-Vâng- nó ngồi xuống ăn sáng xong xuôi mama nó nói:
-Con sẽ về Hàn với Pama chứ-bà tranng nói
-Không con sẽ ở lại đây với papa nuôi không đi đâu- nó phản đối kịch liệt
-Vậy con phải chuyển trường qua học với anh hai ở trường Star- ông park nói
-Sao con phải làm vậy? ở học viện con đang học rất tốt mà?(quên giới thiệu nó học ở học viện thời trang luky do lỗi tác giả vô cùng xin lỗi)
- Hoặc con qua trường star học hoặc con sang hàn với pama con chọn đi
-Vâng con sẽ qua star học :(( khi nào qua ạ?-nó ủ dột trả lời
-Tốt ngày mai sang luôn đi-2papa nó đồng thanh
-Vâng
-Con phản đối. tại sao con nhóc này phải qua học cùng con? con k muốn- Cậu tức giận nói
-ĐỂ QUẢN LÝ ANH, ANH CHỈ ĂN VỚI CHƠI PHẢI CÓ NGƯỜI BÁO CÁO ĐỊNH KỲ, KHÔNG MÚN THỲ VỀ HÀN...-mama cậu hét
-Vâng ạ
-Vậy kết thúc chuyện này mai 2 người về hàn đúng k? cần đặt máy bay riêng k?-ông lâm hỏi
-Vậy cũng đk-ông park trả lời
uk
*Hình như bóng tối nhiều khi giăng lối đời ta, để trong sâu thẳm lòng thấy cay đắng phũ phàng, từ trong tầm tay 1 giấc mơ vút bay, giật mình để ta mới hay cái gọi là cuộc đời.
Chạy vào màn đêm ở nơi cơn mưa vừa rơi, ùa vào bên tai tưởng chừng như tiếng tim mình, là điều chua xót mà muốn kêu lớn lên, để lòng sẽ thôi nỗi buồn nhưng có gì ngăn ta lại.
Khóc trong mưa cho không ai hay ta đang mắt ướt lệ, lúc cơn mưa vô tư rơi trên đôi mi đã xóa nhòa, khóc trong mưa cho không ai hay thật ra ta yếu đuối sau nụ cười, tiếng mưa nhắc lại những nỗi nhớ ngỡ quên.
Cuốn trôi đi xin mưa mang đi xa ta những thất vọng và khi dứt cơn mưa xin chỉ còn đây chút lắng đọng, để nước mắt thôi rơi ta trở lại ta như vẫn thế, chút ngông cuồng, ngẩng đầu nhìn lên trời sáng.
Tình yêu cũng thế nhiều khi mang đến niềm đau, cần người để yêu, để trao trọn trái tim mình. Vài người đi qua rồi chỉ như gió lạ, nồng nàn rồi cũng xa cách thôi nên chỉ làm cho tiếng yêu phai sắc hương. Thì đành….*
- Key ơi key mày ở trên phòng à?- tiếng anh gọi kéo hắn về thực tại.
ĐẶt lại tấm ảnh của mẹ vào tủ hắn bước vô phòng tắm xả những dòng nước mát lạnh trên người để xua đi cơn tức giận hỗi nãy. Xong xuôi hắn bước xuống lầu với khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì. mặt lạnh như tảng băng Bắc cực.
- Mày bị sao vậy key? sao mà nhà cửa lại thành ra như vậy? trộm à? ( tg: anh Kai ngu thiệc hay ngu giả v trời? trộm mà vào đk biệt thự của anh Key cũng tài.; Anh: Con kia mày nói gì hả?; tg: dạ k ạ.*chạy*) hay là......
- vấn đề chính-hắn lạnh lùng nói
- à đi sắm đồ đi mai vào học.-anh nói
-mệt- hắn buông 1 câu rất ơ là khác chủ đề (tg: anh này vi phạm phương châm hội thoại kaka)
- Ơ, vậy thôi tao rủ thằng ken vậy,- anh tl
Và bước ra khỏi biệt thự để lại một mình hắn với 1 trọng trách cao cả là lên giường ngủ nhưng trước khi ngủ cũng không quên 1 việc là nhấc máy gọi cho ai đó
- Dạ thiếu gia ạ- giọng nói kia kính cẩn
-điều tra cho tôi cô gái hôm bữa bị đụng xe tôi và kai- hắn nói
-dạ- người kia lễ phép
--------------5 phút sau---------------------
- thiếu gia có rùi ạ.- người kia nói
- Dạ cô ấy là con nuôi của ông Trần Lâm tên là Trần Thảo Linh Băng. nhỏ hơn cậu 1 tuổi. con gái ruột của bà Hoàng mai trang và ông Park Dong Hyun ạ.-người đó tuân ra 1 lèo
HẮn k thèm nói gì, cúp máy luôn. ngồi tự kỉ 1 mình
- thỳ ra em là em gái của ken, đk lắm em sẽ là của tôi
Xong hắn chìm vào giấc ngủ ngon lành
*Cứ mỗi đêm về, hình dung ấy khiến cho anh không thể nhắm đôi mắt, đôi mắt nhuộm màu cay đắng. anh không thể tin xưa kia em nói em cần bên anh, vậy mà giờ mang đến nỗi đau!!!
Nỗi đau chưa kịp ngủ quên thì em đã bước chung đường, cùng người ta khi đi kề vai tay nắm vai ôm, tình yêu đâu phải muốn là có mà thời gian vừa đó phải chi yêu an hem đã lặng thầm lừa dối.
Nào ai đã một lần được yêu được nắm lấy trọn vòng tay, được gần bên trao yêu thương bước đi chung vòng tay ấy từ khi có em bên đời anh chỉ mong đúng nghĩa một tình yêu cớ sao trái tim em vẫn không dành trọn cho anh.*