Khi Nghi Lâm Gặp Đông Phương Bất Bại

Chương 23



Edit: Dương Tử Nguyệt

Người đến chúc mừng sinh nhật Đông Phương giáo chủ lục tục rời khỏi Hắc Mộc Nhai, mấy ngày ồn ào cũng đã im lặng. Nghi Lâm rút ngâm châm cuối trên ngực Đông Phương Triệt ra, nhỏ giọng nói “Sư phụ, tốt rồi” Đông Phương Triệt không mở mắt mà vận chuyển nội lự quanh mạch đập rồi thu công, ngồi xếp bằng trên giường, duỗi lưng, vui vẻn ói “Nội lực của ta hôm nay lại tiến bộ hơn một chút, Lâm Nhi, may mà có muội” Lời này rất cảm tính, Nghi Lâm đắc ý nhưng mặt chỉ lộ vẻ khiêm tốn “Đồ nhi không dám kể công” Đông Phương Triệt kéo cô ngồi cạnh bên người, dịu dàng nói “Nếu không có muội, vi sư không có hôm nay, chuyện này, muội không cần khiêm tốn” Nghi Lâm mở to mắt, thuận thế giơ tay nói “Vậy sư phụ cũng phải thưởng cho con mấy thứ tốt, phải không?”

Đông Phương Triệt thấy cô như vậy, nhéo mũi cười nói “Đầu của nha đầu muội xoay nhanh thật” Nghi Lâm cười khẽ, nháy mắt mấy cái nói “Con đã hoàn thành tâm ý của sư phụ, sư phụ không cần nhỏ mọn như vậy!” Đông Phương Triệt bất đắc dĩ lắc đầu, im lặng nói “Muội theo ta mấy năm, ai cũng biết muội là đồ đệ của ta, như vậy đi, ta dạy muội một bộ kiếm pháp, thế nào?” Nghi Lâm ngẩn người hỏi ngược lại “Kiếm pháp?” Đông Phương Triệt giải thích “Bộ kiếm pháp này có bảy bảy bốn mươi chín thức, uy lực không nhỏ, lại nhẹ nhàng phiêu dật, rất hợp với nữ tử”

Xác định mình không nghe nhầm, Nghi Lâm nhìn ra cửa sổ có phải trời đổ mưa đỏ không, trời ạ, Đông Phương tiểu tặc chủ động đề nghị dạy kiếm pháp cho cô? Đây là đầu hắn bị úng nước hay do vận khí của cô bùng nổ? Tuy rằng không sờ được suy nghĩ của hắn, nhưng chỉ có kẻ ngốc mới không nhận đồ tốt, vì vậy vui vẻ nói “đa tạ sư phụ, vậy lúc nào chúng ta bắt đầu học?” Đông Phương Triệt thấy mặt cô có chút quyến rũ, nhịn không được vuốt ve mặt cô rồi nói “Bây giờ đã khuya, ngày mai bắt đầu học” Nghi Lâm nghĩ lại cũng đúng, đành gật đầu.

Thời gian này là lúc nóng bức nhất trong ngày hè, mặt trời vừa lặn là trời đã mưa, cho dù ở trên núi nhưng không thể trách được cảm giác khô nóng, may mắn mà trong phòng luôn có đặt khối băng, tuy rằng không thoải mái như điều hòa, nhưng nhiệt độ cũng giảm xuống. Đông Phương Triệt đi vào phòng trong rửa mặt, Nghi Lâm cầm quạt quạt mấy cái, nằm trên giường để không chảy mồ hôi, tuy cô rất gầy nhưng cũng sợ nóng, hai ngày nay cô rất khó chịu, lúc nãy không biết là do nóng hay vì cái gì mà cô cực kỳ khó chịu.

Đông Phương Triệt trở về thì thấy cô chau mày, hỏi làm sao thế, Nghi Lâm ngồi dậy, gãi đầu oán hận “Nóng quá!” Đông Phương Triệt thấy trán cô chảy mồ hôi, dùng tay áo lau, bất đắc dĩ nói “Muội sợ nóng như thế sao?” Nghi Lâm dùng quạt quạt mấy cái, chân không đi xuống giường, dẫm lên đá cẩm thạch bóng loáng, thoải mái thở một tiếng. Đông Phương Triệt bế cô lên giường, trách cứ “Còn gì là thục nữ nữa?” Nghi Lâm chu miệng “Hôm nay con muốn ngủ dưới sàn” Đông Phương Triệt lắc đầu bảo không được, đem cô đặt vào trong giường, không cho nhảy xuống giường. Nghi Lâm không nói gì được, đành thỏa hiệp.

Nửa đêm, bụng cô đau quặn lên, vô cùng đau, giống như bị cái gì quấy phải, Nghi Lâm vươn tay đẩy bên cạnh mình một cái, Đông Phương Triệt lập tức tỉnh dậy, thấy khuôn mặt trắng bệch của cô thì vội hỏi có chuyện gì, Nghi Lâm ôm bụng đau đớn nói “Trong hộp thuốc có chai màu tím, người lấy một viên thuốc trong đó cho con” Đông Phương Triệt không dám trì hoãn, vội vàng cầm dạ minh châu đi tìm thuốc.

Nuốt viên thuốc xong, một lát sau bụng không còn đau như trước. Cảm giác lầy lội giữa hai chân cho cô biết dì cả đã tới, trách không được hai ngày nay cô rất khó chịu, thì ra là dấu hiệu. Đông Phương Triệt hỏi cô cảm thấy thế nào, Nghi Lâm khóc không ra nước mắt nhìn hắn, không biết nên giải thích chuyện này ra sao, thật sự khiêu chiến người khác mà.

Nhưng trong điện Lưỡng Nghi chỉ có cô là nữ, không nói với Đông Phương Triệt thì đi tìm anh em họ Đinh hay chú Trung nói sao? Ây, thôi đi, vẫn nên nói với Đông Phương Triệt, dù sao chỉ có hai người bọn họ ở đây. Nghi Lâm không ngừng thôi miên mình, cúi đầu, chậm rãi nói “Ừ, sư phụ… người… ừ, có thể đi múc một chậu nước ấm cho con không?” Đông Phương Triệt khó hiểu nhìn cô, hỏi “Muốn nước ấm làm gì? Bụng còn đau không?” Nghi Lâm lắc đầu nói bụng không đau, xấu hổ giục hắn ra ngoài múc nước, Đông Phương Triệt thấy cô như vậy, đành ra ngoài bảo Đinh Nhị đi múc một bồn nước ấm vào.

Nghi Lâm thấy có nước ấm thì nói với Đông Phương Triệt “Sư phụ, người ra ngoài trước được không?” Đông Phương Triệt nhíu mày nói “Muội sao vậy? Ta ngửi được mùi máu tươi trên người muội, không phải là…” Nói tới đây, lập tức câm miệng, hiển nhiên là hiểu được nha đầu này có chuyện gì, ho khan hai tiếng, không nói gì, xoay người đi ra ngoài, chuyện này thật sự khiến người khác xấu hổ.

Nghi Lâm than thở liếc mắt xem thường, có thể cẩu huyết hơn không?

Tắm rửa xong, lấy ‘băng vệ sinh’ thủ công đã chuẩn bị tốt từ năm trước ra, ‘băng vệ sinh’ này là cô dùng vải bông và bông để khâu lại, còn bỏ thêm một tầng da thỏ ở tầng chót, phòng ngừa nó dính ra ngoài, chuẩn bị bốn mươi cái, ở trên có bốn cái dây, có thể buộc trong quần, quần lót cũng là quần tam giác cô tự làm, điển hình việc lo họa trước.

Xử lý mình xong, Nghi Lâm lập tức đi đổi nệm giường, đây là công trình lớn, mất không ít sức, quần áo, chăn nệm dơ bị cô ném vào trong bồn nước ở phòng sau, đợi ngày mai xử lý, sau đó mới mở cửa cho Đông Phương Triệt vào, lúc này hắn không còn xấu hổ như trước, ngược lại còn có tâm trí chọc cô “Lâm Nhi đã lớn rồi” Nghi Lâm lườm hắn một cái, trực tiếp về phòng ngủ, bây giờ cô không muốn đụng đậy gì cả. Hai người lại nằm trên giường ngủ, Nghi Lâm không ngủ ngay mà nhíu mày, cái trán lại chảy mồ hôi, Đông Phương Triệt quan sát cô một lát, cảm thấy có gì đó kỳ lạ, cho tới giờ, trong mắt hắn Nghi Lâm chỉ là đứa nhỏ, ấn tượng sâu nhất của hắn là lúc hai người gặp mặt lần đầu, lúc đó cô mở to đôi mắt đen láy nhìn bản thân, giống như con thú nhỏ sợ hãi.

Năm năm trôi qua, thời gian không ngắn, hắn ngủ chung giường với cô năm năm, chưa bao giờ cảm thấy cô gái nhỏ này đã lớn như hôm nay.

Thấy cô đạp chăn ra, Đông Phương Triệt thờ dài, cuối cùng cũng ôm cô vào lòng, thả nội lực ra, Qùy Hoa Bảo Điển là võ công thuần âm, một lát sau, mồ hôi trên trán Nghi Lâm không còn, ngủ cũng an tĩnh hơn.

Có lẽ ngay cả hắn cũng không ý thức được, hắn đã quá sủng ái Nghi Lâm. Đó là thói quen, ban đầu có lẽ chỉ là gặp dịp thì chơi, nhưng sống chung năm năm, cùng ngủ chung, như hình như bóng, sự dối trá ban đầu cũng trở thành mấy phần tình thân, hắn luôn nghĩ lợi dụng nha đầu này nhiều một chút, nhưng bản thân hắn lại phản bội suy nghĩ của hắn. Bây giờ hắn chưa biết thói quen là sự tồn tại đáng sợ thế nào, đến khi ý thức được, muốn từ bỏ đã rất khó.

Ở cổ đại, những ngày dì cả tới thăm là thời gian bị tra tấn, Nghi Lâm liên tục nằm ỳ trên giường mấy ngày, cô vừa động thì bên dưới đã chảy ra, thật sự rất khó chịu, chất lượng của ‘băng vệ sinh’ thủ công không quá tốt, tóm lại mấy ngày nay cô thay quần lót không ít lần, đổi quần, đổi nệm giường, thật sự rất khổ.

Sáu ngày sau, tai nạn cũng tạm biệt cô, Nghi Lâm không thể không giặt quần áo, trong phòng tắm đã có N bộ quần áo, cô cũng muốn để người khác giặt nhưng da mặt cô chưa dày như vậy, anh em nhà họ Đinh bị cô ép buộc không cho vào xem, cô tự mình ở phòng sau phấn đấu. Phấn đấu ba ngày, chấm dứt bằng sự thất bại, chủ yếu là vì thời gian quá dài, rửa không sạch. Dưới sự tức giận của bản thân, Nghi Lâm trực tiếp dùng lửa đốt, phá sản gì đó chẳng qua là cô gái này lười thôi.

Giữa trưa hôm sau, Nghi Lâm chẩn trị cho giáo chúng xong, Đồng Bách Hùng đi tới, bên cạnh hắn là một chàng trai khoảng hai mươi tuổi, bộ dạng cao lớn đẹp trai, Đồng Bách Hùng giới thiệu “Đây là đứa cháu trai mà bá bá đã nói với con, Đồng Mộ Niên”

Khóe miệng Nghi Lâm co giật, không biết nói gì. Đồng Mộ Niên đi tới hai bước, hành lễ nói “Tại hạ là Đồng Mộ Niên, rất vui khi được gặp”, Nghi Lâm thấy vậy, đành đứng dậy đáp lễ, trả lời “Đồng thế huynh tốt, muội là Nghi Lâm” Đồng Bách Hùng ở cạnh vung tay, cười ha hả nói “Thế huynh cái gì chứ, nha đầu con gọi cháu trai là Mộ Niên ca ca đi, Mộ Niên kêu nha đầu này là Lâm Nhi là ổn, đều là người trong nhà, không cần khách khí”

Ai là người nhà ông hả? Còn Mộ Niên ca ca nữa chứ? Nổi hết cả da gà.

Nghi Lâm cố gắng không để mình chạy đi, hỏi Đồng Bách Hùng tới đây có chuyện gì, uyển chuyển nói cô cần phải đi sửa sang dược liệu, Đồng Bách Hùng không có mắt nói “Mộ Niên ca ca con còn chưa đi thăm điện Lưỡng Nghi, con mau đưa hắn đi xem đi” Nghi Lâm gào rú trong lòng, sao Đông Phương tiểu tặc còn chưa trở về??? Vừa nhắc đã thấy người, Đông Phương Triệt trở lại, hắn vừa vào đã thấy tình hình bên trong phòng, lúc nhìn Đồng Mộ Niên thì khó chịu, nhưng vẫn nở nụ cười hói “Huynh trưởng và Mộ Niên tới khi nào? Sao không cho người báo cho đệ một tiếng?” Đồng Bahcs Hùng nói “Chúng ta không phải người lạ, cần gì khách sáo như thế, ta nghĩ Mộ Niên cũng gần tuổi nha đầu, muốn cho hai đứa quen nhau một chút”

Quen nhau con mẹ nó ấy! Nghi Lâm không ngừng chửi trong lòng, đi tới cạnh Đông Phương Triệt, kéo tay hắn nói “Sư phụ, con còn nhiều dược liệu chưa chỉnh tốt, một lát trời sẽ mưa, nếu không đi chỉnh sửa sẽ bị ẩm” Đông Phương Triệt biết nó chỉ là lý do, dược liệu của nha đầu này luôn do anh em nhà họ Đinh chỉnh sửa, nó có làm cái gì đâu. Nhưng hắn không vạch trần cô, gật đầu nói “Vậy con đi đi, ta nói chuyện với huynh trưởng và Mộ Niên một lát”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.