Khi Nghi Lâm Gặp Đông Phương Bất Bại

Chương 34



Edit: Dương Tử Nguyệt

[Qùy Hoa Bảo Điển] là võ công dành cho nhân yêu luyện, nếu không tự cung, âm dương bất hòa, thời gian luyện càng lâu, gánh nặng thân thể càng nghiêm trọng. Lúc trước, cô chỉ nghĩ mỗi ngày thi châm, đả thông kinh mạch thì có thể không xảy ra tình huồng này, xem ra bây giờ chủ nghĩa lý tưởng không thể dựa vào. Nghi Lâm nghĩ hai ngày, cuối cùng cũng nghĩ ra được phương thuốc điều trị, Đông Phương Triệt hỏi cô phương thuốc này có thể giải quyết được vấn đề hắn gặp thật không, Nghi Lâm không dám chắc nên nói “Chuyện gì cũng có vạn nhất, con không nắm chắc mười phần, nhưng đây là cách duy nhất có bây giờ” Đông Phương Triệt thấy thái độ của cô, biết cô không nắm chắc phương thuốc này, nhíu mày, có chút bất mãn. Nghi Lâm sợ hắn làm trò gì làm khó mình, đánh giải thích “Phương thuốc này là do nhị sư phụ con truyền xuống, con có cải tiến một chút, chắc là không vấn đề gì. Bây giờ không còn cách khác, nhưng người có thể yên tâm, cho dù thất bại, những thứ thuốc này không gây hại gì cho thân thể của người, con có thể cam đoan điều này”

Nếu không có hại với thân thể, vậy thử cũng chẳng sao, Đông Phương Triệt gật đầu đồng ý. Hắn muốn Nghi Lâm lập tức điều trị kinh mạch ình, nhưng Nghi Lâm lắc đầu nói “Phương thuốc này cần rất nhiều dược liệu trân quý, nơi này không có đủ, phải trở về Hắc Mộc Nhai mới được”

Chuyện đã đến nước này, hắn không còn cách khác. Tiếp theo là vấn đề an bài ọi người trong Lưu phủ, Nghi Lâm đề nghị đem người tiễn đi vào đêm nay, miễn cho đêm dài lắm mộng. Đông Phương Triệt tức giận trừng mắt nhìn cô nói “Bây giờ tiếng gió bên ngoài lớn như vậy, muốn đưa hai, ba chục người đi không phải là chuyện dễ” Nghi Lâm bĩu môi “Sư phụ đừng khiêm nhường, con tin tưởng năng lực của người” Đông Phương Triệt cười lạnh, thản nhiên nói “Ta thấy vẫn nên để bọn họ ở đây một năm rưỡi, đợi chuyện này êm đẹp rồi đưa người đi” Ai biết anh có thừa dịp tôi không chú ý mà giết người diệt khẩu hay là ngược đãi người ta hay không, nếu đã nhúng tay vào chuyện Lưu phủ, đương nhiên phải làm tới nơi tới chốn, Nghi Lâm nói “Con muốn nhìn bọn họ rời bến mới được” Đông Phương Triệt bất đắc dĩ, nhíu mày nói “Đừng quấy rối, muội có biết từ Hồ Nam tới gần biển đi bao lâu không?” Nghi Lâm chu miệng nói “Con lo lắng thôi” Đông Phương Triệt hừ lạnh nói “Muội sợ ta dùng quỷ kế sau lưng muội sao?” Nghi Lâm cười hì hì nói “Tâm tư sư phụ thay đổi bất thường, người bình thường như con sao đoán được?”

Đông Phương Triệt không vui khi thấy cô vì người ngoài mà dám đối nghịch với hắn, vô cùng không vui. Sắc mặt chậm rãi trầm xuống, trầm giọng nói “Nếu muội không tin ta vậy quên đi, ta ném đám người Lưu phủ khỏi đây, để họ tự sinh tự diệt là được”

A, tức giận rồi? Nghi Lâm ủy khuất nhìn hắn nói “Người không tin con, tại sao con phải tin người?” Thì ra đang mang thù! Đông Phương Triệt cảm thấy dở khóc dở cười, nhìn đôi mắt to ngập nước cùng với bộ dạng bất mãn của cô, đột nhiên cảm thấy cô rất đáng yêu, cơn giận đột nhiên biến mất, tay kéo cô tới trước mặt, dịu dàng nói “Nha đầu muội sao thích mang thù như thế? Muội biết ta không có ác ý mà!” Nghi Lâm chu miệng “Con không mang thù, chỉ là người với người ở chung với nhau, không nói tin tưởng trăm phần trăm, ít nhất cũng phải có tôn trọng nhau, con và người biết nhau tám năm, nếu con muốn hại người đã hại từ sớm, cần gì phải đợi tới giờ? Con là thầy thuốc, thân thể của người là do con quản, người ngay cả sự tin tưởng cơ bản nhất cũng không cho con, thật sự rất quá đáng, những lời nói của người ngày đó làm tổn thương con”

Đông Phương Triệt nghe xong, vừa muốn cười vừa cảm khái, không biết cảm giác cụ thể là gì, chỉ cảm thấy cô thẳng như vậy khiến người khác mềm lòng cũng vui vẻ. Đây là một loại cảm nhận mới, giống như một chùm sáng đánh vào huyệt Bách Hội của hắn, vừa rõ ràng lại vừa mơ hồ, cảm giác là lạ nhưng không khiến người khác ghét.

Nhịn không được nâng tay xoa đầu nhỏ của cô, Đông Phương Triệt nhẹ giọng nói “Nửa đời trước ta trải qua rất nhiều nhấp nhô, đã quen nhìn nhân tính hư thối của con người, tin tưởng mà muội nói, nó ở trước lợi ích thì không đáng một xu cắc nào, nếu ta thật sự cho người nào thứ này, chỉ sợ ta đã sớm trở thành bộ xương trắng. Lâm Nhi, không phải ta không tôn trọng muội, có điều ai cũng có nguyên tắc xử sự riêng, muội có thể thử làm ta tin tưởng, mặc dù ta không thể uội cái ngang bằng gì nhưng ít nhất có thể cam đoan, chỉ cần là chuyện ta đồng ý với muội thì sẽ không dễ nuốt lời”

Tuy rằng kinh ngạc vì lời diễn thuyết của Đông Phương tiểu tặc, nhưng mà… Thứ gì gọi là không dễ nuốt lời? Ý của không dễ nuốt lời = Tùy lúc nuốt lời = Nói chuyện tùy tâm trạng…

Cô choáng váng!

Nghi Lâm cảm thấy cứ vậy sẽ không tốt, nếu chọc giận hắn thì bản thân sẽ chịu tội, vì vậy suy nghĩ nói “Vậy phải hỏi ý nguyện của người Lưu phủ có muốn đi hay không, dù sao bây giờ họ chính là chuột chạy qua đường, Lưu Chính Phong không phải kẻ ngu, nếu hắn nguyện ý ở đây một năm rưỡi thì cho họ ở đây nhé, được không?”

Đông Phương Triệt không ý kiến gì. Hai người nhanh chóng trở về cách ở chung ban đầu, thổ lộ lúc này giống như mây bay, không nói nữa..

Người Lưu gia và ông cháu Khúc Dương đã tỉnh từ sáng sớm hôm qua, bọn họ bị hạ nhuyễn cân tán, không dùng nội lực được, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời. Nghi Lâm đi theo Đông Phương Triệt vào mật đạo, cách cửa động mười trượng chính là phòng giam giữ những người này.

Cô thấy bộ dạng này của Đông Phương Triệt giống như kẻ lừa đảo, nếu hắn đi tìm Lưu Chính Phong nói chuyện gì người ta cũng không tin, cho nên bảo Đông Phương Triệt đứng ngoài đợi trước, không cần đi vào. Đông Phương Triệt không kiên trì, tùy ý cô.

Nam nữ bị phân ra giam giữ, phụ nữ không dùng được, loại chuyện lớn sống còn như vậy, đương nhiên phải tìm người đứng đầu để nói, mà người đứng đầu chính là Lưu Chính Phong và Khúc Dương, vừa vặn hai người bọn họ bị nhốt một chỗ.

Lúc Nghi Lâm đi vào, Lưu Chính Phong và Khúc Dương lập tức nhìn về phía cô, tuy rằng cô có mang mạng che mặt nhưng Khúc Dương cũng nhận ra cô, tuy có chút kinh ngạc nhưng có chút hiểu gì đó.

Khúc Dương tỏ vẻ Lưu Chính Phong không cần nói, thức thời đứng dậy hành lễ “Thiếu chủ” Xưng hô ‘Thiếu chủ’ này là tên khác của cô được đặt vào mấy năm trước, đây là sự tôn kính của giáo chúng giành cho cô, dù sao tám năm nay, giáo chúng không được cô trị rất ít. Nghi Lâm nói miễn lễ, dịu dàng nói “Khúc trưởng lão hẳn đã đoán được một ít nội tình, ta không nói nhiều lời, hôm nay chỉ muốn hỏi Lưu tiền bối vẫn giữ ước nguyện ban đầu, muốn mang người nhà đi nơi khác sinh sống, không bước vào Trung Nguyên nửa bước?” Nói xong, cô dừng tầm mắt trên người Lưu Chính Phong.

Mặc dù Lưu Chính Phong không biết thân phận của cô gái trước mắt, nhưng thấy Khúc đại ca tôn kính như thế, cũng biết cô ở địa vị cao. Ngày rửa tay gác kiếm đó, hắn đã lạnh tâm với giang hồ, ngày thường xưng huynh gọi đệ, chỉ trong một khắc đã trở thành kẻ địch, hơn nữa phái Tung Sơn cũng quá khinh người, hắn không trả lời vấn đề của Nghi Lâm mà dò hỏi “Không biệt người nhà và đệ tử của ta có khỏe không? Có thể cho ta gặp họ trước không?”

Nghi Lâm khéo léo từ chối “Lưu tiền bối yên tâm, mọi người trong Lưu phủ và cháu gái của Khúc trưởng lão đều bình an vô sự ở phòng khác. Ta không có gì cần các người làm, bây giờ chỉ nghĩ ngươi cho ta một đáp án, có muốn rời khỏi đây không?”

Lưu Chính Phong nói “Tại hạ không làm gì được cho cô nương, tại sao cô nương lại giúp tại hạ?”

Nghi Lâm biết hắn là người từng trải, không dễ tin chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, cô lười nói nhiều với hắn, cho dù không tin cũng không ai thích giải thích chuyện tốt mình làm. Vì vậy nói “Coi như hôm nay ta làm việc thiện đi, ta thích loại người thẳng thắn, không thích quanh co lòng vòng, nếu ngươi muốn rời khỏi đây, ta sẽ tìm người đưa các ngươi rời khỏi Trung Nguyên, nhưng nếu ngươi không muốn vậy ta sẽ thả các ngươi”

Lưu Chính Phong và Khúc Dương liếc nhau, họ là tri kỷ chi giao cho nên chỉ cần liếc mắt là hiểu được tâm tư của đối phương. Khúc Dương nói “Không biết giáo chủ có ý gì?” Nghi Lâm thản nhiên nói “Sư phụ giao cho ta xử lý chuyện này” Nói đến đây, Lưu Chính Phong đã biết thân phận của cô, trên giang hồ có đồn Đông Phương Bất Bại có một nữ đệ tử, vô cùng sủng ái, bây giờ xem ra đúng là vậy, nếu không chuyện lớn như vậy có thể để ột cô bé nhúng tay?

Hắn đã tự thiếp vàng lên mặt mình rồi.

Khúc Dương nói “thiếu chủ, không biết thuộc hạ có thể cùng rời nơi này với Lưu huynh đệ hay không?”

Nghi Lâm thản nhiên nói “Có thể”

Khúc Dương không ngờ ngay cả chuyện này cô cũng có thể làm chủ, rất kinh ngạc, không nghĩ rằng giáo chủ càng ngày càng sủng ái cô, đương nhiên, hắn cũng không tính tham gia chuyện này, vì vậy khẩn cầu “Cầu thiếu chủ đưa ta rời khỏi Trung Nguyên”

Nội lực của Đông Phương Triệt cao cường, đương nhiên nghe được cuộc nói chuyện của cô với Khúc Dương và Lưu Chính Phong. Đợi cô đi ra, hắn trêu chọc “Muội cũng có quyền thật, cái gì cũng làm chủ, ta đồng ý đem chuyện này uội xử lý lúc nào? Lại cho phép Khúc Dương rời Nhật Nguyệt thần giáo lúc nào thế?” Nghi Lâm cười gượng, lay tay áo hắn nói “Không lẽ sư phụ muốn con mất mặt sao?” Đông Phương Triệt thở dài, bất đắc dĩ nói “Ta đã chiều muội tới hư rồi” Nghi Lâm làm bộ được lợi còn khoe mẽ nói “Sư phụ phải càng chiều con mới tốt”

Về phần an bài người Lưu phủ, cuối cùng Đông Phương Triệt cũng chịu thỏa hiệp. Đêm thứ hai đã phái người đưa người Lưu phủ rời khỏi đây, cho tới khi không thấy xe ngựa Đông Phương Triệt mới thản nhiên nói “Vừa lòng chưa?” Nghi Lâm cười tủm tỉm gật đầu, Đông Phương Triệt cầm tay cô, cảm khái nói “Nếu có ngày ta gặp nạn, muội đối xử toàn tâm toàn ý với ta như vậy mới không uổng ta chiều muội như vậy”

Không hiểu sao, nghĩ tới chuyện hắn chết dưới kiếm Lệnh Hồ Xung, trong lòng cô cảm thấy khó chịu… Một người đàn ông như hắn có thể đi lên con đường nguyên tác ư? Có hay không? Theo các phương diện khác, hắn đã vượt qua cái tên gay trong nguyên tác rồi, dã tâm của Nhậm Ngã Hành quá lớn, tinh thần lại không bình thường, so với hắn, có vẻ Đông Phương Triệt đáng dựa vào hơn, ít nhất, giao tình của hắn và mình không tồi.

Xe ngựa đi hơn nửa thái, cuối cùng cũng tới chân núi Hằng Sơn. Đông Phương Triệt vốn không tính cho Nghi Lâm về phái Hằng Sơn, Nghi Lâm phải luôn cam đoan chỉ ở một chút, bảo tối hắn nhớ tới Bạch Vân Am đưa cô đi là được. Cô không dám nói chuyện sẽ rời khỏi với Định Dật sư thái nên chỉ có thể trốn đi, trốn đi cách nào? Đương nhiên là Đông Phương Triệt đón cô ra, thế mới có thể khiến người khác không phát hiện.

Đông Phương Triệt nói “Đừng có quá giờ đã định, nếu không ta sẽ tới bái phỏng Định Dật sư thái đòi người” Nghi Lâm không nói gì nhìn hắn “Đã bảo người tới đón con trong im lặng, sao con có thể quá giờ?” Đông Phương Triệt nghĩ cũng phải, nhưng không hiểu sao không muốn cô rời khỏi mình, cho nên mới nói thế, xấu hổ đuổi cô xuống xe, Nghi Lâm bất đắc dĩ nói “Người không buông tay thì sao con xuống xe đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.