Khi Nào Trăng Sáng Dẫn Lối Anh Về

Chương 9: Tìm người



Chờ những căn nhà ngói ven đường trốn dần đi, con phố trong làng cũng không còn xa nữa. Vì hôm nay không phải là ngày họp chợ, nên trên đường rất ít người, đặc biệt là bây giờ trời tối, chỉ có lác đác mấy cư dân đi lại trên đường.

Xuống xe, Lục Viễn móc hai mươi đồng đưa cho tài xế. Tài xế đó nói thế nào cũng không nhận, Lục Viễn liền nhét tiền vào xe ông ấy, kéo hai đứa trẻ sải bước rời khỏi.

Tài xế gọi ở phía sau: “Thầy Lục, có cần tôi chờ thầy về không?”

Lục Viễn xua xua tay nói: “Không cần đâu, tôi còn không biết hôm nay có về được không nữa. Trời tối rồi chú về trước đi. Nếu chúng tôi về, trễ thì tìm chiếc xe trong làng là được.”

Tài xế đó ồ một tiếng, cười nổ máy xe.

Tạ Vũ đuổi theo người đang đi cực nhanh, hỏi: “Phải tìm thế nào?”

Lục Viễn không nhìn cô: “Trong làng chỉ có một con đường nhỏ thế này, chỉ cần chưa rời khỏi làng vào huyện là dễ tìm thôi.”

Hiểu Cương hỏi: “Vậy lỡ như chị em đi vào huyện rồi thì sao ạ?”

Lục Viễn giơ cổ tay lên, vén tay áo hỏi: “Xe vào huyện trễ nhất là năm giờ, chị em chắc không đuổi kịp.”

Anh đang định thả tay xuống, Tạ Vũ nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cổ tay anh.

“Cô làm gì vậy?”

Tạ Vũ liếc nhìn anh đầy ẩn ý, kéo tay anh sang một chút, nhìn chiếc đồng hồ đeo tay trên cổ tay anh, rồi sau đó cười một tiếng: “Jaeger-LeCoultre?”

Lục Viễn rút tay lại thả xuống, thờ ơ liếc cô một cái, không trả lời.

Hướng Hiểu Cương bên cạnh không rõ vì sao: “Chị phóng viên, chị nói gì vậy ạ?”

Ánh mắt Tạ Vũ nhìn Lục Viễn, cô nói: “Không có gì đâu.”

Lục Viễn đứng bên đường nhìn quanh một chút, chỉ bên tay trái nói: “Hiểu Cương Hiểu Hà, hai đứa đi đến tiệm internet bên kia, thầy sang tiệm internet bên này tìm thử. Hiểu Quyên có tám chín phần là đang lên mạng.”

Hai đứa trẻ gật đầu lia lịa, đang định cất bước chạy, Lục Viễn lại dặn: “Đừng có chạy lung tung, nếu không thấy chị em thì sang đây tìm thầy.”

“Dạ.”

Con đường này cũng dài cả thảy mấy trăm mét, chỉ có hai tiệm internet. Tạ Vũ đi theo Lục Viễn vào một tiệm, cái mùi thuốc lá, mì ăn liền nồng nặc ấy ập vào mặt. Khác với đường phố yên tĩnh bên ngoài, trong tiệm vô cùng ồn ào, đủ mọi tiếng đánh nhau trong game truyền ra từ loa ngoài. Tiệm internet không lớn, chỉ có mấy chục bàn máy vi tính, ngồi đầy kín, phần lớn đều là trẻ vị thành niên, phóng tầm mắt nhìn tới thì đứa nhỏ nhất chỉ chừng mười tuổi.

Ở đây trời cao hoàng đế xa, trẻ vị thành niên không được đi vào khuôn phép này, có mà như không.

Lục Viễn thấp giọng nói: “Đa số đều là trẻ em bị bỏ lại, thiếu sự giám sát.”

Tạ Vũ trầm mặc gật đầu. Cô khẽ nheo mắt, thấy vị trí gần cửa nhất, một thằng bé đang đeo tai nghe, vừa phả khói phì phì, vừa mở to hai mắt nhìn chằm chằm màn hình, tay thao tác nhanh trên bàn phím.

Đứa bé đó cao lắm là mười một, mười hai tuổi.

Lục Viễn nhìn quanh một vòng, không hề thấy bóng dáng Hướng Hiểu Quyên, xoay người đi ra ngoài.

Tạ Vũ hỏi: “Nếu Hiểu Quyên đã đi vào huyện thật thì làm thế nào?”

“Báo cảnh sát.”

“Báo cảnh sát có thể tìm được ư?”

Lục Viễn hơi bực bội móc một điếu thuốc ra châm: “Có tìm được hay không thì tôi cũng không lo được, tôi cũng đâu phải bố mẹ con bé.”

Nói câu này xong, anh lại chợt mím môi im lặng, nhíu mày, vẻ chán ghét hiện rõ ràng.

Đúng lúc này, đầu khác ven đường, giọng Hướng Hiểu Cương đột nhiên vang lớn: “Thầy Lục ơi! Thầy Lục ơi! Chị con ở đây này.”

Lục Viễn quay đầu nhìn, lập tức sải bước đi sang bên đó.

Mấy người đứng ở cửa tiệm internet, ngoài hai đứa trẻ ra, đứa ở giữa chính là Hướng Hiểu Quyên. Con bé đang cúi đầu, bị ba người nam nữ vây quanh.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Lục Viễn đến gần, hỏi bằng giọng trầm trầm.

Ba người quay đầu nhìn sang, một người phụ nữ trung niên trong đó chỉ Hướng Hiểu Quyên hỏi anh: “Anh là người lớn nhà nó à?”

Lục Viễn nói: “Tôi là thầy của con bé.”

“Thầy ư?” Người phụ nữ hừ một tiếng, “Anh dạy học sinh hay thật đấy, ăn cắp tiền ở tiệm internet chúng tôi.”

Lục Viễn kinh ngạc, dường như có chút khó tin: “Cái gì cơ?”

“Tôi nói học sinh của anh ăn cắp tiền ở chỗ chúng tôi. Nếu không phải thấy nó là một con nhóc, thì đã chặt tay nó lâu rồi.”

Lục Viễn liếc nhìn Hướng Hiểu Quyên cúi đầu không nói, hỏi: “Ăn cắp bao nhiêu?”

Người phụ nữ nói: “Ba trăm.”

Bà ta vừa dứt lời, Hướng Hiểu Quyên rốt cuộc ngẩng đầu, mắt đỏ hoe gào to: “Con không có!”

Cô bé trưởng thành hơn bạn cùng tuổi, nhưng thế nào thì cũng chỉ là một đứa bé mười hai tuổi, trên mặt vẫn còn thấp thoáng nét trẻ con.

Người phụ nữ của tiệm internet đó trừng mắt một cái, chống nạnh nói: “Mày còn nói không ăn cắp à. Chỗ tao là tiệm internet đấy, camera quay hết cả rồi.” Nói đoạn, quay sang Lục Viễn nói, “Thầy có muốn xem thử không?”

Lục Viễn sầm mặt nhìn về phía Hướng Hiểu Quyên, lạnh lùng quát: “Rốt cuộc là có ăn cắp hay không!?”

Hướng Hiểu Quyên cúi đầu im lặng lần nữa.

Lục Viễn nhíu mày, móc tiền trong túi quần ra, nhưng lẻ tẻ không đến hai trăm tệ. Tạ Vũ đứng ngoài quan sát rất lâu lấy ví tiền ra, đưa cho anh hai tờ tiền.

Lục Viễn nhìn cô một cái, khẽ nói: “Cảm ơn cô.”

Khi anh đưa ba trăm tệ cho người phụ nữ, Hướng Hiểu Quyên đột nhiên tiến lên kéo tay anh ra, khóc la lên: “Con chỉ lấy hai mươi đồng thôi! Chỉ lấy hai mươi đồng, đã trả lại rồi, bọn họ gạt thầy đó!”

Lục Viễn thoáng dừng tay lại, một tay kéo cô bé ra, rồi đá cô bé một cái: “Hai mươi hay ba trăm cũng là ăn cắp, còn nhỏ mà không lo học hành đàng hoàng, có tin ông đánh chết mày không!”

Giọng anh hung ác, người xung quanh đều hơi giật mình. Cô bé bị anh đá ngã xuống đất, khóc lớn.

Người phụ nữ cười hì hì: “Bỏ đi bỏ đi, tôi chỉ lấy một trăm đồng thôi. Thầy cũng đừng dọa con nít, về dạy dỗ cho đàng hoàng chút, đánh người cũng không phải là cách đâu.”

Bà ta chụm hai ngón tay rút một tờ tiền trong tay Lục Viễn, kêu mấy người bên cạnh: “Đừng xem nữa đừng xem nữa, vào trong lên mạng hết đi.”

Hai anh em Hiểu Cương, Hiểu Hà đứng sau lưng Tạ Vũ sợ đến mức run lẩy bẩy, cũng không dám tiến lên đỡ chị mình.

“Còn không đi hả!” Lục Viễn trả lại tiền cho Tạ Vũ, lại quát một câu với người dưới đất.

Hiểu Quyên khóc dữ hơn: “Con chỉ lấy hai mươi đồng thôi.”

“Lấy hai mươi đồng thì không phải là ăn cắp à?”

Hướng Hiểu Quyên không trả lời được, chỉ ngồi dưới đất không nhúc nhích. Lục Viễn thấy phiền, vứt điếu thuốc chưa hút xong trong tay, kéo phắt cô bé đi về.

Cô bé bị kéo mấy mét, Tạ Vũ không nhìn nổi nữa, kéo anh lại: “Vừa vừa là được rồi, nói cho cùng nó vẫn là con gái mà.”

Lục Viễn buông tay ra. Tạ Vũ đỡ Hướng Hiểu Quyên khóc sướt mướt dậy, phủi phủi bụi trên người cô bé: “Nín đi nào, lớn như vậy rồi, bị người ta thấy mất mặt lắm.”

Hiểu Quyên lau mặt một cái, thút thít nói: “Con thật sự chỉ lấy hai mươi đồng thôi.”

“Chị tin em.”

“Nhưng thầy Lục không tin.”

Tạ Vũ liếc nhìn Lục Viễn đầy vẻ bực bội trên mặt, nói: “Đương nhiên thầy Lục tin em, nhưng người ta cố ý moi tiền, nếu không đưa tiền, thì tiệm internet nhiều người như vậy, chúng ta có đi được không?”

Hiểu Quyên rốt cuộc cũng không phải là trẻ con bảy, tám tuổi, hiểu đạo lý cô nói, rụt rè liếc nhìn Lục Viễn, nhưng sự căm hận không cam lòng lại hiện trên mặt.

Lục Viễn lạnh lùng nói: “Tôi đi tìm xe, mọi người ở đây chờ tôi.”

Lúc này trời đã tối hẳn, có hai, ba người ló ra khỏi cửa của cái tiệm nhỏ gần tiệm internet ban nãy, tò mò nhìn sang bên này. Có lẽ là đường phố yên tĩnh, nên giọng nói xì xào bàn tán nghe rõ mồn một.

“Người đàn ông vừa rồi là thầy giáo hỗ trợ giáo dục của trường tiểu học Hồng Khê phải không?”

“Hình như vậy.”

“Thật đúng là hung dữ mà!”

“Trẻ con bây giờ không hung dữ một chút thì không quản lý nổi đâu. Bố mẹ đều đi làm bên ngoài, cũng may mà có thầy giáo này để ý.”

Tiếng khóc của Hướng Hiểu Quyên dần dừng lại, em trai Hiểu Cương ở một bên kéo vạt áo cô bé: “Chị ơi, chị đừng chạy trốn nữa nha. Nếu chị chạy trốn thì em với Hiểu Hà sẽ không có chị nữa.”

Cô bé bên cạnh gật đầu: “Lần nào thầy Lục cũng phải tìm chị, thầy sẽ giận đấy.”

Hướng Hiểu Quyên giận dỗi nói: “Ai bắt thầy ấy tìm. Chị muốn đi làm kiếm tiền.”

Tạ Vũ cười: “Em mới mười hai tuổi, là lao động trẻ em, không có chỗ nào nhận em đâu.”

Hiểu Quyên nói: “Tiệm internet cũng nói trẻ vị thành niên không được vào, nhưng không phải cũng toàn là trẻ vị thành niên đó sao.”

Tạ Vũ vậy mà có phần không trả lời được.

Mấy người đang nói, đột nhiên vài giọt nước mưa rơi xuống.

“Trời mưa rồi!” Hiểu Cương đưa tay che, la lớn.

Mưa trong núi đúng là nói đến là đến, Tạ Vũ vội kéo mấy đứa trẻ đứng dưới mái hiên của cửa hàng nhỏ ven đường. Nhanh chóng nghe được tiếng lộp bộp.

Chỉ chốc lát sau, Lục Viễn từ đằng xa chạy tới: “Trời mưa không cách nào về được, tối nay chúng ta ở trong làng.”

Tạ Vũ buột miệng nói: “Ở thế nào?”

Hỏi xong phát hiện hơi thừa thãi. Quả nhiên thấy Lục Viễn nhìn cô có chút giống nhìn đứa ngốc một cái: “Nhà nghỉ. Cô tưởng có khách sạn sao?”

Tạ Vũ xòe xòe tay ra vẻ không sao cả. Hiểu Cương bên cạnh sờ sờ bụng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Con đói rồi.”

Dường như lúc này Lục Viễn mới nhớ ra hai đứa trẻ vẫn chưa ăn cơm, nhíu mày, kéo chúng đi đến quán bún cách đó mấy mét.

Quán không có khách, ông chủ ngồi gà gật bên bếp lò cạnh cửa, thấy có người vào, lảo đảo một cái tỉnh lại, cười hỏi: “Mấy bát bún?”

“Năm bát.”

Bốn bức tường của quán bị ám khói màu vàng sậm, mặt bàn bóng nhẫy, trời lạnh lẽo thế này mà còn có ruồi nhặng đang bay.

Tạ Vũ nói: “Tôi không cần đâu.”

Lục Viễn cũng không ép, sửa lại với ông chủ: “Vậy thì bốn bát.” Nói xong khẽ cười một tiếng với cô, “Tối có đói thì chỗ này cũng chẳng có gì ăn đâu.”

Tuy bún là món thường gặp nhất ở vùng này, nhưng thật ra chẳng phải là món ăn gia đình, muốn ăn bún thì đều phải đi đến quán nhỏ trong chợ. Con nít trong thôn một năm không vào chợ được mấy lần, đối với chúng mà nói, bún cũng là món ăn ngon hiếm có.

Ba đứa trẻ ăn xì xụp rất vui vẻ. Hoàn cảnh trong quán chẳng ra làm sao, nhưng mùi vị bún đó rõ ràng cũng không tệ, hương thơm ập tới từng hồi.

Tạ Vũ đã ăn cơm tối, lúc này cũng chưa đến nỗi đói, nhưng nhìn mấy người ăn thì cũng hơi thèm.

Bát cuối cùng bưng lên, Lục Viễn rút đũa dùng một lần, mở ra chà chà. Anh ngẩng đầu nhìn người đối diện, thấy Tạ Vũ nhìn cái bát của anh, cười nói: “Bún cũng coi như là món ngon đặc trưng ở đây, nếu cô muốn ăn thì kêu thêm một bát nữa.”

“Tôi không ăn hết một bát.”

Lục Viễn nghĩ nghĩ, để đũa xuống, đứng dậy lấy một cái bát sạch tới: “Dù sao thì tôi cũng ăn cơm tối rồi, chia cho cô một nửa, đỡ phải lãng phí.”

Anh chia một nửa từ trong bát của mình sang bát kia, rồi gạt hơn phân nửa thịt bò thái nhỏ trên bún sang. Làm những việc này xong bằng khuôn mặt lạnh lùng, anh đẩy bát bún trải một lớp thịt bò thái nhỏ đến trước mặt Tạ Vũ, mình thì cúi đầu bắt đầu ăn.

Người đàn ông này hình như cũng khá được. Tạ Vũ nhìn đỉnh đầu anh, bật cười lắc đầu, lấy một đôi đũa dùng một lần ra bắt đầu ăn.

Bún thật ra vốn chẳng có mùi vị gì, toàn bộ dựa vào nước dùng và thịt thái nhỏ. Vì thịt bò hầm mềm nhừ kia phần lớn ở trong bát mình, mà nửa bát bún trong quán nhỏ ở nông thôn này ngon hơn Tạ Vũ tưởng tượng rất nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.