Đông.”

Tạ Vũ hỏi: “Có phải chị em nhớ bố em không? Nên muốn đi tìm bố em?”

Hiểu Cương lên giọng hỏi vặn lại: “Mới không phải ấy. Bố con kết hôn lần nữa, người phụ nữ đó lại không phải người chỗ bọn con, năm ngoái cũng chẳng về.”

Hiểu Hà nhỏ giọng phụ họa: “Bố con cũng vậy.”

Tạ Vũ hiểu rõ, hỏi dò: “Vậy hai đứa đều ở với ông bà nội sao?”

“Dạ.” Hai đứa trẻ đáp.

Thật ra trẻ em bị bỏ lại ở vùng núi đa số đều như vậy, chỉ có điều mấy đứa trẻ này đặc biệt hơn một chút, ngoài việc là trẻ em bị bỏ lại ra, bọn chúng còn mồ côi mẹ.

Tạ Vũ nhìn hai cái bóng nhỏ trước mặt, tuy dường như hai đứa chẳng buồn đến thế, nhưng cô lại thoáng nghẹn ngào ở cổ họng.

Lục Viễn đi đằng trước đột nhiên quay đầu lại, nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: “Cô có thể thu lại lòng hiếu kì của người làm phóng viên cô không?”

Tạ Vũ cười hỏi vặn: “Anh cũng có thể thu lại chút thành kiến đó của anh không? Tôi không phải nói với người khác câu nào là cũng viết hết vào bản thảo bán lấy tiền đâu!”

Hai đứa trẻ ở giữa không hiểu hai người lớn này đang nói gì, nhưng cũng cảm nhận được mùi thuốc súng trong đó, lần lượt nhìn hai người, cũng không dám lên tiếng.

Mấy phút sau, Tạ Vũ lại mở miệng hỏi: “Chuyện thế này thường xuyên xảy ra ư?”

Lục Viễn hờ hững trả lời cô: “Không thường xuyên.”

Sau đó lại yên lặng kéo dài.

Đi gần nửa tiếng, mới đi từ con đường nhỏ làng quê đến con đường thôn bằng xi-măng.

Ven đường có hai tiệm tạp hóa, một chiếc xe lôi được cải tạo để chở khách đậu đằng trước. Người trong tiệm đều quen biết Lục Viễn, nhiệt tình chào hỏi: “Thầy Lục, lúc này rồi mà còn phải ra chợ sao?”

Lục Viễn gật đầu.

Tài xế xe lôi trung niên ngồi lên xe: “Vậy mau lên, trễ nữa thì trời tối mất.”

Loại xe lôi chở khách ở nông thôn này, phía sau là hai hàng ghế ngồi đối ngược nhau, chen một chút là khoảng mười người ngồi được. Bốn người leo lên xe, chia ra ngồi hai bên cũng coi như rộng rãi.

Tài xế nổ máy xe, ở phía trước thuận miệng hỏi: “Thầy Lục, trễ thế này thầy đi vào làng làm gì thế?”

“Một học sinh chạy mất, tôi đi tìm em ấy về.”

“Là con nhóc Hướng Hiểu Quyên trên núi đó đúng không? Trước đó tôi thấy nó đón xe đi ra phố, sao lại là lén trốn đi rồi?”

“Ừm.” Lục Viễn hờ hững đáp.

Vì đường khó đi, nên tài xế không nói nhiều nữa. Hai đứa trẻ ngồi trên xe lắc lư theo xe, trở nên vô cùng hưng phấn, kìm lòng không đặng mà đá qua đá lại đùa giỡn ầm ĩ.

Nhưng còn chưa quậy được bao lâu thì đã bị Lục Viễn bực mình quát một tiếng: “Ngồi yên đó!”

Hai đứa trẻ vội vàng ngồi nghiêm chỉnh.

Cảm xúc của trẻ con luôn thay đổi bất ngờ. Hướng Hiểu Cương không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên có chút giống như buồn bã rụt rè liếc nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “Có phải chị đi làm việc thật không thầy? Có phải chị ấy cũng mặc kệ con không?”

Lục Viễn hung dữ nói: “Chị em ngay cả bản thân cũng lo không xong, còn bảo em ấy lo cho em à!”

Thân thể nho nhỏ của Hiểu Cương lắc lư trong xe lôi, thằng bé mở đôi mắt to nhìn Lục Viễn bên cạnh, đột nhiên òa một tiếng khóc lớn.

Hiểu Hà ngồi bên này thấy anh họ khóc thì cũng òa khóc theo thằng bé.

Tài xế đằng trước thấy thú vị, cười ha ha.

Tạ Vũ vỗ vỗ bé gái bên cạnh: “Đừng lo. Thầy Lục của hai đứa sẽ tìm chị về.”

Lục Viễn quay đầu nhìn đằng trước, làn gió mát thổi mái tóc ngắn của anh cuồn cuộn ra sau như cơn sóng. Dường như anh lờ đi tiếng khóc của hai đứa trẻ, khẽ nhíu mày, vẻ bực bội chán ghét viết rõ ràng.

Tạ Vũ nhìn về phía anh: “Tâm trạng không tốt, trút lên người bọn trẻ thì có hơi quá rồi đấy.”

Lục Viễn quay đầu nhìn về phía hai đứa trẻ đang khóc bù lu bù loa, móc hai tờ giấy vệ sinh trong túi ra, vươn tay túm lấy hai đứa bé, lau mặt hai đứa qua loa hai cái: “Nín đi! Chị hai đứa không đi xa đâu.”

Hiểu Cương khụt khịt mũi, nghẹn ngào hỏi: “Thật ạ?”

Lục Viễn nói: “Chị em đâu phải chạy một hai lần, lần nào mà không tìm về được.”

Tạ Vũ nhìn khẽ cười một tiếng.

Lục Viễn trừng cô: “Cười cái gì mà cười!?”

Tạ Vũ cười sâu hơn: “Tôi cười là chuyện của tôi, đâu có chọc gì đến anh?”

Lục Viễn lạnh mặt hừ một tiếng: “Cái vẻ mặt nhìn quanh xem trò vui này của cô khiến người ta chán ghét lắm.”

Tạ Vũ nhún nhún vai: “Người ta cũng không thích kiểu đàn ông nhỏ mọn như anh đâu.”

Hiểu Cương từ đối diện chuyển sang ngồi bên cạnh cô: “Con thích thầy Lục ạ.”

“Con cũng thích ạ.” Hiểu Hà cũng nói.

Cảm xúc của trẻ con đến nhanh đi nhanh, vừa khóc một trận, bây giờ lại quăng đi hết. Hiểu Cương dè dặt sờ sờ túi máy ảnh của Tạ Vũ: “Chị phóng viên ơi, chị chụp cho bọn con tấm ảnh được không?”

Tạ Vũ cười: “Được chứ.”

Cô lấy máy ảnh ra bật lên. Hiểu Cương kéo em họ ngồi bên cạnh Lục Viễn, lại bị Lục Viễn túm đẩy lại phía đối diện: “Muốn chụp thì hai đứa chụp, đừng chụp thầy.”

Hai đứa nhóc con lại ồn ào kéo tay anh: “Thầy Lục, chúng ta chụp một tấm đi.”

Tạ Vũ nghiêng đầu cười nói: “Anh thấy đấy, phóng viên chúng tôi chụp ảnh cũng đâu chỉ là để bán lấy tiền, cũng có thể để thỏa mãn mong ước của bọn trẻ mà.” Nói đoạn, lại nói với hai đứa trẻ, “Có phải hai đứa rất muốn chụp ảnh với thầy Lục không?”

Hai đứa trẻ gật đầu lia lịa.

Lục Viễn quay đầu đi: “Tôi không chụp.”

Tạ Vũ giơ máy ảnh lên, hai đứa trẻ cũng mặc kệ Lục Viễn bên cạnh phản ứng gì, cười ha ha hướng về phía ống kính. Tách tách hai tiếng, vì khoảng cách quá gần, một lớn hai nhỏ, ba cái đầu nhét hết ống kính. Hai đứa trẻ toét miệng cười rạng rỡ, Lục Viễn thì lại nghiêng mặt, mặt mày đen sịt bực mình nhìn đằng trước xe.

Tạ Vũ để máy ảnh xuống, hai đứa trẻ lập tức di chuyển tới, sáp lại bên cạnh cô xem ảnh đầy phấn khởi.

Lục Viễn vẫn nghiêng đầu, lạnh lùng nói: “Đừng công bố lung tung.”

Tạ Vũ nhìn anh một cái, nói: “Có phải anh cảm thấy tôi cứ chụp bừa tấm ảnh là sẽ bán hết không. Yên tâm đi, chờ tôi về rửa ra rồi gửi ảnh cho mọi người.”

Hiểu Cương rất vui: “Có thật không ạ?”

“Ừm, chờ chị về Thượng Hải rửa ra sẽ gửi.” Cô gật đầu, lại thờ ơ nói với Lục Viễn, “Dù sao thì thầy Lục cũng đã nói sẽ rời khỏi đây nhanh thôi, nên coi như chụp tấm ảnh làm kỉ niệm, không tốt sao?”

Sắc mặt Lục Viễn cứng đờ, anh không đáp lại lời cô.

Hiểu Cương nghi hoặc nói: “Thầy Lục sẽ rời khỏi trường tiểu học Hồng Khê bọn con sao?”

Lục Viễn không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ im lặng nhìn con đường làng ngoằn ngoèo phía trước. Hồi lâu sau, anh mới thấp giọng nói: “Mấy đứa sẽ có giáo viên mới đến.”

Hiểu Cương nghe xong, cúi đầu đan ngón tay vào nhau, không nói thêm gì nữa.

Chiếc xe lôi vẫn đang lắc lư lạch cạch, nhưng không khí trong xe đột nhiên trở nên là lạ. Tạ Vũ nhìn người đàn ông đối diện, anh nhìn thẳng phía trước, trong mắt anh, cô thấp thoáng thấy được sự hoang mang của một người đàn ông.

Sắc trời tối dần, Tạ Vũ mở miệng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này: “Còn bao lâu nữa thì đến chợ?”

“À, còn mười mấy phút nữa là đến.” Tài xế đằng trước trả lời cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.